Nhất Niệm Chi Tư

Chương 29: “Tuyệt đối đừng lừa dối tôi.”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bữa tiệc sinh nhật của Trịnh Giải Nguyên tình cờ được tổ chức trên tầng cao nhất của khách sạn nơi tôi ở, cậu ta mời cả trai lẫn gái, từ mấy cô hotgirl mạng mà cậu ta mê như điếu đổ đến những ngôi sao người mẫu, và tất nhiên không thể thiếu hội bậu xậu của cậu ta được rồi.

Cậu ta thuê một DJ đến để khuấy động không khí bên trong, còn ở ngoài, tuy rằng thời tiết đang rét căm căm, nhưng vì Trịnh Giải Nguyên muốn mọi người được thoả sức chơi đùa nên đã đặc biệt yêu cầu nhân viên điều chỉnh nhiệt độ nước của bể bơi vô cực lên gần với nhiệt độ cơ thể người, cũng vì thế mà cuộc chơi vô cùng náo nhiệt.

Trịnh Giải Nguyên là nhân vật chính của ngày hôm nay nên đương nhiên cũng trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, cậu ta đi đến đâu cũng có cả tá người lân la đến bắt chuyện, tới nỗi chỉ mới nói với tôi chưa được đôi câu đã bị gọi đi mất dạng. Qua vài lần như thế tôi cũng đâm chán ngán, đành tự mình cầm rượu bước ra ngoài, tìm một góc yên tĩnh dưới tán máy sưởi hình chiếc ô (*) đứng ngẩn người.



Đã một tuần trôi qua mà Kỷ Thần Phong vẫn không liên lạc với tôi.

Chu Cập Vũ nói rằng đây là một ván cờ, kẻ mất kiên nhẫn trước sẽ là kẻ thua, và thời gian bảy ngày chính là thời điểm then chốt, trong hôm nay hoặc bảy ngày tới, chỉ cần tôi không chủ động, thì người kia chắc chắn sẽ liên lạc với tôi.

Thằng cha này đừng làm bác sĩ tâm lý nữa, chuyển sang làm thầy bói quách đi cho rồi, nói hưu nói vượn là giỏi.

“Giám đốc Tang, lâu rồi không gặp…” Vừa dứt lời, một bóng người cao gầy đã ngồi xuống chiếc ghế nghỉ bên cạnh.

Tôi khẽ ngước mắt lên, hóa ra là Lư Tuế.

Nếu không vì tâm trạng đang bết bát, tôi thực sự muốn tặng cậu ta một tràng pháo tay. Năng lực la liếm – mở rộng mạng lưới quan hệ của thằng nhãi này đúng là không vừa nhỉ? Lần trước thì tót lên xe của Tân Hòa Tử, lần này lại đến dự tiệc sinh nhật của Trịnh Giải Nguyên, sau nữa chắc cậu ta sẽ bước qua cửa chính, vào làm dâu nhà họ Trịnh luôn không chừng.

“Trịnh Giải Nguyên mời cậu đến à?” Tôi nhếch môi cười, đoạn hỏi.

“Đúng vậy, lần trước lúc đi ăn, chị Tân đã đặc biệt gọi em đến để giới thiệu với anh Trịnh. Mà anh Trịnh chẳng hề kiêu căng chút nào, cách cư xử cũng vô cùng nhiệt tình hào sảng, dùng bữa xong anh ấy còn kêu em nhập hội, về sau cũng rất che chở cho em, hôm nay còn mời em đến dự sinh nhật của anh ấy nữa này.” Thật ra, mặt mũi Lư Tuế trông rất có cảm tình, dáng vẻ quá xán lạn ngây thơ, chỉ thản nhiên nở nụ cười cũng sẽ toát ra chút hương vị thiếu niên thẹn thùng. Làm gì có ai nhìn cậu ta mà lại nghĩ — rằng kẻ này là một người đầy dã tâm cơ chứ.

Tiếc là tôi đã sớm nhìn thấu bộ mặt thật của cậu ta, còn khuya mới tin mấy câu lừa phỉnh ấy.

“Cậu ta như thế không thể nhận xét là nhiệt tình đâu, ngu ngốc mới chuẩn.” Tôi cười khẩy, “Cái loại trâu chó gì cũng đem vơ vào người, chả kén chọn gì cả.”

Khuôn mặt nõn nà của Lư Tuế tức thì đổi sắc, sượng sùng không biết giấu mặt vào đâu.

Tôi nhấp thêm ngụm rượu, tiếp tục ngắm nhìn quang cảnh của thành phố về đêm phía đằng xa, không để ý đến cậu ta nữa.

“Giám đốc Tang, lần trước là lỗi của em, mong anh rộng lượng, đừng chấp nhặt em làm gì.” Bị xỉa xói đến thế mà Lư Tuế vẫn giữ được bình tĩnh, cậu ta không ngoảnh đít bỏ đi mà còn đứng dậy, nhấc lấy một ly whisky trên khay của người phục vụ vừa đi qua, đưa về phía tôi, cung kính làm động tác mời, “Em tự phạt một ly, anh cứ tự nhiên ạ.”

Bố bực mình rồi đấy, thời tiết lạnh thế này mà sao đám muỗi bọ vẫn bay tán loạn được thế nhỉ? Phải chi mấy con muỗi này có thể học được cách lặng lẽ hút máu thì chúng đã không khiến người ta khó chịu đến thế rồi. Đã là cái loại hút máu mà cứ thích vo ve trước mắt thiên hạ, lượn tới lượn lui trêu gan tôi, đâm thẳng vào mặt tôi, nó kích động bản tính khát máu của tôi, khiến tôi phải nghiền nó ra bã mới chịu.

Có ti tiện không cơ chứ?

“Nếu giám đốc Tang vẫn không chịu tha thứ cho em thì em sẽ tự phạt thêm ly nữa. Đều tại em không hiểu chuyện nên mới khiến anh nhọc lòng.”

Diễn kịch một mình khó tránh khỏi quạnh hiu, thấy tôi không thèm đả động, Lư Tuế bèn chớp lấy thêm một ly whisky nữa, lần này cậu ta đi thẳng đến trước mặt tôi, khom người nốc cạn.

Hôm nay là sinh nhật của Trịnh Giải Nguyên, nếu bây giờ tôi nổi cơn tam bành đập ly đánh người, e rằng sẽ vừa khiến cậu ta mất mặt, vừa làm tình cảm anh em rạn nứt. Vậy nên tôi chỉ đành phun ra câu xua đuổi, còn hơn là để thằng nhãi này đứng đây nói nhảm.

“Cút ngay, đừng làm phiền tao.”

“Giám đốc Tang…” Lư Tuế cuống quýt đặt ly rượu rỗng xuống bàn rồi nhào tới nắm lấy cánh tay tôi, vẻ mặt cậu ta chân thành tha thiết, đuôi mắt còn vương chút men say đo đỏ, cậu ta nói bằng giọng điệu như thể sắp bật lên nức nở,”Em thật sự biết sai rồi, anh đừng ghét em mà. Chỉ cần anh nói một tiếng thôi, anh muốn em làm gì em cũng chịu.”

Tôi bật cười thành tiếng: “Để tao đoán nhé…lúc trước mày nghĩ tao chỉ là thằng cháu bất tài của Hứa Tịch, mày ghét dì ấy nên cũng coi thường tao. Nhưng từ khi mày làm thân với Tân Hòa Tử, chắc bà ấy cũng đã phổ cập cho mày vài chuyện mà trước đây mày không biết đúng không? Chẳng hạn như tao với bọn họ vốn thuộc cùng một tầng lớp, hết hồn lắm đúng không?” Tôi vung tay, tránh khỏi sự lôi kéo của Lư Tuế, véo cằm cậu ta một cách đầy khinh bỉ, “Ngữ như mày thì làm được cái đéo gì cho tao?”

Tôi cần gì ở một thằng hề chứ? Chờ nó làm trò chọc cho tôi cười à?

Trước sự hung hãn của tôi, Lư Tuế vẫn bình chân như vại, cậu ta nắm tay tôi không buông: “Những chuyện mà cái tên khuyết tật đẹp trai kia làm được thì em cũng làm được. Biết đâu em còn làm tốt hơn là đằng khác.” Cậu ta khẽ chớp hàng mi dài, câu cuối cùng được thốt ra một cách nũng nịu đầy mờ ám.

Nếu nghe được những lời này, thì ngay cả đứa ngớ ngẩn như Trịnh Giải Nguyên cũng sẽ hiểu được ẩn ý. Thằng chó này biết cả rồi. Nó đã biết về mối quan hệ khuất tất của tôi và Kỷ Thần Phong.

Tôi chẳng quan tâm đến việc Nghiêm Thiện Hoa có phát hiện ra mối quan hệ giữa tôi và Kỷ Thần Phong hay không, vì bà ta làm sao mà bén mảng đến gần vòng xã giao của tôi để nói bậy được. Nhưng Lư Tuế thì khác. Nếu nó đã biết chuyện tôi hôn một người đàn ông, nghĩa là Trịnh Giải Nguyên sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra bí mật này. Cậu ta cũng sẽ biết rằng tôi là một thằng biến thái thích được đàn ông đối xử như phụ nữ.

Nếu điều đó xảy ra, chẳng nhẽ tôi phải túm cổ áo cậu ta để thuyết phục, rằng tôi vẫn còn giữ lại chút “ranh giới” cuối cùng chứ chưa để Kỷ Thần Phong xơi bằng sạch sao?

Mẹ kiếp.

Cái nhìn u ám của tôi khiến Lư Tuế rúm ró cả người, “Em sẽ không nói lung tung đâu.”

Tôi buông cậu ta ra, ngửa đầu hớp cạn ly rượu whisky trên bàn. Vị rượu cay nồng thiêu đốt từ cuống họng xuống dạ dày, kèm theo gió lạnh tràn vào, chẳng khác nào lửa và băng hòa quyện.

Môi tôi khẽ run, thở ra một làn hơi vẩn đục. Tôi đặt mạnh ly rượu xuống bàn, hất cằm về phía bể bơi, nói: “Mày cởi quần áo rồi nhảy xuống đi. Mày mà làm được thì tao sẽ tha thứ cho mày, sau này tao cũng sẽ giống Trịnh Giải Nguyên… Đối xử với mày như con chó bên người vậy, mày thấy sao?”

Lư Tuế nghe xong thì mặt mày rúm ró. Dù gì, cậu ta cũng là một người mẫu có tên tuổi, mà đây cũng chẳng phải một bữa tiệc riêng tư, nơi đông người tai vách mạch rừng, chỉ cần có người quay video lại rồi phát tán ra ngoài là cậu ta chết chắc.

Tôi vẫn đinh ninh cậu ta chẳng dám nên chỉ cười khẩy một tiếng, toan đứng dậy bỏ đi.

“Chờ đã…,” Lư Tuế vội vàng giữ chặt cổ tay tôi, chật vật nói, “Để lại quần lót được không anh?” Không đợi tôi gật hay lắc đầu, cậu ta đã nhanh chóng cởi áo khoác cùng áo hoodie của mình, “Anh không trả lời là đồng ý rồi nhé.”

Đúng là người mẫu có khác, lột đồ nhanh gớm nhỉ. Cởi đến khi trên người chỉ còn độc chiếc quần lót, cậu ta chạy lấy đà trong gió bấc, rồi “tùm” một tiếng lao xuống bể bơi. Ngay lập tức, nước trong hồ văng tóe lên khiến đám đông xung quanh hò reo inh ỏi. Nhiều người rục rịch học theo Lư Tuế, cũng thoát y tại chỗ rồi lao ùm xuống nước. Những tiếng huýt sáo chói tai vang lên không ngừng, đẩy bầu không khí bên ngoài sôi lên hừng hực.

Tôi gọi thêm một ly whisky nữa, vừa nhấm nháp rượu, vừa hùa theo đám người “chẳng rõ mô tê” chung quanh mà bật cười phớ lớ, thật sự không nghĩ thằng nhãi Lư Tuế có thể làm tới mức này.

Kỷ Thần Phong mà ngoan được như vậy thì tốt biết mấy…

Tôi đâu cần hắn phải nhảy xuống nước, hắn chỉ cần xin lỗi tôi thôi là tôi đã tha thứ cho hắn rồi.

Mãi đến tận lúc Trịnh Giải Nguyên thổi nến sinh nhật, tôi cũng không chạm mặt Lư Tuế thêm lần nào. Khi Trịnh Giải Nguyên chuẩn bị thổi nến thì bỗng phát sinh chút chuyện, nhân viên phục vụ mang vào một hộp quà được gói rất tinh xảo với dải ruy băng màu xanh lam quấn quanh, bảo rằng có người muốn tạo bất ngờ cho Trịnh Giải Nguyên. Thế nhưng khi cậu ta hồ hởi mở quà, bên trong chỉ có một con lừa đồ chơi với thẻ tên “Trịnh Giải Nguyên” đeo trên cổ.

Trịnh Giải Nguyên cầm thẻ tên bằng gỗ có khắc tên mình lên ngắm nghía hồi lâu, hốt nhiên, vẻ mặt cậu ta thay đổi, tựa hồ đã nhận ra đó là tác phẩm của ai.

Cậu ta ném mạnh con lừa xuống đất rồi đá phăng ra ngoài, mặt mày xám ngoét như thể chỉ cần cầm nó lâu thêm chút nữa là sẽ bị phỏng tay. Nào ngờ, không biết con lừa bị chạm trúng chỗ nào mà toàn thân rung lên bần bật như bị điên.

“Tôi tên là Trịnh Giải Nguyên, hôm nay là sinh nhật tôi đó, hahaha. Tôi tên là Trịnh Giải Nguyên, hôm nay là sinh nhật tôi đó, hahaha…”

Trịnh Giải Nguyên tức đến phát điên, cậu ta tóm lấy con lừa rồi lao nhanh ra ngoài, quăng thẳng nó xuống bể bơi.

Lư Tuế vừa lúc quay lại. Cậu ta đã sửa sang lại tóc tai và thay quần áo mới, đang thoải mái dạo chơi giữa đám đông, giống như kẻ thảm hại bị tôi ép phải nhảy xuống hồ bơi ban nãy chỉ là bản sao nào khác chứ chẳng phải cậu ta.

Tiệc tàn cũng là lúc tôi đã nốc kha khá rượu mạnh, men say bắt đầu bốc lên, không những khiến đầu óc tôi chếnh choáng mà bước chân cũng dần xiêu vẹo.

Trịnh Giải Nguyên còn bết bát hơn tôi, đã sớm say đến bất tỉnh nhân sự. Từng tốp nhân viên tất bật sắp xếp tài xế và gọi xe cho khách, chẳng ai có thời gian để hỏi han tôi. Tôi chỉ đành tựa lưng vào tường, chịu đựng cơn chóng mặt rồi dò dẫm từng bước về phía thang máy.

Tôi hẫng chân, loạng choạng suýt ngã, may mà được người bên cạnh đỡ lấy.

“Giám đốc Tang, sao anh bất cẩn thế?” Lư Tuế nắm lấy cánh tay tôi, phà hơi vào lỗ tai tôi khi nói chuyện, “Anh nhờ lái hộ hay gọi xe về? Em đỡ anh xuống nhé?”

Tôi khó chịu tránh đi, quắc mắt liếc sang rồi móc thẻ phòng từ trong túi quần ra, quơ quơ trước mặt cậu ta, “Tao ở đây.”

Lư Tuế càng cười tươi hơn: “Thế thì tốt quá, em đưa anh về phòng nhé, kẻo anh lại ngã ra đấy.”

Đưa bố mày về á? Biết đâu dìu đến cửa lại bảo chưa yên tâm, tốt nhất là đưa bố lên tận giường luôn chứ gì?

Tham vọng của cậu ta hiện rõ trên mặt, chẳng buồn che giấu mưu tính của bản thân. Cậu ta cũng dùng những mánh khoé y hệt để gạ gẫm Tân Hoà Tử, sao tôi có thể không nhìn ra chút tâm tư này của cậu ta chứ? Say chứ có bị đần đéo đâu.

Nhưng… dù gì thì cậu ta cũng đã nhảy xuống nước như yêu cầu của tôi, chuyện cũ coi như xí xoá. Chúng tôi không thù hằn gì nhau nên bây giờ tôi cũng chẳng còn lý do để mà từ chối.

Nếu tôi chỉ đơn giản là đổi từ thích phụ nữ sang đàn ông, thì tôi không nên hành xử như thể mình chỉ “sắt son một lòng” với một người đàn ông duy nhất. Kỷ Thần Phong không phải là người đặc biệt. Tôi không thể để người khác nghĩ rằng Kỷ Thần Phong là người đặc biệt, và tất nhiên, hắn nào nào đặc biệt đến thế.

Nếu Lư Tuế cho rằng cậu ta có thể thì tại sao tôi lại không để cậu ta thử chứ? Chỉ đổi một cái miệng để giải toả dục vọng thôi mà, khác đéo gì đâu.

Nghĩ vậy, tôi đành đồng ý để Lư Tuế dìu mình về phòng.

Cậu ta quẹt thẻ của tôi rồi giúp tôi ra khỏi thang máy, luyên thuyên đủ thứ chuyện trong lúc đỡ tôi rẽ trái quẹo phải trên hành lang dài như mê cung, sau đó ngoặt nốt vào ngã rẽ cuối cùng là đã đến dãy phòng suite của tôi.

“Người anh nóng quá, anh nóng lắm à? Chốc nữa em tắm cho anh luôn nhé?”

Cồn đẩy nhanh quá trình lưu thông máu, khiến cơ thể tôi nóng lên bừng bừng, tim đập loạn xạ. Quanh quẩn bên tai là tiếng thở nặng nề hổn hển, rõ ràng chưa vận động gì mà đã như sắp sửa hụt hơi.

Khoảnh khắc trông thấy Kỷ Thần Phong đang lặng kẽ đứng dựa vào cửa phòng mình, đầu óc tôi bỗng trở nên trống rỗng, tôi quên phải trả lời Lư Tuế, quên dừng bước, và cũng quên cả thở.

Tôi thật sự không nên nghi ngờ Chu Cập Vũ, thằng cha đó đúng là “ông hoàng tán trai” mà.

Kỷ Thần Phong đứng thẳng dậy, lúc tôi nhìn thấy hắn, hẳn là hắn cũng đã trông thấy tôi và Lư Tuế rồi.

Áo sơ mi của tôi mở phanh ba nút, hở gần đến ngực, ban nãy Lư Tuế vừa hỏi cơ thể tôi nóng đến mức nào, vừa thò tay áp vào trong.

Uống say ngoắc cần câu đến mức chân đăm đá chân chiêu, quàng vai bá cổ một người đàn ông khác trước cửa phòng khách sạn, mà người đàn ông ấy còn đang sờ ngực tôi… Chắc trên đời này chỉ có mỗi Trịnh Giải Nguyên mới chịu tin rằng giữa tôi và Lư Tuế là tình bạn trong sáng.

Tôi cố nén hơi thở hỗn loạn của mình rồi lặng lẽ tránh khỏi vòng tay Lư Tuế.

Thằng ranh này cũng khá biết điều, thấy người đang đứng là Kỷ Thần Phong thì cũng không dây dưa thêm nữa mà nhanh chóng buông tôi ra.

“Anh Tang say quá, em thấy anh ấy đi không vững nên mới có lòng đưa anh ấy về phòng.” Lư Tuế mỉm cười với Kỷ Thần Phong, nội dung lời nói hoàn toàn trái ngược với bộ dáng “tiểu nhân đắc chí” của cậu ta lúc này, “Anh không được hiểu lầm đó nha.”

Tôi cau mày, đang định bảo Lư Tuế cút đi thì cậu ta đã nhanh chân chuồn mất, trước khi đi còn không quên trao cho tôi một nụ hôn gió.

“Em đi nha anh Tang, lần sau có rảnh nhớ hẹn em đấy.”

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Sau khi Lư Tuế rời đi, hành lang chỉ dài vỏn vẹn mười mấy mét bỗng lặng yên như tờ. Bộ não tôi đang vận hành hết công suất, còn chưa kịp tự tìm cớ cho mình, tôi đã nghe Kỷ Thần Phong lên tiếng.

“Vì tôi từ chối ý tốt của em, nên em…không cần tôi nữa sao?” Đôi mắt hắn ảm đạm, trông giống như thất vọng hơn là tức giận.

Bộ óc trì trệ của tôi không thể theo kịp những câu hỏi mà hắn đưa ra. Để “suy xét”, tôi buộc phải đánh thức những tế bào não đã bị rượu làm cho tê liệt.

Tôi dùng hết sức bình sinh để đối phó với Kỷ Thần Phong, đến nỗi trái tim bắt đầu quặn thắt lại vì quá sức chịu đựng.

Rõ ràng hắn mới là người rời đi trước, tại sao bây giờ lại trách tôi không cần hắn?

Đây là chiến thuật đánh phủ đầu ư?

“Quan hệ giữa chúng ta là gì?” Tôi lướt qua hắn để quẹt thẻ phòng, định bụng sẽ giở bài đạo lý trước, mặc cho trái tim còn đang thắt lại, “Cậu từng thuộc về tôi sao?”

Nắm chặt tay cầm cửa, tôi nghiêng đầu hỏi hắn: “Là ai mới động một tí đã cắt đứt liên lạc với tôi? Là ai sống chết không chịu nói lý do mình muốn vay tiền? Cậu nói xem ai mới là người làm ơn mắc oán đây?”

Nếu bây giờ lại cãi nhau thì thời gian bảy ngày qua chẳng phải sẽ uổng phí sao? Tôi phải tìm cách để trấn an Kỷ Thần Phong mới được… Những phần thưởng như tặng một nụ hôn đã không thể khích lệ được hắn nữa, cho mượn tay rồi, cho mượn chân rồi, chẳng nhẽ lần này phải dâng cái miệng của mình lên ư?

Thử tưởng tượng thôi mà tôi đã ớn cả người. Không, nhất định là không.

Tôi bước vào phòng, giữ cửa mở, ra hiệu cho Kỷ Thần Phong tiến vào.

Hắn nhìn tôi chằm chặp, vẻ mệt mỏi in hằn trên khuôn mặt, không có ý định vào phòng, “Tôi chưa bao giờ hiểu được… mối quan hệ giữa chúng ta, hoặc nói đúng hơn là vẫn luôn vờ như không biết.”

“Tang Niệm, chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi, dù cho mối quan hệ trước kia của chúng ta là gì đi nữa thì đó cũng là chuyện đã qua, không cần nhắc lại. Nhưng quan hệ sau này của chúng ta sẽ do em định nghĩa. Em nói cho tôi biết đi, ta là gì của nhau?”

Tôi ngơ ngác, chẳng biết phải làm sao. Cơ thể tôi nóng cháy và lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, không biết là do say rượu hay vì quá căng thẳng mà ra. Nếu tôi trả lời không tốt, sợ rằng Kỷ Thần Phong sẽ không bao giờ đến gần tôi nữa. Hắn sẽ đứng mãi bên ngoài, bỏ mặc tôi lẻ loi trong căn phòng nhỏ.

Làm sao bây giờ?

Chu Cập Vũ chưa dạy tôi cái này, tôi phải làm sao đây?

Rõ ràng tôi mới là người thắng cuộc, sau bảy ngày, Kỷ Thần Phong đã không kìm nổi lòng mà phải mò đến tìm tôi. Tôi thắng, nhưng hà cớ gì luôn phải vào vai người chật vật cơ chứ?

Nếu ra vẻ cứng cựa hơn, liệu tôi có giành lại được chút quyền lên tiếng?

Cứ thử chút xem sao, như cái cách tôi vẫn làm trước đây, tiếp tục khiến hắn nản lòng thoái chí.

Tôi sầm mặt, không trả lời câu hỏi của hắn mà lại lên giọng ép uổng, ra lệnh cho hắn mau vào phòng.

Kỷ Thần Phong phớt lờ, “Tôi cũng giống như người ban nãy thôi phải không? Em sẽ làm với cậu ta những chuyện mà em đã làm với tôi. Sau này em cũng sẽ dẫn cậu ta tới những nơi em từng đưa tôi đến …” Hắn nói bằng ngữ điệu bình thản, “Trước khi quen tôi, đúng là em chưa từng thử hẹn hò với đàn ông bao giờ, nhưng đâu có nghĩa là sau này em sẽ không thử với những người đàn ông khác.”

Tôi còn đang gom góp khí thế để chèn ép hắn, kết quả hắn chẳng nói năng thêm câu nào mà đã quay người rời đi khiến tôi không kịp trở tay.

Khi bộ não quá tải còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã hành động trước, tôi sà đến chộp lấy cánh tay của Kỷ Thần Phong.

Tôi giằng mạnh hắn lại một cách thô bạo, đẩy hắn lên cửa gây ra một âm thanh chát chúa.

“Chỉ có anh thôi…” Tôi hào hển ôm lấy hắn, vây hắn lại không cho hắn bỏ đi, “Em không dám nữa mà, em chỉ có anh thôi, sau này cũng chỉ có mình anh thôi. Anh không giống Lư Tuế, anh không giống bất kỳ ai cả… Em muốn anh, em muốn mỗi anh thôi.”

Hắn cứng người trong giây lát, giữa sự im lặng đến đáng sợ, cuối cùng hắn cũng đáp lời tôi.

“Chỉ có một mình tôi sao?”

“Ừm.”

“Là người yêu của nhau à?”

Dù ít nhiều vẫn còn kháng cự, nhưng tôi vẫn đưa ra câu trả lời khẳng định trong sự ngập ngừng mà hắn không thể nhận ra.

“Phải!”

Hắn ôm chầm lấy tôi, siết chặt tôi vào lòng rồi thủ thỉ: “… Tuyệt đối đừng lừa dối tôi.”

Trái tim tôi run rẩy, bỗng thấy chột dạ vì lời nói dối bị người ta vạch trần ngay trước mắt.

Để gạt đi cảm giác khó chịu này, tôi chủ động ôm lấy mặt Kỷ Thần Phong rồi dán môi mình lên đó.

Men say đương nồng cộng với sự kích thích vừa rồi đã khiến adrenaline tăng vọt, sau một hồi triền miên môi lưỡi, một vài “ý niệm” đã bắt đầu ngoe ngoe rục rịch.

Đàn ông mà, đã “lên” rồi thì phải giải quyết chứ.

Tôi và Kỷ Thần Phong quấn quít loạng choạng tiến vào phòng ngủ, hắn đẩy tôi lên giường. Tôi còn tưởng cả hai sẽ làm như những lần trước, thậm chí tôi còn bày sẵn tư thế cho hắn tiện tay “hành sự”, nhưng ngón tay hắn lại tránh khỏi vị trí đó mà trườn xuống sâu hơn.

“Mẹ nó…” Tôi muốn quát hỏi hắn đang sờ chỗ đéo nào đấy, nhưng ngay khi mới rướn người lên, vừa chạm vào ánh nhìn hắn, tôi đã phải lấy tay bưng kín miệng mình.

Tôi rùng mình thở dốc, từng làn hơi nóng rẫy phả thẳng vào lòng bàn tay, như thể đã mắc phải một căn bệnh truyền nhiễm, khiến những đầu ngón tay cũng bắt đầu run rẩy trong vô thức.

“Được không em?” Kỷ Thần Phong đè chặt chân tôi, khàn giọng hỏi.