Nhất Niệm Chi Tư

Chương 72: “Chán ghét vô cùng.”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối cùng, cờ khen thưởng được treo ở phía dưới giếng trời trên tầng gác mái, Kỷ Thần Phong nói chỗ đó khá sáng sủa, nằm trên giường cũng trông thấy được.

Tôi chẳng hiểu rốt cuộc cái lá cờ rách ấy có gì đẹp đề nhìn, ngày nào thức dậy, lia mắt đến chín ký tự vàng chói lóa kia là thái dương tôi lại giật nhói lên. Nhưng tại Kỷ Thần Phong thích nên tôi cũng chỉ đành chiều theo anh.

Tôi nhờ Đường Tất An đưa con rùa con qua, do chó mèo thường xuyên sinh hoạt ở tầng dưới nên bể thủy tinh được đặt trong góc của gác xép.

“Anh ơi, anh mà thiếu tiền thì cứ nói với em nhé.” Lúc ra về, Đường Tất An cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Tôi biết cả nó lẫn Hứa Tịch đều cho rằng tôi không có tiền nên mới phải cắn răng sống trên gác mái.

“Anh có tiền.” Tôi thung dung lấy điện thoại ra, mở tài khoản quỹ của mình lên.

“Anh đừng cứng đầu. Ngày xưa cứ mỗi quý là anh lại được các nhãn hiệu thời trang gửi quần áo cho chọn; đồ ăn gọi ngoài món nào cũng có giá mấy trăm, chỉ ăn những món do đầu bếp khách sạn năm sao chế biến; không bao giờ chịu quét dọn nhà cửa, thậm chí đến chăn cũng chẳng thèm gấp…” Cứ mỗi lần liệt kê là Đường Tất An lại duỗi ra một ngón tay, “Anh mà có tiền thật thì chẳng lẽ lại sống kham khổ như thế này à?”

Đương nhiên là vì Kỷ Thần Phong thích làm kẻ nghèo rớt mồng tơi rồi.

Nói ít làm nhiều, tôi giơ màn hình điện thoại ra trước mặt nó, mới đầu nó chưa xem kỹ, mồm mép vẫn luyên thuyên khuyên tôi là nên hạ lòng tự trọng xuống và chấp nhận sự giúp đỡ của người khác, dần dà tiếng nó tắt hẳn, mắt mở trợn trừng trợn trạo.

“Chục, trăm, nghìn, mười nghìn, trăm nghìn… Anh ơi, anh bắt đầu tính toán khoản lợi thu này từ bao giờ vậy?” Đường Tất An hỏi với vẻ dè dặt.

“Mới tháng trước.” Tôi nhấn nhẹ vào nút hiển thị ở góc dưới bên phải trên App, cho nó xem tài khoản góp vốn tư nhân, “Đây là tài khoản quản lý tài sản của anh, tổng thu nhập mỗi tháng rơi vào tầm sáu chữ số, anh không thiếu tiền thật.”

Tuy không so được với lúc trước, nhưng với người bình thường, mỗi tháng kiếm được tầm mấy trăm nghìn thì cũng được coi là khá rồi nhỉ?

“Đệt!” Đường Tất An lập tức chửi thể, “Sao anh kiếm ác thế? Em mua kiểu gì cũng trượt giá hết, tài khoản xanh lè xanh lét sợ chết đi được. Anh ơi anh mua kiểu gì thế, có thể chỉ giáo cho em được không?”

(*) Trong thị trường chứng khoán Trung Quốc, màu xanh biểu thị cho việc giá giảm.

Tôi vừa mở miệng định dạy cho nó mấy chiêu, nhưng vừa nhìn khuôn mặt với IQ thấp tẹt của Đường Tất An, tôi lại nhanh chóng thay đổi ý kiến.

Phiền lắm. Giải thích cho nó tốn sức kinh lên được, mà có khi nó còn chẳng hiểu được bao nhiêu.

“Phải lên sàn giao dịch thường xuyên cơ, mày không học được đâu.”

Mắt Đường Tất An ảm đạm hẳn đi, nó đáp “dạ” với vẻ mất mát.

“Mày chuyển tiền cho anh đi, anh mua thẳng giúp mày luôn.” Tôi lấy lại điện thoại, nói.

Nghe vậy, mặt Đường Tất An sáng bừng lên, nó cười khúc khích, “He he, em biết anh là người miệng cứng lòng mềm mà!”

Nó vội vã lấy điện thoại ra rồi chuyển cho tôi hai mươi vạn nhân dân tệ, tôi chỉ hứa với nó là không làm lỗ vốn chứ không đảm bảo rằng sẽ kiếm được lời. Nhưng nó vẫn khăng khăng rằng thà để tiền chết dí ở chỗ tôi còn hơn là để nó tự giữ trong người, cứ mỗi ngày lại ít đi một tí.

“Bác sĩ! Bác sĩ cứu con mèo của em với!” Một cô gái trẻ trông tầm hai mươi tuổi ôm chiếc chăn dính loang lổ máu chạy vào cửa, lo lắng la toáng lên với các bác sĩ và y tá.

Y tá Tiểu Mẫn tiến lên trấn an cô: “Chị đừng lo lắng, bé mèo bị làm sao vậy?” Cô y tá vén tấm chăn trên tay cô gái ra, một chú mèo nhỏ có bộ lông màu trắng bạc đang nằm thoi thóp bên trong, máu túa ra từ mũi và miệng, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được nhịp thở phập phồng của nó.

Cô gái khóc nấc lên, nói năng lộn xộn không logic, không ngừng van xin Tiểu Mẫn hãy cứu con mèo của mình.

“Anh chị làm ơn cứu con mèo của em với! Em xin anh chị đấy, anh chị nghĩ cách giúp em đi… Em không biết nó nhảy xuống… Em thực sự không cố ý để cửa sổ mở đâu… Anh chị làm ơn cứu nó với…”

Nghe thấy tiếng gào khóc, Kỷ Thần Phong bước ra khỏi phòng, vừa chứng kiến tình hình, vừa chứng kiến tình hình, anh đã lập tức đón lấy chú mèo nhỏ có vẻ đã bị thương do nhảy lầu hiện đang nằm trên tay y tá.

“Chuẩn bị phẫu thuật.” Vừa nói, anh vừa bước nhanh lên tầng hai.

Mệnh lệnh vừa dứt, những người còn lại dưới tầng một đã di chuyển ngay, họ chuẩn bị thuốc men rồi lục tục lên tầng. Vì đã được đào tạo bài bản nên mọi người xử lí hết sức ổn định và có trật tự, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên phòng khám gặp phải trường hợp này.

“Huhu… Xin lỗi… Làm sao bây giờ… Chíp Bông con đừng xảy ra chuyện gì đấy…” Cô gái dõi theo chú mèo đã đi xa, cứ thế ngồi sụp ở giữa sảnh mà khóc lóc thảm thiết.

Nana, một cô y tá khác cầm khăn giấy bước tới, cố gắng khuyên nhủ đôi câu nhưng đối phương hoàn toàn không nghe lọt, vẫn rơi vào tình trạng suy sụp tột độ.

“Ôi trời sao thế này?” Vị khách mới bước vào cửa đã trực tiếp bị tiếng khóc của cô gái làm cho chấn động.

Thấy Nana đã bó tay toàn tập, tôi bước tới, chỉ ngón trỏ sang bên cạnh, ra hiệu cho cô ấy tránh ra.

Nana ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồi đứng dậy, nghe lời quay về quầy lễ tân.

Mặc dù Giản Hành đã giới thiệu tôi và chỉ nói rằng tôi là bạn của Kỷ Thần Phong, nhưng bất cứ ai tinh mắt đều có thể nhận ra rằng mối quan hệ giữa tôi và Kỷ Thần Phong không chỉ dừng lại ở mức bạn bè bình thường.

Khi nào buồn chán, tôi sẽ ra phụ giúp công việc đăng ký ở quầy lễ tân, tuy luôn bị phàn nàn về thái độ không tốt của mình nhưng cũng nhờ vậy mà tôi trở nên thân quen với các nhân viên trong phòng khám hơn. Thương nhau thì chín bỏ làm mười, tôi miễn cưỡng được coi là nhân viên ngoài biên chế của phòng khám thú y Hạnh Phúc.

(*) Nghĩa là đã thương nhau thì sẵn sàng bỏ qua, châm chước cho những lỗi lầm của người còn lại; là thay vì hờn giận, trách móc, ta có thể vun vén mà tha thứ cho nhau.

Tôi kéo quần, ngồi xổm xuống, sắc mặt không có chút nào thay đổi, nói: “Đừng khóc nữa.”

Cô gái khựng lại trong chớp mắt, sau đó, tuy vẫn khóc lóc dàn dụa như trước nhưng không còn kêu la gào hét nữa.

Tôi cũng không cho rằng câu nói lúc ban nãy của mình có thể làm cho cô ấy bình tĩnh trở lại, tôi thở dài, sau đó sử dụng phương pháp tĩnh tâm học được ở viện điều dưỡng, kiên nhẫn yêu cầu cô ấy hít sâu vào theo mình.

“Hít sâu vào, đúng rồi, lại nào…” Tôi lặp lại yêu cầu bảo cô ấy hít sâu cho đến khi cô ấy bình tĩnh lại.

“Được rồi, giờ chúng ta đứng lên thôi.” Tôi nắm lấy cánh tay cô ấy, dùng sức kéo cô ấy dậy khỏi mặt đất.

Cô gái khóc sụt sùi, được Nana dìu ra ngồi ở khu vực chờ.

Ca mổ diễn ra khá lâu, trong đó còn có hai chú mèo được phòng khám nuôi tham gia hiến máu. Đến khi Kỷ Thần Phong bước ra khỏi phòng phẫu thuật thì trời đã tối sẩm.

“Tình hình sao rồi bác sĩ?” Cô gái bước vội về phía trước, giọng nức nở.

“Tình hình không ổn định lắm, mấy hôm này là giai đoạn nguy hiểm, có thể ra đi bất cứ lúc nào.” Trong lúc Kỷ Thần Phong đang nói chuyện thì ở phía sau, chú mèo nhỏ vừa mới trải qua cuộc phẫu thuật được ôm ra ngoài và nhanh chóng được đưa vào buồng oxy cao áp ở một phòng khác để theo dõi.

Chú mèo nhỏ rơi từ trên tầng mười một xuống, nhiều chỗ bị gãy xương, cơ quan nội tạng bị tổn thương ở các mức độ khác nhau, tình hình không khả quan cho mấy.

Cô gái lại bật khóc với chú mèo nhỏ chưa tỉnh dậy: “Con đã ăn hết chỗ đồ hộp mẹ mua cho đâu, con phải kiên trì lên. Con còn chưa được hai tuổi, con còn phải ở bên mẹ lâu dài mà.”

Chủ nuôi ở lại đây cũng không giải quyết được vấn đề gì, cuối cùng, cô gái lau nước mắt rồi đi xuống cầu thang cùng y tá, trong phòng theo dõi chỉ còn lại tôi và Kỷ Thần Phong.

Nhìn chăm chú vào chú mèo con đang thè lưỡi nằm trong buồng oxy cao áp với cơ thể bó đầy thạch cao, tôi gõ ngón trỏ vào phần nắp trong suốt của buồng oxy, nói: “Em tưởng con mèo nào cũng có chín cái mạng.”

“Không, mèo thì cũng chỉ có một cái mạng mà thôi.” Kỷ Thần Phong nhìn đăm đăm vào chú mèo con bị thương nặng với vẻ đau xót, sau đó quay người bước ra cửa.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Mặc dù đêm nay không phải ca trực của Kỷ Thần Phong nhưng thỉnh thoảng anh ấy vẫn xuống gác để thăm chú mèo lông bạc tên là “Chíp Bông” kia.

Tôi xuống với anh hai lần, sau đó đang ngủ, tôi mơ màng cảm thấy anh nhổm dậy nên cố mở mắt ra nhưng lại bị anh che lại, ấn xuống gối.

“Em ngủ tiếp đi, anh lên ngay thôi.”

Tôi ù ờ đồng ý, dụi vào gối, chẳng mấy mà đã lại chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, chiếc giường nhẹ nhàng lún xuống, Kỷ Thần Phong đã trở lại. Giống như con kiến luôn biết tổ của nó ở đâu, tôi mò mẫm từng chút rồi trở về “tổ” của mình.

“Sao rồi?” Tôi ngáp dài, vực tinh thần dậy hỏi.

Qua một lúc lâu sau, Kỷ Thần Phong mới trả lời: “Không ổn lắm, chắc không sống được.”

Tôi ngẩn ra, đầu óc mơ màng tỉnh táo lại ngay tức khắc, tôi ngửa đầu nhìn anh. Tất nhiên tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của anh trong bóng tối, nhưng chẳng cần nhìn tôi cũng biết chắc rằng anh lại để lộ ra vẻ mặt vô cùng đáng thương kia nữa rồi.

Nếu được chọn, nhất định tôi sẽ không cho anh ấy làm bác sĩ thú y nữa. Nếu lòng dạ anh cứng rắn hơn một chút thì cứ coi đây là một công việc để mình kiếm tiền là xong, nhưng rõ ràng anh ấy không làm được. Anh ấy quá dễ mềm lòng, bất kể là với người hay với động vật.

Mỗi lần có một con vật nhỏ rời đi, nó sẽ để lại một vết sẹo trong trái tim anh. Lòng người bao la như vậy, liệu anh ấy có thể kiên trì với niềm tin của mình được bao lâu?

Tôi không nỡ để anh buồn lòng…

“Không sao, anh đã cố gắng hết sức rồi.” Tôi ôm chặt anh hơn, hôn lên yết hầu anh một cái rồi nói, Nỗi đau mà cái chết mang đến đều là những buồn khổ do người sống tự chuốc lấy thôi.”

“… Tự chuốc lấy buồn khổ ư?”

“Về cơ bản thì không có sự khác biệt giữa chết do tuổi già và chết do tai nạn. Điều khác biệt duy nhất là ở những người còn sống. Người thân, bạn bè người trước đã có thể bình thản đón nhận cái chết, nhưng với người sau thì họ lại chưa sẵn sàng với việc ‘mất đi’.” Ví dụ điển hình cho kiểu người sau chính là Tang Chính Bạch, người mà cả đời không thể thoát khỏi nỗi đau mất vợ, thậm chí có thể giận cá chém thớt với người khác do nỗi đau từ việc “mất mát”.

“Nhưng tại sao cứ chết là xấu mà cứ sống thì lại là tốt? Nếu đằng nào cũng phải chết thì phân biệt trước sau làm gì?” Tôi hỏi.

“Bởi vì con người ai cũng ích kỷ.” Không đợi Kỷ Thần Phong trả lời, tôi đã nhanh chóng đưa ra đáp án, “Mọi nỗi thống khổ và cảm giác hối tiếc do cái chết mang đến đều xuất phát từ nhu cầu tình cảm của mỗi cá nhân con người cũng như nhận thức ngạo mạn của xã hội loài người rằng ‘Có chúng ta thì thế giới mới tốt đẹp nhất’.”

Tôi vốn tưởng sau khi nghe xong quan điểm về cái chết của tôi, Kỷ Thần Phong sẽ thảo luận về vấn đề này cùng mình và tạm quên chuyện chú mèo con đi. Nào ngờ sau một lúc trầm lặng, anh đột nhiên nói: “Vậy ra đây là lí do khiến em không quý trọng thân thể mình ư?”

Tôi: “… Gì cơ?”

Tôi đang nói chuyện với anh về bản tính ích kỉ mà, sao anh đã lại lái sang việc tôi không trân trọng cơ thể rồi?

“Từ lâu anh đã phát hiện, rằng em không quan tâm đến sức khỏe bản thân một chút xíu nào. Có phải em thấy mình chết thì chết, người khác có khổ thì cũng chẳng can hệ gì đến em không?”

Tôi nghĩ anh đang ám chỉ đến lần mình được nhóm Hứa Tịch đưa vào bệnh viện rửa dạ dày nên vội biện bạch: “Lần đó chỉ là sự cố bất ngờ thôi. Em thề là em không muốn tự sát. Nếu muốn chết thì làm sao em có thể chết một mình được?”

Dưới ánh sáng mờ ảo, tôi trở mình đè lên người Kỷ Thần Phong, sau đó chống tay trên ngực anh, nhổm dậy. Ngón tay tôi lưu luyến đặt trên cổ anh một cách nguy hiểm, tôi nói nửa đùa nửa thật: “… Dù thế nào thì em cũng phải kéo theo người khác đi cùng.”

Tôi nắm cổ anh bằng cả hai tay, chỉ giả vờ bóp chứ không siết chặt.

“Anh biết em không tự sát.” Trong giọng nói của Kỷ Thần Phong không có chút căng thẳng lẫn ngạc nhiên nào, anh phớt lờ thẳng câu nói hàm ẩn ý muốn phạm tội của tôi, không hề bị tôi dẫn dụ sang chuyện khác, “Nhưng việc em gặp sự cố như vậy không phải là do em không quý trọng cơ thể mình ư?”

Nghe anh nói thế, tôi lại thấy dường như mọi chuyện thực sự là như vậy. Không chăm sóc tốt cho vết thương, cũng không có khái niệm trân trọng mạng sống, trước đây tôi cho rằng chuyện tim mình đập nhanh vì Kỷ Thần Phong là do thiếu ngủ dẫn đến việc tim mạch có vấn đề, tôi định sắp xếp thời gian đi kiểm tra sức khỏe nhưng sau đó lại quên bẵng đi.

“Anh đến quý trọng cơ thể em không phải tốt hơn ư?” Tôi cúi xuống, hôn phớt lên môi anh, nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, “Có bác sĩ Kỷ chăm sóc, nhất định em sẽ sống lâu trăm tuổi. Em sẽ làm… con vật nhỏ đồng hành cùng anh đến cuối đời.”

Bàn tay to lớn của anh nắm lấy gáy tôi, năm ngón tay luồn vào trong kẽ tóc, chân tóc tôi nhói nhẹ lên, Kỷ Thần Phong cắn chặt môi dưới của tôi, anh đánh chiếm khoang miệng tôi một cách từ tốn và dịu dàng.

“Đúng là anh giỏi chăm sóc cho động vật nhỏ, nhưng anh ghét thấy cảnh các em bị thương.” Kỷ Thần Phong phà ra hơi thở nóng rực, nói, “Ghét kinh lên được.”

Làm cho anh ấy thốt ra câu “ghét kinh lên được” cũng chẳng phải dễ dàng gì, xem ra sau này tôi phải cẩn thận hơn rồi, không thể để cho mình bị thương được. Suy cho cùng, tôi thật tâm muốn sống bên bác sĩ Kỷ đến cuối đời.

“Muốn ‘làm’ không?” Môi hai đứa tách ra, tôi ghé vào tai Kỷ Thần Phong, khàn giọng hỏi.

Nếu đã dậy rồi, vậy thì thực hiện một vài “bài tập” để cải thiện chất lượng giấc ngủ thôi.

Kỷ Thần Phong không đáp mà chỉ hôn tôi, anh trực tiếp luồn tay vào trong quần áo tôi, xem như là câu trả lời.

3/9/2022

__

Cre: 煎盐叠雪

Đôi lời tám nhảm:

*Tang Niệm:

– Tang, cây dâu tằm. Thích khí hậu ấm và ẩm, chịu được lạnh, sống được ở nơi đất cằn cỗi. Đây là một loài cây rất ngoan cường.

– Tiểu Niệm là một người kiên cường, ngang ngạnh, không dễ dàng chấp nhận lùi bước, dù có bị Thần Phong phớt lờ thế nào đi nữa thì anh vẫn nhất quyết theo đuổi chồng mình với thái độ vô cùng tích cực. Trong mắt Tiểu Niệm, Thần Phong chính là một ngọn núi tuyết và anh có thể “chịu lạnh”.

*Kỷ Thần Phong:

Thần Phong: chim cắt, một loài chim săn mồi thuộc họ Ưng. Chim cắt đi thành từng đôi, chúng không bao giờ xa rời hay bỏ mặc nhau nên còn được gọi là chim tình ái. Là loài chim lớn chuyên ăn thịt “động vật nhỏ”. Đối với Thần Phong, Tiểu Niệm là một con vật nhỏ.