Nhất Niệm Chi Tư

Chương 35: “Cậu có thể bỏ thuốc vì tôi không?”



Tôi cầm ô, vừa bước lên từng bậc cầu thang, vừa ngâm nga hát khẽ. Hộp bánh trên tay đung đưa qua lại theo chuyển động của tôi, bánh kem bên trong chắc đã be bét hết cả rồi, mà thế thì có sao, tôi không chê bánh sinh nhật của mình thì hẳn là người khác cũng sẽ không ghét bỏ.

“Cháu cứ để mẹ nghỉ ngơi cho khỏe đi hẵng, cần gì cứ gọi cho chú, cháu không phải lo chuyện quán ăn khuya bên kia đâu, đang mùa ế ẩm mà, cũng chẳng có bao nhiêu khách…”

Tôi dừng lại ở bậc thềm, đợi đến lúc người đàn ông trung niên mặc áo khoác da quay người rời đi mới khẽ nghiêng ô, giả vờ quay sang phía khác để tránh giáp mặt.

Người đàn ông trung niên cục mịch không để ý đến tôi, ông ta vội vã lướt qua với chiếc ô đã sờn, bước đến lưng chừng bậc thang dài thì rẽ vào một khu nhà bừa bộn, bẩn thỉu khác.

Tôi còn chưa kịp thu lại tầm mắt thì giọng nói của Kỷ Thần Phong đã vang đến bên tai.

“…Tang Niệm?”

Ngay cả khi tôi không lộ mặt, hắn vẫn có thể nhận ra tôi chỉ qua dáng người. Đúng là quan hệ “từng chung chăn gối” có khác nhỉ.

Tôi quay người lại, nâng ô lên rồi cười toe với hắn, “Tôi đây.”

Kỷ Thần Phong vịn vào khung cửa, vẻ mặt có chút sững sờ, tới khi tôi bước đến gần, hắn mới cất tiếng hỏi: “Sao khi không em lại đến đây thế này?”

Hắn chủ động cầm lấy chiếc ô trong tay tôi, sau đó trở tay đóng cửa lại rồi quay người mang ô vào phòng tắm để cho ráo nước.

Tôi cởi giày, đặt hộp bánh xuống chiếc bàn ăn thấp tũn.

“Vừa lúc không bận việc nên tôi muốn ghé sang thăm cô.”

Mỗi khi trái gió trở trời, không gian trong nhà sẽ trở nên vô cùng u ám. Vì ban nãy vừa có khách đến chơi nên trên bàn còn ngổn ngang ly tách chưa kịp dọn, chiếc lò sưởi điện bé con con đặt cạnh bàn vẫn đang được bật, phả ra chút hơi ấm ít ỏi giúp sưởi ấm căn phòng lạnh lẽo ẩm thấp này. Nhưng dù vậy, cái lạnh vẫn len lỏi vào từng tấc da thịt, vừa ngồi xuống thôi mà tôi đã kìm lòng không đặng, chỉ muốn quấn chặt cái áo khoác trên người lại.

“Em lạnh lắm sao?” Kỷ Thần Phong khom lưng thu dọn tách trà trên bàn, khẽ nói, “Điện áp ở đây không ổn định lắm, không dùng những thiết bị có công suất lớn như điều hòa được. Nếu em thấy lạnh thì lấy áo khoác của tôi đắp lên chân nhé.”

Tôi lắc lắc đầu, “Pha cho tôi tách trà nóng đi, uống cho ấm người là được rồi.”

Kỷ Thần Phong xoa đầu tôi rồi quay người đi vào bếp.

Lúc này, từ căn phòng ngủ duy nhất trong nhà bỗng vang lên một tràng tiếng ho khan cố nén, một lúc sau, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Nghiêm Thiện Hoa khoác áo chần bông lững thững bước ra ngoài.

Có lẽ bà ta đã nghe thấy giọng tôi từ lúc ở trong phòng, nên khi nhìn thấy tôi đang ngồi chiễm trệ trên tấm chiếu tatami nhà mình, bà ta cũng chẳng hề ngạc nhiên.

Trông mặt mày bà ta hơi tiều tuỵ nhưng thần thái lại có vẻ phấn chấn, nếu Kỷ Thần Phong không chính miệng nói với tôi, tôi sẽ không thể ngờ rằng đây là một người phụ nữ mắc bệnh nan y sắp gần đất xa trời.

“Tiểu Niệm…” Bà ta khoanh chân, ngồi xếp bằng xuống đối diện tôi, bà khàn giọng gọi tôi một tiếng, vẻ mặt tựa sầu tựa thương, “Con đến rồi.” Bà ta mấp máy môi nửa ngày, ấp ủ hồi lâu mà chỉ thốt ra được một câu vô nghĩa.

“Cháu vốn muốn đến thăm  từ lâu rồi, nhưng dạo này bận quá, mãi đến hôm nay mới có thời gian.” Đương nhiên là tôi có cả mớ thì giờ rảnh rỗi, nhưng chẳng qua tôi không muốn gặp bà ta mà thôi. Hiện tại, nếu không vì Kỷ Thần Phong có thể sẽ nghe thấy, thì đến cả những câu xã giao buồn nôn thế này tôi cũng chẳng buồn nói với bà ta làm gì.

“Đây là chút bánh trái cháu biếu cô.” Tôi đẩy hộp bánh kem trên chiếc bàn thấp đến trước mặt bà ta.

“Con đến là cô vui lắm rồi, không cần mang gì đến cả đâu.” Dường như Nghiêm Thiện Hoa thật sự không thể phân biệt đâu là lời thật lòng, đâu là lời móc mỉa, nghe vậy mà bà ta vẫn cắm đầu cắm cổ tin là thật.

Tế bao ung thư đã di căn lên não khiến đầu óc bà ta hỏng theo rồi à? Chỉ cần nhìn vào biểu cảm của tôi rồi động não một chút thì cũng nên hiểu được, làm sao mà tôi có thể đến đây vì bà ta được chứ?

“Cũng không phải thứ gì quý giá đâu…” Tôi tháo dây ruy băng cột trên hộp bánh, nhẹ nhàng nhấc nắp lên, bên trong hiện ra chiếc bánh kem phủ đầy dâu tây đỏ mọng.

Do quá trình vận chuyển đầy thô bạo của tôi mà phần rìa bên ngoài chiếc bánh đã bị quệt vào thành trong của hộp đựng, khiến lớp kem dây ra nhoe nhoét, nhìn từ mặt bên trông có hơi kinh, nhưng nếu nhìn từ trên xuống thì vẫn hoàn hảo chán.

“Đây là món bánh yêu thích nhất của mẹ tôi khi bà còn sống.”

Trong phút chốc, sắc mặt Nghiêm Thiện Hoa trở nên tái nhợt, bà ta nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem tám tấc như thể vừa gặp phải một bông hoa mỹ miều nhưng lại toả ra mùi xác thối —trước đó vui thích bao nhiêu thì bây giờ kinh hãi bấy nhiêu.

“Hôm nay…” Tựa hồ đã nhớ ra điều gì, đôi môi bà ta không ngừng run rẩy, nhưng chỉ vừa thốt ra hai chữ đã đưa tay bụm miệng, quay người đi ho khan dữ dội.

Kỷ Thần Phong bưng cốc trà ra khỏi bếp, trông thấy bộ dạng của Nghiêm Thiện Hoa thì vội vàng đặt ly xuống bàn, bước tới vỗ lưng bà ta: “Sao vậy mẹ? Mẹ có thấy khó chịu ở đâu không? Có tức ngực không? Có muốn nôn không?”

Cơn ho của Nghiêm Thiện Hoa nguôi dần, bà ta xua tay, ý bảo mình vẫn ổn.

Bà ta thoáng ngước nhìn tôi rồi lại nhanh chóng cụp mắt xuống, hẳn đã nhớ ra hôm nay là ngày gì. Bà ta đánh tráo con của bà Tang nên trong lòng đã đương thắc thỏm, giờ đổ bệnh nặng thế này chắc cũng nghĩ là do “nhân quả nghiệp báo” nên càng thêm “thần hồn nát thần tính” với những chuyện có liên quan đến bà Tang.

“Mẹ… mẹ thấy hơi mệt, Thần Phong à, con tiếp khách giúp mẹ nhé, mẹ vào trong nghỉ ngơi trước.” Nói xong, bà ta chật vật đứng dậy, hoảng loạn bước nhanh về phía phòng ngủ.

Nương theo tiếng đóng cửa không nặng không nhẹ, chiếc lò sưởi điện đặt cạnh bàn bỗng kêu đánh “bụp” một tiếng rồi tắt ngóm đi như thể đang sợ hãi. Tôi và Kỷ Thần Phong không hẹn mà cùng lúc nhìn về phía nó, cùng chứng kiến thời khắc le lói cuối cùng của nó.

Kỷ Thần Phong mở hộp đồ nghề hổ lốn của mình ra, hắn ngồi chống một chân trên chiếu tatami, trên tay cầm một chiếc tua vít Phillips, và trước mặt là lò sưởi điện đã bị tháo ra làm tám mảnh, các chi tiết linh kiện cũng đã được dỡ tung.

“Cậu còn biết sửa cả mấy thứ này nữa á?” Tôi bưng đĩa giấy đựng bánh kem, nhón một quả dây tây tươi ngon căng mọng bỏ vào miệng. Nước quả chua chua ngọt ngọt ngay lập tức chảy tràn khắp kẽ răng, quyện với kem tươi ngọt nhẹ, béo ngậy vừa phải, đúng thật là rất ngon, thảo nào Hứa Uyển Di lại khoái món bánh này đến thế.

“Khi còn bé ba tôi có dạy qua.” Kỷ Thần Phong kiểm tra mớ linh kiện trong tay, hắn nói mà không ngẩng đầu, “Trước khi gặp tai nạn, ông ấy làm việc ở công trường nên cái gì cũng sẽ biết một ít. Từ khi tôi còn rất nhỏ, ba đã bắt đầu dạy tôi về những thứ này rồi, ba bảo tôi có học xong thì sau này mới chăm sóc đỡ đần giúp mẹ được, như thể ba biết… ba không thể ở bên mẹ con tôi lâu được.”

Chiếc nĩa trên tay khựng lại giữa không trung, tôi nhìn chòng chọc vào miếng bánh kem đã bị xắn ra nhơm nhở, cảm giác thèm ăn bay sạch chỉ trong nháy mắt.

“Ba cậu tốt thật đấy.”

Kỷ Thần Phong ngừng tay rồi ngước mắt nhìn lên mấy tấm ảnh treo trên tường, như thể đang đắm chìm trong những mảnh hồi ức xưa cũ, hắn thơ thẩn nhìn ngắm tấm ảnh chụp chung của mình cùng Kỷ Vi, khẽ đáp, “Đúng vậy, ông ấy tốt lắm.”

Tuy không phải là một thợ sửa chuyên nghiệp, nhưng Kỷ Thần Phong lại có một người thầy vô cùng ưu tú, việc sửa chữa các thiết bị nhỏ như lò sưởi điện đối với hắn chỉ là chuyện vặt, hắn thoăn thoắt lắp ráp lại các bộ phận một cách thành thạo. Sau khi cắm điện, ngọn đèn màu cam sáng lên ngay lập tức, lại một lần nữa hơi ấm tỏa xuống khu vực chật hẹp quanh chiếc bàn thấp.

Tôi đẩy hết phần bánh kem mình bỏ mứa qua cho Kỷ Thần Phong, hắn chẳng chê tí nào, không những ăn hết phần tôi mà còn chén sạch phần của hắn.

Tôi nán lại nhà hắn hơn một tiếng, trà đã uống cạn mà bánh cũng đã ăn xong, tôi bèn đứng dậy định ra về.

“Em thực sự không ở lại ăn tối sao?” Kỷ Thần Phong tiễn tôi ra cửa rồi lại đi cùng tôi xuống những bậc thang dài. Cơn mưa phùn bên ngoài đã tạnh nên cả hai chúng tôi đều không bung dù.

“Không được, buổi tối tôi còn có việc.” Cái bàn thấp đó quá nhỏ hẹp, căn phòng đó quá lạnh lẽo âm u, và chiếc lò sưởi điện như chỉ chực hun người nóng cháy, ở trong hoàn cảnh như vậy, chưa ăn mà tôi đã cảm thấy bụng dạ khó tiêu.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Nương theo từng bước chân chầm chậm dẫm xuống bậc thang, đầu nhọn của chiếc ô cán dài đập vào thềm đá, phát ra từng âm thanh nhịp nhàng.

Kỷ Thần Phong lấy bao thuốc lá trong túi ra, hắn châm một điếu rồi lẳng lặng rít một hơi. Mùi thuốc lá nhanh chóng tràn ngập trong không khí, theo làn gió đêm tràn vào khoang mũi.

Nếu hỏi rằng khi nào Kỷ Thần Phong trông giống một kẻ xuất thân từ thành Ruồi nhất, thì đó phải là lúc hắn hút thuốc.

Nếu không hút thuốc, nhìn qua hắn chỉ là một gã trai đẹp lạnh lùng. Nhưng một khi đã kẹp điếu thuốc trên tay, thì khí chất bất lương và cảm giác nguy hiểm sẽ vô thức bao trùm con người hắn. Không cần bàn đến bản chất hắn là gì, chỉ với vẻ ngoài này thôi cũng đã đủ sức dọa người rồi.

“Bác sĩ Kỷ học hút thuốc từ ai thế? Ba à?”

Loại thuốc hắn đang hút có vị thanh mát, là nhãn hiệu mà trước đây tôi rất thích, từ lúc tôi bỏ thuốc đến giờ, trừ hắn ra tôi chưa chưa từng thấy ai hút loại này cả.

Có lần Trịnh Giải Nguyên tò mò hút thử một điếu, vừa hút xong đã càm ràm chê bai rằng thuốc đéo gì mà như ngậm cả họng kem đáng răng vị bạc hà, sau cũng không thấy cậu ta hút thêm lần nào nữa, điều này cho thấy người bình thường không ưa chuộng nó lắm.

“Cái này à…” Kỷ Thần Phong nhìn điếu thuốc trong tay, sau đó hắn nghiêng đầu nhìn tôi, vài giây sau mới đáp: “Không. Tôi học từ người khác.”

Người khác? Dùng từ gì mà mập mờ quá vậy. Bạn bè là bạn bè, người thân là người thân, “người khác” là người đéo nào?

Thấy thái độ của hắn hơi kỳ quặc, tôi gặng hỏi thêm.

“Ai thế? Người đặc biệt ư?”

Hắn ngậm điếu thuốc, đảo mắt nhìn nơi khác rồi phát ra một tiêng “ừm” mơ hồ trong cổ họng.

Bước chân tôi khựng lại ngay lập tức, trong lòng đã rõ mười mươi.

Người đặc biệt cơ đấy, sao không nói huỵch toẹt ra là người yêu cũ luôn đi? Nói thế há chẳng phải mỗi lần hút thuốc đều sẽ nhớ đến tình cũ hay sao? Á à, hóa ra vẫn còn đương mong ngóng tái hợp với thằng khốn đó à, vẫn nhớ mãi như thế đương nhiên là khó lòng quên được rồi. Rõ ràng hắn là thú cưng của tôi, làm sao có thể để dấu vết của kẻ khác vương vít trên người hắn được cơ chứ?

Tôi cụp mắt xuống, thấy Kỷ Thần Phong đã đi tít xuống dưới thì đuổi nhanh theo rồi vỗ vào vai hắn, nhân lúc hắn quay lại nhìn, tôi chộp ngay lấy điếu thuốc trong miệng hắn rồi giật về phía mình.

“Hôm nay là sinh nhật tôi đấy.” Tôi huơ điếu thuốc, hỏi một câu phủ đầu, “Bác sĩ Kỷ có thể bỏ thuốc vì tôi không?”

Quên hết những thằng đàn ông khác đi, chỉ cần nghĩ về tôi thôi là đủ rồi.

Kỷ Thần Phong sững sờ: “Hôm nay là sinh nhật em ư?”

Tôi xoay xoay đầu lọc ướt đẫm, cố gắng khiến bản thân trông thật thê thảm đáng thương: “Hôm nay đúng là sinh nhật của tôi, nhưng mẹ tôi đã mất khi vừa sinh ra tôi, vậy nên tôi chưa bao giờ được tổ chức sinh nhật cả. Nếu cậu gật đầu thì đây sẽ là món quà sinh nhật đầu tiên tôi nhận được trong đời.”

Kỷ Thần Phong cuối cùng cũng hiểu tại sao hôm nay tôi lại mang bánh kem đến nhà hắn, sau một thoáng kinh ngạc, đôi mắt đen láy của hắn ánh lên từng luồng cảm xúc phức tạp, rồi bỗng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

Một lúc sau, hắn gật đầu nói: “Tôi sẽ bỏ thuốc, nhưng đây là lời hứa của tôi với em, không phải quà sinh nhật. Em có thể yêu cầu một thứ khác, xem như là món quà sinh nhật tôi tặng cho em.”

Thứ khác ư? Tôi có thiếu thốn chi đâu, mà cũng chẳng đam mê cuồng nhiệt thứ gì, bây giờ tự dưng lại hỏi tôi muốn quà gì từ hắn, quà gì bố ai mà biết được. Vả lại, tiền của hắn không phải là tôi cho sao, thế có khác gì tôi tự mua quà tặng mình đâu chứ?

“Cứ nợ trước đã nhé, đợi tôi nghĩ ra rồi sẽ đòi cậu sau.” Tôi đáp.

Khi tôi còn đang nói, từ phía cuối bậc thang bỗng vang lên một tiếng “choang” tan giòn. Tôi chỉ cảm thấy âm thanh này khá quen tai, còn chưa kịp phản ứng thì Kỷ Thần Phong đã lao đến nơi phát ra âm thanh, hắn phóng vụt qua trước mặt tôi, nhanh đến mức làm dậy lên một luồng gió lạnh.

Đến khi hớt hải chạy xuống, tôi đã thấy Kỷ Thần Phong đang đè chặt một kẻ có vóc người nhỏ thó xuống đất cách đó không xa. Cuối cùng tôi cũng nhớ ra vì sao âm thanh đó lại quen thuộc đến vậy — kính xe tôi lại bị đập vỡ.

“*** mẹ, mày thả tao ra.” Một thằng ranh người ngợm bẩn thỉu đang điên cuồng giãy dụa, nó không những quơ cào nhặng xị mà còn đang nhăm nhe cắn người.

Kỷ Thần Phong đối xử với nó hệt như đang xử lý một con mèo hoang hung dữ, hắn kìm cổ thằng nhóc rồi vặn một cánh tay của nó ra sau, hắn ép chặt đầu gối vào đùi nó, phải tốn kha khá sức mới khống chế được.

Thấy không thoát nổi, thằng nhãi bắt đầu khóc lóc thảm thiết, ăn vạ xin tha.

“Em xin lỗi em không dám nữa đâu, hu hu hu, anh ơi anh thả em ra đi mà… Nhà em còn bố già với em thơ đang chờ, bố em ốm nặng liệt giường mà mẹ em lại bỏ nhà theo người ta, em mà không về thì em gái em chết đói mất…”

Thằng bé này nhìn qua chỉ tầm 13 – 14 tuổi, không biết chưa gội đầu bao nhiêu ngày mà tóc tai bết rối như tổ quạ. Quần áo nó mỏng tang, không chống chọi nổi với cái rét bên ngoài, đế giày thể thao trên chân nó rách toạc, lòi cả ngón chân ra ngoài — chắc đây là nguyên nhân khiến nó không thể chạy thoát khỏi Kỷ Thần Phong.

“Gọi cảnh sát đi.”

Tôi thừ người, nhìn về phía Kỷ Thần Phong, hắn không hề động lòng trắc ẩn trước những lời van xin kể khổ của thằng bé, giọng nói hắn lạnh lùng cứng rắn, mặt mày không chút độ ấm như thể bị bao phủ bởi một tầng sương.

“Thôi bỏ đi…” Bất luận những lời thằng nhãi này vừa nói là thật hay giả, nó chỉ mới bao lớn, e là còn chưa đủ tuổi để chịu trách nhiệm hình sự, chỉ mỗi tội đập vỡ kính xe thì áp giải nó đến đồn công an làm cái mẹ gì? Dạy dỗ một trận rồi cũng phải thả nó ra thôi.

Kỷ Thần Phong ngẩng lên, hắn không có ý định nghe theo ý kiến của tôi mà chỉ lặp lại lời nói ban nãy bằng thứ giọng không cho phép ai phản bác, nghiêm nghị gằn từng từ, “Gọi cảnh sát đi!”

16/5/2022