Nhất Niệm Chi Tư

Chương 53: “Thần thánh đã hiển linh rồi.”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng nào dậy tôi cũng đi chạy bộ, trên đường về sẽ mua ít đồ ăn sáng, ăn xong thì uống một viên thuốc chống lo âu và bắt đầu ngày mới.

Trước đây, nhà họ Tang có đội ngũ cố vấn chuyên về quản lý tài sản, chỉ cần đưa tiền cho họ thì họ sẽ mang về những khoản lợi nhuận kếch xù thông qua đầu tư định lượng và các chiến lược khôn ngoan. Nhưng chỉ vài ngày trước, quản lý tổ cố vấn của nhà họ Tang đã gọi điện cho tôi, bày tỏ rằng họ không thể quản lý tài chính cho tôi được nữa. Tôi không vặn hỏi nguyên do cụ thể, vì tôi biết rằng đây hẳn là ý của Tang Chính Bạch.

Nhìn vào số tiền tiết kiệm vừa tăng thêm bảy con số trong tài khoản, tôi tìm một quỹ đầu tư tư nhân mới và giao tiền cho họ quản lý, mức lợi tức hàng năm thu về ít nhất cũng phải mấy chục vạn, số tiền này đủ để cho một người bình thường trang trải tiêu pha. Nhưng đối với tôi, như thế là quá tẻ nhạt.

Nếu tôi cứ sống u mê như lúc trước, cả ngày chỉ biết nằm ườn ra đếm tiền rồi vùi mình trong căn phòng tối xem phim kinh dị cho qua ngày đoạn tháng thì tội gì tôi phải chịu bao khổ sở trong viện điều dưỡng chứ?

Cuối cùng, tôi quyết định rót một nửa số tiền mình có vào quỹ đầu tư định lượng, một nửa còn lại sẽ được đầu tư vào những loại quỹ khác. Không phải tôi muốn hơn thua với ai, mà đây chỉ như một phép thử. Tôi muốn xem xem tính toán của mình sẽ chênh lệch bao nhiêu so với máy tính, và cũng tìm cho mình chút chuyện để làm.

Tôi không động tới những bất động sản và xa cộ mà mình đứng tên. Tôi nhờ Đường Tất An chuyển lời, rằng nếu Tang Chính Bạch muốn đòi lại thì tôi có thể sang tên bất cứ lúc nào.

Tôi bài binh bố trận, sẵn sàng chờ quân địch tới trong suốt mấy ngày sau đó, thậm chí tôi còn bắt đầu ước tính xem, nếu Tang Chính Bạch muốn kiện tôi và yêu cầu tôi phải trả lại số tiền cấp dưỡng trong suốt mấy năm qua thì tôi có thể đưa cho ông ta bao nhiêu tiền.

Nhưng rốt cuộc, cả nhà, xe lẫn tiền bạc ông ta đều không đòi lại. Ông ta chỉ đăng báo, thông cáo rằng đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ cha con với tôi.

Nhìn vào “bản tuyên bố” to bằng miếng đậu phụ trên mặt báo, tôi cắt nó ra rồi nhét luôn vào ví.

Lúc này đây tôi thật sự phải buông lời cảm thán, Kỷ Thần Phong không hổ là nòi giống của Tang Chính Bạch, trong cách đối xử với tôi, thái độ của hai người giống nhau đến kinh ngạc. Nói vứt là vứt đi ngay, chẳng hề phí lời dông dài dây dưa.

Vì chuyện này mà Hứa Tịch đã gọi điện đến để an ủi tôi, nhưng có lẽ nhờ tác dụng của thuốc, hoặc cũng có thể do tôi đã thật sự thông suốt rồi nên cũng chẳng thấy buồn lòng là bao. Tang Chính Bạch vốn đâu phải là bố tôi, mà từ trước đến nay ông ta cũng chưa bao giờ hành xử như một người bố, đã thế, sao tôi phải khổ sở níu giữ mối quan hệ cha con giả tạo này?

Trong lúc tôi đang mải cân nhắc về xu hướng thị trường thì điện thoại trong tay bỗng reo chuông, tôi chẳng buồn nhìn xem ai đang gọi đến mà cứ thế nghe luôn.

“A lô?”

“Ôi trời, cuối cùng cậu Tang cũng chịu nghe máy rồi.” Giọng của người giữ đầu dây bên kia nghe khá quen tai, nhưng tôi không nhớ nổi là mình đã nghe thấy ở đâu.

“Tôi là chủ căn hộ cậu đang thuê đây. Hai tháng trước tôi gọi cho cậu suốt mà không được, nhắn tin cũng không thấy trả lời, tôi còn tưởng cậu bị làm sao cơ.” Đối phương nhanh chóng nói ra thân phận và mục đích của lần liên lạc này, “Chuyện là thế này…”

Cách đây hai tháng, cậu con trai của chủ nhà bất ngờ đưa bạn gái về và bảo muốn kết hôn. Hỏi ra mới biết đằng gái đã mang thai hơn ba tháng, một thời gian nữa thôi sẽ lộ rõ bụng bầu. Gia đình chủ nhà có tổng cộng hai căn hộ, một căn để ở, căn còn lại để cho thuê. Bây giờ con trai sắp cưới vợ thì tất nhiên họ sẽ muốn lấy lại căn hộ cho thuê kia để làm nhà tân hôn.

“Phiền cậu dọn đi càng sớm càng tốt, tôi sẽ hoàn trả đầy đủ phần tiền đặt cọc và cũng sẽ gửi cậu phần đền bù thỏa đáng. Tôi thật sự cần sử dụng gấp căn nhà này nên tốt nhất là cậu nên dọn đi trong vài ngày tới luôn nhé, cám ơn cậu, cám ơn cậu.” Chủ nhà nói xong, không đợi tôi kịp phản ứng đã vội vàng cúp máy.

Tôi trố mắt nhìn vào màn hình điện thoại, chỉ vài giây sau lại nhận được tin nhắn từ chủ nhà thông báo về thời hạn phải chuyển ra ngoài, yêu cầu tôi phải dọn đi ngay ngày mai, nếu không, họ sẽ không chịu trách nhiệm về những thiệt hại có thể xảy ra.

Vây là sao?

Tôi hậm hực đặt điện thoại xuống rồi đưa mắt nhìn khắp chung quanh, dẫu biết nơi này không phải là “nhà”, nhưng dù sao thì tôi và Kỷ Thần Phong cũng đã từng xây đắp biết bao kỷ niệm ở đây. Đến tận hôm nay tôi cũng chỉ dám ngủ trên ghế sô pha, mỗi ngày trôi qua đều nhớ lại những khoảnh khắc mình cùng anh chung sống trong ngôi nhà này, bây giờ lại bắt tôi phải dọn đi… Như thế chẳng phải… chẳng phải là đến cả chút hồi ức cuối cùng cũng sẽ mất đi hay sao?

Mà lại còn gấp gáp như vậy, tôi biết đi đâu để tìm một căn nhà vừa ý?

Đầu đau quá, tôi đỡ trán, cảm thấy nan giải không thôi.

Tôi chẳng có gì nhiều nhặn để đóng gói, ngày hôm sau, Đường Tất An đến đóng đồ giúp tôi, nó còn hỏi tôi có muốn ở tạm chỗ nó vài hôm không nhưng tôi từ chối.

“Nhà mày có mỗi một phòng mà, hai ngươi ở làm sao được?”

“Thì em ngủ ghế sô pha.”

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có phần ngốc nghếch của Đường Tất An, tôi thở dài, “Không cần đâu, chưa tìm được nhà thì anh ra khách sạn ở tạm.”

Tôi nhét một số thuốc men, quần áo và đồ điện tử vào vali để mang ra khách sạn, phần đồ đạc còn lại thì giao hết cho do Đường Tất An mang về.

“Ơ, anh chưa gửi mấy tấm thiệp chúc mừng này đi ạ?” Trong lúc khuân đồ để vào cốp xe, Đường Tất An nhìn thấy chiếc hộp nhỏ đựng đầy thiệp chúc mừng.

Làm sao mà tôi có thể nói với nó rằng đó là thứ đã được gửi đi nhưng lại bị người ta trả lại được.

“Ừ, chưa, mày cứ giữ đấy hộ anh đi.” Tôi gật gù theo kiểu đối phó, sau khi đặt thùng đồ cuối cùng vào cốp xe thì giục Đường Tất An mau chóng rời đi.

“Vậy khi nào anh tìm được chỗ mới nhớ phải báo cho em đó nha.” Lên xe rồi mà Đường Tất An vẫn chưa yên tâm, nó phải thò đầu ra dặn đi dặn lại.

“Biết rồi.” Tôi vẫy tay, dõi mắt nhìn nó rời đi.

Tối hôm ấy, tôi kéo vali đến lớp học thủ ngữ. Xuyên suốt buổi học, tôi cứ lơ đễnh mãi vì mải suy nghĩ về việc mình nên ở đâu, khách sạn nào, và phải ở đó bao nhiêu ngày, tôi dành một nửa thời gian để ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kỷ Thần Phong, nửa còn lại thì len lén lướt điện thoại dưới hộc bàn để tìm chỗ đêm nay ngủ lại.

Chắc hẳn Kỷ Thần Phong cũng đã để ý tới động tĩnh của tôi, nhưng anh chẳng buồn quan tâm, cứ mặc tôi thả hồn treo ngược cành cây, nhấp nha nhấp nhổm không yên cả buổi trời. Có lẽ anh cho rằng tôi đến đây không phải vì thật lòng muốn học ngôn ngữ kí hiệu nên cũng chẳng kì vọng tôi sẽ nghiêm túc học hành.

Sau giờ học, tôi, Kỷ Thần Phong và Mạnh Tuyết Yên vẫn đi cùng nhau ra ga tàu điện ngầm, thấy tôi xách theo chiếc vali quá khổ, Mạnh Tuyết Yên không khỏi tò mò về chuyện tôi chuẩn bị đi đâu.

“Đi tìm chỗ ở.” Tôi cười đáp, “Bị chủ nhà tống cổ đi rồi.”

Mạnh Tuyết Yên giật thót, dường như không biết phải đáp lời tôi thế nào. Có lẽ cô nàng cũng chẳng hiểu vì sao mỗi lần bắt chuyện với tôi thì chỉ cần vu vơ vài câu là có thể hỏi trúng mấy vấn đề quá mức riêng tư.

“Tôi vào mua ít đồ, hai người đi trước đi.” Vừa ra khỏi trung tâm văn hóa, Kỷ Thần Phong đã dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi, anh nói với Mạnh Tuyết Yên một câu rồi xoay người bước thẳng vào trong.

Rõ là muốn tránh mặt tôi đây mà.

Tôi siết chặt tay cầm vali, sâu trong lồng ngực bỗng chợt dâng lên một luồng khí nóng rẫy mà nghẹn ứ khiến tôi không sao chịu đựng nổi.

“Thế hai chúng ta đi trước vậy.” Cố kìm lại sự kích động muốn đuổi theo anh, tôi thôi không nhìn nữa mà quay sang nói với Mạnh Tuyết Yên.

Có lẽ do hôm nay là thứ bảy nên khách đi tàu điện ngầm chuyến buổi đêm vắng hơn rất nhiều, cả tôi và Mạnh Tuyết Yên đều có chỗ ngồi.

Khi thấy tôi đứng dậy chuẩn bị xuống ở trạm thành Ruồi, Mạnh Tuyết Yên không khỏi ngạc nhiên: “Anh định tối nay sẽ ở lại đây sao?”

Tôi hiểu tại sao cô ấy lại kinh ngạc đến thế, thành Ruồi vừa bẩn thỉu, tạp nham lại còn nguy hiểm, quả thực không phải là chốn dừng chân lý tưởng.

“Ở đây rẻ, tôi cũng không có nhiều tiền.” Trong người tôi chỉ còn có mấy chục vạn để chi tiêu linh hoạt, quả thực cần phải dè sẻn lại một chút.

Mạnh Tuyết Yên ngập ngừng mấy bận, nom có vẻ rất lo lắng cho sự an toàn của tôi.

“Đàn ông sức dài vai rộng như tôi thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ.” Tôi an ủi mấy câu, chờ đến khi cửa tàu điện ngầm mở ra thì vẫy tay chào tạm biệt cô ấy.

Tôi kéo lê theo chiếc vali to đùng mà đi một mạch, tới khi dừng lại trước dãy cầu thang dài cao ngất thì người ngợm đã ướt sũng mồ hôi. Tôi ngồi bẹp xuống vali hành lý mà há miệng thở dốc, chỉ toàn nghe thấy tiếng ve kêu ánh ỏi bên tai.

Ồn vãi. Mà khát thật.

Tôi đang do dự, không biết có nên đi tìm một tiệm tạp hóa nào đó để mua chai nước uống trước hay không thì đã thấy Kỷ Thần Phong bước tới từ đằng xa.

Xem ra anh cũng không nấn ná ở cửa hàng tiện lợi đó quá lâu.

Xách chiếc túi ni lông của cửa hàng tiện lợi trên tay, anh chẳng ngần ngừ gì mà bước thẳng lên trên như thể không nhìn thấy tôi.

“Anh vẫn còn nợ em một điều ước sinh nhật.” Để tránh việc anh lại tháo ốc tai điện tử, tôi dứt khoát nói thẳng ra hết ý muốn của mình trong một hơi, “Giờ em thành người vô gia cư rồi, trước khi em tìm được chỗ ở mới thì anh cho em tá túc mấy ngày đi.”

Kỷ Thần Phong khựng bước, anh quay lại nhìn tôi, trong mắt chẳng vương chút dao động, “Thành phố Hồng có rất nhiều khách sạn.”

“Nhưng em không có tiền.” Tôi nói dối mà không ngượng miệng, “Tang Chính Bạch đoạn tuyệt quan hệ cha con với em rồi, bây giờ em đâu còn gì nữa.”

Tôi lấy ví, rút mảnh giấy “tuyên bố” được kẹp bên trong ra cho anh xem.

Kỷ Thần Phong chỉ liếc nhìn tờ giấy dúm dó được cắt ra từ trang báo chứ không nhận lấy: “Cậu có thể đi tìm bạn bè của cậu mà.”

“Em không còn là cậu chủ của nhà họ Tang nữa, em lấy đâu ra bạn đây?” Tôi đưa tay còn lại lên nhưng không dám nắm lấy anh, chỉ dám kéo chiếc túi ni lông anh đang cầm, “Bác sĩ Kỷ ơi, thầy Kỷ ơi… hai ngày thôi, em ở tạm hai ngày thôi là dọn đi ngay mà.”

Kỷ Thần Phong lùi giật ra sau một bước, phản ứng như thể sợ bị tôi sơ ý đụng phải vậy.

Anh giành cái túi của mình lại rồi đưa ra câu trả lời rành mạch rõ ràng, “Không tiện.” Nói xong, anh bỏ đi mà chẳng hề ngoảnh lại.

Sao mà không tiện? Không tiện để Giản Hành tới tìm anh chứ gì?

Dõi theo bóng lưng mỗi lúc một xa hơn của anh, tôi cắn môi, lại ngồi sụp xuống vali một lúc. Tới khi lại sức, tôi nhấc vali, lết tiếp lên từng bậc cầu thang, cuối cùng, phải dùng hết sức bình sinh tôi mới vác được chiếc vali nặng gần 20kg của mình đến trước cửa nhà Kỷ Thần Phong.

Tôi dộng cửa sắt, lớn tiếng hét vọi vào trong: “Một ngày thôi, à không, chỉ một đêm thôi. Cho em ở nhờ một đêm thôi, mai là em đi ngay, say này sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa!”

Tôi luôn suy tính mọi thứ đâu ra đấy, thế nhưng chỉ cần trông thấy Kỷ Thần Phong, mọi dự định lại rối tung rối mù cả lên.

Ban đầu, rõ ràng tôi đã tính đi tìm khách sạn để ở, nhưng chẳng hiểu vì sao tôi lại bức bối không yên khi thấy anh cố tình rẽ vào cửa hàng tiện lợi chỉ vì không muốn đi cùng tôi. Trong tâm trí ngập ngụa một suy nghĩ… Anh càng không muốn nhìn thấy tôi thì tôi lại càng phải xáp đến trước mặt anh cho bằng được.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, có uống thêm bao nhiêu thuốc đi chăng nữa thì dường như cũng khó mà thay đổi cái tôi cực đoan đã ăn sâu vào tận trong xương tủy.

Tôi thật sự chỉ muốn ở lại hai ngày thôi sao? Tất nhiên là không rồi.

Tôi muốn đã vào rồi là sẽ không đi nữa. Tôi muốn cạy cửa lẻn vào phòng anh khi đêm đến, muốn chui tọt vào tấm chăn anh đang đắp, muốn làm đến khi từng giọt nước trong cơ thể bốc hơi đi hết, muốn dùng xiềng xích to dày nhất trói nhốt anh cả một đời.

Tôi nguôi gõ cửa rồi dừng hẳn, chỉ cảm thấy chán nản ủ ê khi nhận ra sự thật rằng bản thân mình vẫn chẳng hề thay đổi.

Tôi buông sõng tay, chậm rãi lùi ra sau, tôi ngồi thụp xuống đất một cách mệt mỏi, tựa người vào vali.

Vòng hai tay ôm lấy đầu gối, tôi gục mặt, định bụng chờ thêm chốc nữa cho đến khi cảm thấy đỡ hơn thì sẽ đứng dậy đi tìm một khách sạn để nghỉ lại qua đêm.

Tôi cũng không muốn phải xách cái vali tổ chảng này từ trên tầng cao xuống nữa, cứ đạp thẳng xuống thôi, chắc chẳng dễ hỏng thế đâu nhỉ…

Khát chết mất thôi, biết thế thì đã đi mua chai nước uống trước cho rồi.

Hiện giờ, tôi trông rất giống một con chó hoang không có nơi để về.

Tôi muốn cười mà không được, muốn khóc mà nước mắt chẳng tuôn. Tôi ôm chặt lấy mình, vùi mặt vào đầu gối, cơ thể bắt đầu run rẩy một cách mất kiểm soát.

… Cho tôi một mái nhà thôi, cho tôi xin một nơi để trở về.

Tôi đã biết nhớ mong, biết tình yêu là gì. Thần thánh trên cao ơi, tôi sẽ không khiến anh đau lòng thêm nữa, cũng sẽ không bao giờ phụ bạc anh đâu, tôi sẵn sàng bảo vệ anh cả đời, trở thành “người hùng” chân chính mà anh hằng mong đợi. Vậy nên… hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa.

Đừng bỏ tôi lại, đừng bỏ tôi một mình. Dù phải mất đi một nửa tuổi thọ tôi cũng sẵn lòng. Hãy để anh chịu nhìn tôi một lần nữa thôi.

Tôi nhớ anh, nhớ anh da diết…

Cả đời tôi không tin vào thần thánh, vậy mà bây giờ lại bắt đầu thành tâm cầu nguyện.

Đến chính tôi cũng cảm thấy buồn cười, đây đâu phải là đền thờ miếu thiêng, có cầu nguyện cũng khó mà linh nghiệm được? Tôi hít một hơi, toan đứng dậy thì cánh cửa trước mặt bỗng bị đẩy ra từ bên trong, phát ra âm thanh chát chúa.

Kỷ Thần Phong cụp mắt nhìn tôi một lúc, anh giữ cửa sắt, nhích sang bên cạnh chừa ra một lối đi.

“Chỉ một đêm thôi. Vào đi, đừng làm phiền hàng xóm.”

Tôi há hốc miệng, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, trở tay không kịp trước sự thay đổi quá đỗi đột ngột này.

Thần thánh đã hiển linh rồi.

6/7/2022

__



Cre: 择也妙妙屋