Nhất Niệm Chi Tư

Chương 51: “Giữa đám đông ta tìm người trăm ngàn lượt.”



Trước lúc bị phanh phui thân thế, tôi đã luôn sợ bóng sợ gió, lo lắng đủ điều, đến mức tự đẩy bản thân rơi vào trạng thái hoảng loạn không thôi. Nhưng đến khi bị vạch trần rồi tôi mới thấy, chuyện cũng chẳng đáng là bao.

Tang Chính Bạch không hề điên tiết trả thù tôi, Hứa Tịch cũng không khinh thường tôi, và tuy rằng thằng nhãi Đường Tất An không còn gọi tôi là “cậu chủ” nữa, nhưng thay vào đó, nó lại luôn mồm gọi tôi là “anh”, còn gọi thường xuyên hơn cả trước.

Tôi từng nghĩ, rằng nếu không còn là “Tang Niệm”, tôi sẽ chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Theo lẽ thường, sự “trắng tay” mà tôi sợ hẳn là vì không muốn mất đi tiền tài, quyền lực và chất lượng cuộc sống.

Nhưng nào có phải đâu.

Điều tôi sợ là thứ duy nhất mình có thể nắm giữ trong tay cuối cùng đã không còn thuộc về tôi nữa — sự công nhận của Tang Chính Bạch, sự tôn trọng của người đời, sự quan tâm yêu mến của người thân, và cả đôi mắt đã luôn hướng về tôi ấy…

Rõ ràng tôi đã đạt được tất cả, Kỷ Thần Phong trao cho tôi hết thảy những tán dương, những trân trọng và cả niềm ấp iu mà tôi hằng ao ước, nhưng tôi lại nhắm mắt làm ngơ, đang tâm chà đạp tấm chân tình quý giá ấy xuống bùn lầy.

Tôi đã bỏ rơi anh, đã đẩy anh ra xa và làm tổn thương anh, tôi đã làm biết bao điều sai trái, nên nếu bây giờ có bị đối phương xa lánh, chán ghét hay phớt lờ thì đó cũng là lẽ đương nhiên.

Song, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng vẫn thật khó để tôi có thể thản nhiên chấp nhận tất cả mọi chuyện.

“Anh thấy đau lòng ạ?”

“Ừm, lúc anh ấy không chịu nhìn anh… anh thấy đau lắm.”

“Trước đây anh chưa từng có cảm giác như vậy sao?”

“Ý mày là mấy mối tình hồi trước ư? Không, chưa từng có ai mang lại cho anh cảm giác thế này cả.” Tôi ấn lên lồng ngực, suy tư một chốc rồi mới cất lời, “Khi anh ấy nhìn anh với vẻ mặt ghét bỏ, anh thấy như trái tim mình bị nghiền thành vụn thủy tinh, chỉ thở thôi cũng khiến anh đau nhói.”

Đường Tất An đang ôm một túi snack khoai tây bự tướng, nghe vậy thì buồn bã thở dài: “Vậy số anh vẫn còn tốt chán, đến giờ mới gặp được người như vậy. Chứ như em này, mỗi lần em bị người mình thích từ chối, em đều thấy tim đau muốn chết luôn á.”

Tôi cầm tờ khăn giấy trên bàn trà ném ngay vào mũi Đường Tất An, mặc dù không đau nhưng vẫn khiến nó hoảng hồn nhảy dựng, snack trên tay đổ hết lên người.

“Sao tự nhiên…” Đường Tất An nhặt tờ khăn giấy bỏ lại trên bàn, nó sờ sờ chóp mũi với vẻ vô cùng tủi thân.

“Anh như này mà mày còn khen là tốt số hả?” Tôi tức giận trừng nó.

“Em mà bảo anh xúi quẩy thì thể nào anh cũng cáu lên cho xem…” Đường Tất An vừa nhặt mớ khoai tây rơi vãi trên người nhét vào miệng, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Anh đến tìm mày là để mày nghĩ cách giúp anh, chứ không phải để mày sỉ vả anh.”

Tôi bắt đầu tự hỏi về tính đúng đắn của quyết định này, có khi đi bừa vào một ngôi chùa nào đó xin xăm rồi tìm sư thầy giải quẻ còn đáng tin hơn là ngồi đây nghe Đường Tất An nói đấy.

“Đây đây, em đang nghĩ đây này…” Đường Tất An ôm khư khư bịch snack trong tay, nó đứng dậy khỏi ghế sô pha rồi thong dong bước đến bên cửa sổ, ngó phong cảnh dưới lầu chán chê rồi lại đi tới chỗ tủ đặt bình thủy tinh, ngắm nghía con rùa nhỏ đang yên lặng nghỉ ngơi ở bên trong.

Nó nhịp nhàng thồn từng miếng khoai tây vào miệng, nhai chóp cha chóp chép không ngừng nghỉ.

“Em nghĩ ra rồi anh ơi!” Ngay khi tôi sắp mất kiên nhẫn thì nó tạm dừng việc ăn uống, ngoảnh lại nhìn tôi với vẻ đầy phấn khích như chắc mẩm rằng mình vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt vời, “Hay anh đi học thủ ngữ đi anh. Ảnh không nghe được nhưng ảnh vẫn nhìn được mà.”

Học thủ ngữ á?

Đúng là tôi đã từng đọc qua thông tin Kỷ Thần Phong biết thủ ngữ trong báo cáo điều tra của A Dao, chỉ có điều…

“… Sao mày không nghĩ là anh ấy cũng nhắm mắt được vậy?” Hơn nữa, việc học thủ ngữ đâu phải nói muốn học là học được ngay. Đợi đến khi tôi có thể giao tiếp thành thạo thì sợ rằng Kỷ Thần Phong và Giản Hành đã sớm quấn quýt không rời rồi.

“À…” Nụ cười của Đường Tất An đông lại trên mặt, nó sượng sùng cắn một miếng khoai tây, lúng túng nói, “Vậy để em nghĩ tiếp.”

Chuyến này sang nhà Đường Tất An chỉ tổ phí công, mãi đến tối muộn tôi mới trở về căn hộ mình đang thuê.

Tôi đứng trước cửa, đối diện với ánh đèn ấm áp nơi phòng khách nhưng lại lưỡng lự chẳng muốn bước vào trong.

Không gian rõ ràng chẳng lớn là bao, nhưng không hiểu sao lại yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy vô cùng trống trải. Thời gian như đã hóa thành thứ chất lỏng sền sệt, không khí trở nên nhớp nháp, tựa hồ chỉ còn nghe thấy tiếng líu lo yếu ớt quanh quẩn bên tai.

Trên ghế sô pha, trên bàn ăn, bên bồn rửa… đâu đâu cũng xuất hiện bóng dáng của Kỷ Thần Phong.

Tôi của trước kia sẽ xem những điều này như một loại tra tấn, sẽ phẫn uất với nỗi đau mà mình phải gánh chịu. Nhưng tôi của bây giờ đã hiểu được rằng, đây chỉ là những cảm xúc bình thường nhất, phổ biến nhất của loài người — mang tên là “nhung nhớ”.

Không nhìn thấy anh nên rất muốn gặp anh. Rất muốn gặp anh, nên nhìn đâu cũng chỉ thấy anh.

Nỗi “nhớ nhung” này không gây nguy hiểm, cũng chẳng hề khiến tôi thương tổn, thế nhưng nó vẫn sẽ mang lại chút xót xa, chớm buồn.

Cuối cùng thì cũng phải sải bước vào trong, tôi thở phào một hơi rồi bước đến mở toang cửa sổ, khiến những âm thanh huyên náo bên ngoài tràn vào phòng. Trong phút chốc, tiếng rì rào giữa những kẽ lá, tiếng gió, tiếng ồn ã trên con đường quốc lộ ngoài xa hòa quyện vào nhau, lũ lượt ập vào trong màng nhĩ.

Tôi ngắm nhìn màn đêm đen kịt ngoài ô cửa, trong lòng khẽ thêm thắt một câu.

… “nhớ nhung” còn là niềm cô đơn quạnh vắng.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Tuy Đường Tất An chẳng đáng tin chút nào, nhưng hiện tại, tôi hoàn toàn mù tịt trong chuyện “làm thế nào để tiếp cận Kỷ Thần Phong mà không khiến anh ấy phát phiền”, nên tạm thời tôi chỉ đành dùng thử mưu sách của tên “quân sự quạt mo” này thôi.

Tôi tìm tòi đăng ký một lớp đào tạo thủ ngữ cho tình nguyện viên được tổ chức vào thứ Tư và thứ Bảy hàng tuần từ 7 giờ đến 9 giờ tối tại một trung tâm văn hóa bên cạnh thư viện.

Thư viện này nằm ngay lối vào ga tàu điện ngầm, chỉ cách nơi tôi sống năm trạm dừng.

Thuốc chống lo âu mà tôi đang dùng có tác dụng làm suy giảm khả năng tập trung và phản xạ, do đó, có một số chính sách nghiêm ngặt về việc không được lái xe và không sử dụng thiết bị nguy hiểm trong quá trình điều trị. Hơn nữa, bây giờ tôi vẫn đang là kẻ ăn không ngồi rồi, cái gì có thể tiết kiệm được thì nên tiết kiệm, nếu đã trở thành dân đen thì phải có nhận thức của dân đen chứ.

Vì vậy, vào lúc sáu rưỡi tối thứ tư, tôi lại lần nữa ngồi trên tàu điện ngầm sau một thời gian dài “vắng bóng”.

Điều tôi không ngờ tới là sáu giờ ba mươi lại vừa lúc là giờ cao điểm buổi tối, chỉ lên tàu thôi cũng phải xếp hàng đợi đến lượt, mãi tôi mới chen được lên tàu, đã vậy còn phải kề da dán thịt với đám người lạ đến là vất vả.

Mùi nước hoa, mùi mồ hôi và mùi thức ăn trộn quánh vào nhau tạo thành thứ mùi hôi hám khiến người ta không sao chịu nổi.

Tôi nhíu chặt mày, dùng khăn giấy bịt kín miệng và mũi, sắp không kìm được mà ói lên người tên béo chết tiệt đang không ngừng rung chân trước mặt.

Một người mà chiếm tận hai ghế, đã thế còn rung chân liên tục như bị Parkinson, bộ gã không nhìn thấy cô gái ngồi bên cạnh sắp bị mình chèn cho bẹp dí rồi à, đến cả bả vai cũng co rúm lại kia kìa?

Cơ thể tên béo chết tiệt ấy còn bốc mùi chua loét, rốt cuộc là đã mấy ngày chưa tắm rồi vậy?

“Oẹ!” Tôi giằng mạnh tay cầm, che miệng rồi rướn người về phía trước, giả vờ như sắp mửa ra đến nơi.

Tên béo giật mình, gã ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, hai chân lập tức ngừng rung.

“Ối giời ơi, anh làm sao đấy?”

Tôi lấy tờ khăn giấy đang che trên miệng mình ra rồi nôn khan dữ dội hơn, dữ dội như thể sắp ói cả bữa tối ngày hôm qua lên người gã.

Tên béo thấy thế thì vội vàng chụm chân, hoảng hồn cố nhích người sang bên cạnh, hành động này của gã đã nhanh chóng khiến nhiều người khác bất bình.

“Đừng có chen lấn nữa, chen nữa là chết dí luôn đấy!”

“Tôi có muốn chen đâu, tại ở đây có người sắp ói đấy chứ…” Tên béo khó chịu quát tôi, “Muốn ói mửa gì thì xuống xe hẵng ói!”

Tôi thật sự không thể chịu nổi cái mùi cơ thể của gã nên lại phải bịt chặt miệng và mũi, tôi lạnh lùng liếc gã rồi nói: “Đéo cần mày lo.”

Bị tôi sửng cồ, tên béo lập tức im bặt, mặt mày nhanh chóng tái xanh như đít nhái. Gã vội vàng nhét điện thoại vào ba lô, lầm bầm gì đó trong miệng rồi chen qua người tôi đi về phía cửa, không rõ là định xuống xe hay là bị tôi dọa cho cong đuôi bỏ chạy.

Ghế của tên béo bị bỏ trống, cô gái bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể ngồi thẳng đàng hoàng. Vài hành khách xung quanh hết nhìn ghế rồi lại nhìn tôi, nhưng chẳng ai dám ngồi vào chỗ ghế trống cả.

“Ngồi đi.” Tôi hếch cằm về phía một người phụ nữ trung niên trông có vẻ đã hơi luống tuổi.

Bà ấy sững người: “À, được, cảm ơn, cảm ơn cháu.” Rồi nhanh nhẹn ngồi xuống ghế.

Trạm đến thư viện có vẻ là một trạm dừng lớn, nên khi vừa đến nơi, rất nhiều người lục tục đứng dậy, bao gồm cả cô gái suýt thì bị chẹt chết lúc nãy.

Tôi hòa vào dòng người, chẳng cần tốn sức đã ra được đến cửa.

“Cảm ơn anh…”

Nghe thấy tiếng cảm ơn lí nhí như tiếng muỗi kêu, tôi ngoảnh lại nhìn, hóa ra là cô nàng ban nãy.

Đương muốn bảo với cô ấy rằng lần sau nếu không thoải mái thì phải tự lên tiếng, nhưng tôi bỗng thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc lẫn trong đám đông đang rời sân ga.

Ngay lập tức, sự chú ý của tôi bị dáng vẻ trông rất giống với Kỷ Thần Phong kia thu hút, tôi cố hết sức lách ra bên ngoài, bỏ ngoài những tai tiếng chửi rủa mà cũng chẳng bận tâm đến bộ quần áo đã nhăm nhúm cả đi vì chen lấn, tôi chỉ muốn đuổi nhanh hơn nữa, không thể để đối phương chạy mất.

Tuy nhiên, lượng người qua lại trong giờ cao điểm buổi tối đông ngoài sức tưởng tượng của tôi, chỉ trong chớp mắt, tôi đã để mất dấu người kia.

Tôi đã tìm kiếm đủ mọi hướng, cũng đã lùng sục khắp những cửa hàng gần đó, bóng dáng ban nãy tưởng chừng như đang ở rất gần, thế mà giờ lại chỉ như ảo giác của mỗi mình tôi thôi.

Có thể chỉ là dáng người giống nhau, biết đâu đó vốn không phải là Kỷ Thần Phong. Nhà và nơi làm việc của anh ấy đâu ở gần đây, khi không chạy đến khu này làm gì chứ?

Mà cho dù có là anh thật thì thế nào? Chẳng lẽ tôi phải giữ chặt anh lại, nói với anh rằng hai chúng ta đúng là nhân duyên trời định, dù đi tới đâu cũng nhất định sẽ gặp lại nhau sao?

Chỉ tổ khiến anh nghi ngờ là tôi đang theo dõi anh mà thôi.

Tôi ôm nỗi mất mát mà ngồi bệt nơi vệ đường, đến lúc sực nhớ rằng mình đến đây để tham gia lớp thủ ngữ thì thì đã sắp đến giờ vào lớp.

Tôi vội vã chạy đến trung tâm văn hóa và tìm thấy phòng học duy nhất đang mở cửa trên tầng hai thông qua tấm áp-phích chỉ dẫn bên dưới.

“Thầy Kỷ, sau này nhờ thầy quan tâm chỉ bảo ạ”

“Thầy ơi, học khoảng bao lâu thì có thể giao tiếp thành tạo ạ?”

“Thầy Kỷ đã tiếp xúc với trẻ khiếm thính bao giờ chưa? Liệu các em ấy có sẵn lòng giao tiếp với mình không thầy?”

Chưa bước vào lớp mà tôi đã nghe thấy vài giọng nói vọng ra từ bên trong, có vẻ như giáo viên đã đến và cũng giới thiệu xong về bản thân.

Giỏi quá ha Tang Niệm, mới ngày đầu đi học mà đã đến muộn rồi.

Tôi nhắm mắt đưa chân rồi bước vào lớp học, nói với bảy tám người đang đứng quây quanh bục giảng, “Xin lỗi, tôi đến muộn…”

Mọi người nhao nhao quay lại nhìn tôi, cứ như vậy, một lối đi rõ ràng và thẳng tắp bỗng hiện ra giữa tôi và Kỷ Thần Phong.

Tôi sững sờ nhìn anh, anh trông thấy tôi thì cũng ngây ra như phỗng.

Có câu thơ nào ấy nhỉ? Giữa đám đông ta tìm người trăm ngàn lượt, chợt quay đầu bỗng thấy người đứng đó, góc vắng lặng nơi ánh lửa đèn tàn.(*)

(*) Câu thơ trong bài thơ Thanh Ngọc Án – Tiết Nguyên Tiêu được viết bởi danh nhân Tân Khí Tật.

Tôi đã tìm anh biết bao lâu, nhưng hóa ra anh lại chờ tôi ở nơi này. Nếu đây không phải là định mệnh thì cái gì mới là định mệnh đây?

“Xin lỗi, em tới trễ.” Tôi đi về phía anh và chủ động vươn tay, “Em là Tang Niệm, còn thầy?”

Nụ cười trên môi anh nhạt đi vài phần, nom như có rất nhiều điều muốn nói với tôi nhưng vì ngại chỗ đông người nên phải đành thỏa hiệp, chỉ bắt tay tôi một cách đầy ẩn ý.

“Tôi họ Kỷ.”

Có lẽ chỉ mới chạm tay được hai giây, tôi còn chưa kịp cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay ấy thì anh đã nhanh chóng rút tay về, như thể anh sợ sẽ bị thứ vũ khí sắc bén giấu trong tay tôi cắt cho một nhát.

“Được rồi, mọi người ngồi xuống đi, tiết học sắp bắt đầu rồi.” Anh không nhìn tôi nữa mà quay sang ra hiệu cho mọi người ổn định chỗ ngồi.

Mọi người xung quanh lần lượt tản ra khỏi bục giảng, chỉ có tôi là vẫn không nhúc nhích.

Tôi vẫn đang đắm chìm trong mối nhân duyên tuyệt diệu của mình với Kỷ Thần Phong.

“Thầy Kỷ…” Chỉ vọn vẹn hai chữ mà như đã vương vít nơi đầu lưỡi tôi cả trăm nghìn lần, âm cuối phát ra cứ dính quyện vào chữ tiếp theo, đến chữ cuối cùng, vì không còn từ tiếp nối đằng sau nên chỉ có thể giấu chút quyến luyến vào trong nụ cười.

Kỷ Thần Phong liếc tôi, anh hơi nghiêng người, nói với âm lượng mà chỉ hai chúng tôi mới có thể nghe thấy: “Không ngồi thì ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng đến tiết học của người khác.”

“Vâng.” Tôi cười đáp, chẳng tức giận chút nào.

Được gặp lại anh là điều bất ngờ lớn nhất trong buổi tối hôm nay, và đến khi sự ngạc nhiên ấy qua đi thì tâm trạng tôi lại tràn đầy niềm vui sướng.

Tôi quay người bước xuống khỏi bục giảng, những học sinh ban nãy bị tôi “làm mờ” bỗng dần rõ mặt, bất ngờ thay, tôi bắt gặp một cô gái trông rất quen trong số đó.

Thấy tôi chú ý tới mình, cô gái trẻ mặc váy cam cũng khẽ vẫy tay chào lại.

Một hàng ghế có hai chỗ ngồi, ghế bên cạnh cô ấy vẫn đang còn trống. Đây là chỗ ngồi quay mặt về phía bục giảng duy nhất còn sót lại, cũng là nơi tôi có thể nhìn thấy Kỷ Thần Phong trong khoảng cách gần, bởi vậy nên tôi vô thức đi về phía đó.

Thấy tôi định ngồi xuống bên cạnh, cô nàng vội vàng xách chiếc túi vải đang để trên ghế trống lên.

“Trùng hợp thật đấy.” Ngay khi tôi vừa ngồi xuống, cô nàng đã nhỏ giọng thì thầm: “Cám ơn anh vì chuyện trên tàu điện ngầm ban nãy nhé. Em là Mạnh Tuyết Yên, anh cứ gọi em là Tiểu Tuyết là được.”

Thế chẳng phải là trùng tên với con mèo nhà tôi rồi à?

“Cô cứ gọi tôi là Tang Niệm là được.” Tôi đáp.

Mạnh Tuyết Yên nghẹn họng, vừa định bắt chuyện thêm dăm ba câu nữa thì trên bục giảng bỗng vang lên tiếng gõ đủ để thu hút sự chú ý của người bên dưới.

Tôi và Mạnh Tuyết Yên đồng thời ngó sang, chỉ thấy Kỷ Thần Phong đang dùng bút gõ lên bảng trắng, tầm mắt anh quét qua Mạnh Tuyết Yên rồi cuối cùng đáp xuống mặt tôi.

“Yên lặng.” Kỷ Thần Phong xổ ra hai tiếng một cách rõ ràng mà dứt khoát.

30/6/2022