Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 50: Phải làm sao



Bữa tối xảy ra một phen bất ngờ nhưng cũng không hoàn toàn là bất ngờ, Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ đều không còn tâm trạng ăn tiếp.

Giang Trần Âm đi thẳng lên phòng tập thể hình trên tầng ba tập luyện, Bạc Mộ Vũ quay về phòng trên tầng hai nghiền ngẫm công việc của bản thân.

Những chuyện tìm kiếm suốt mấy tháng qua sẽ được Giang Trần Âm tiết lộ toàn bộ vào tối nay, tự nhiên Bạc Mộ Vũ cảm thấy yên tâm, dành ra chút tinh thần nghiên cứu kịch bản của mình. Ngoài việc phải hoàn thành "Chiến Thần", cô đang nhớ lại "Trần Thế" mà bản thân viết hồi đại học, cũng chính là dự án mà Tô Mạn đã nói rõ ràng rằng muốn khởi động ngay sau "Chiến Thần".

Giang Trần Âm luyện tập xong, thấy Bạc Mộ Vũ đang làm việc nên không làm phiền, tắm rửa xong ra ngoài, xõa tóc đứng sau lưng liếc nhìn ngón tay của Bạc Mộ Vũ nhanh nhạy gõ cạch cạch trên bàn phím, đột nhiên cười một tiếng.

Bạc Mộ Vũ không quay đầu, hỏi: "Cô Âm, cô tập xong rồi ạ?"

"Ừm, cô đã tắm xong rồi." Giang Trần Âm nở nụ cười, cúi đầu buộc lỏng mái tóc đen óng của Bạc Mộ Vũ vào trong tay, sau đó nắm lòng bàn tay lại để mặc cho sợi tóc trượt vào kẽ tay.

"Cháu xong ngay đây." Âm thanh của Bạc Mộ Vũ nghe có vẻ rất chuyên tâm, sau đó động tác tay rõ ràng cũng nhanh hơn rất nhiều.

"Không vội, cứ từ từ." Giang Trần Âm chỉ ngẩng đầu nhìn màn hình một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu.

"Xong rồi."

Bạc Mộ Vũ tắt máy tính quay đầu, tóc đen vừa dài vừa mượt cũng theo đó trượt khỏi kẽ tay Giang Trần Âm, không lưu lại bất kì vết tích nào giống như dòng nước trong suốt, chỉ còn lại lòng bàn tay có chút ngứa ngáy.

Sự trống trải đột ngột từ lòng bàn tay khiến Giang Trần Âm đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó biến mất, cảm giác không thích ứng vì nhanh chóng mất đi dâng trào trong lòng cô ấy như lớp sương mù, rõ ràng nhưng cũng mơ hồ.

"Chúng ta có thể bắt đầu rồi, bây giờ là..." Bạc Mộ Vũ cầm đồng hồ lên nhìn, "Tám rưỡi, vẫn còn rất nhiều thời gian."

Nói xong cô đứng dậy kéo Giang Trần Âm tới sô-pha rồi cùng ngồi xuống, "Cô Âm, cháu chuẩn bị xong rồi."

Ánh mắt Giang Trần Âm lặng lẽ nhìn Bạc Mộ Vũ, lập tức lắc đầu, gạt đi cảm giác không nói thành lời ban nãy, cười với Bạc Mộ Vũ: "Có lẽ tương đối dài, nếu buồn ngủ thì nói với cô, những chuyện này khi nào nói cũng được."

"Vâng, chúng ta bắt đầu thôi." Bạc Mộ Vũ nào có cảm thấy buồn ngủ, khát khao muốn được biết chuyện khiến tinh thần cô dâng cao không giảm.

Cơ thể Giang Trần Âm dựa vào sô-pha, hai chân đan chéo, ánh mắt tùy ý nhìn về phía tường, nhưng cô ấy không giãy khỏi tay Bạc Mộ Vũ.

Cô ấy trầm ngâm rất lâu, trong mắt có rất nhiều cảm xúc nặng nề đan xen, "Mộ Vũ, cháu nhớ khi cháu học đại học từng nói với cô được nam sinh theo đuổi, hơn nữa sự từ chối của cháu hoàn toàn không có bất kì tác dụng nào không?"

"Nhớ ạ." Bạc Mộ Vũ gật đầu.

Giang Trần Âm quay đầu hỏi cô: "Đó là cảm giác gì?"

"Rất đáng ghét." Bạc Mộ Vũ không chút suy nghĩ trả lời, "Khiến người ta cảm thấy có phải đối phương không hiểu tiếng Trung hay không, nhưng sau khi cháu trả lời cậu ta bằng tiếng Anh, bộ dạng cậu ta cũng vẫn không nghe hiểu."

"Không phải là không nghe hiểu..." Giang Trần Âm lắc đầu cười lên, thong thả nói: "Hồi cô học đại học, cũng từng có một nam sinh như thế, nhìn cậu ta rất cô độc, đi tới đâu cũng chỉ có một mình. Nhưng cậu ta không hề luộm thuộm, dáng người cao gầy, đầu tóc sạch sẽ gọn gàng, có chút khác biệt so với những nam sinh biết cách trêu đùa con gái."

Bạc Mộ Vũ có trực giác Giang Trần Âm đã đi vào vấn đề chính, không làm phiền, chỉ chầm chậm dựa gần Giang Trần Âm thêm một chút, ôm lấy tay cô ấy nghe kể chuyện.

Giang Trần Âm ngừng lại giây lát, giống như đang sắp xếp lại hình ảnh trong kí ức, sau đó mới nói: "Vốn dĩ thời đại học của cậu ta sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, không ai thích tìm cậu ta nói chuyện, không ai thích tìm cậu ta đi ăn chung, trong một khoảng thời gian dài đều duy trì trạng thái như thế. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, có những tin đồn xuất hiện giữa nhóm bạn học, mọi người đều thầm rỉ tai nhau bàn luận, nói cậu ta bị bệnh tâm thần, tại sao trường học lại cho phép loại người như thế đi học."

"Người đó thật sự có bệnh tâm thần ạ?" Bạc Mộ Vũ ngẩng mắt hỏi.

Giang Trần Âm mím môi lại, khẽ xoa đầu Bạc Mộ Vũ: "Khi ấy cô nghe được những chuyện này cũng không biết là có chuyện gì, chẳng qua là khi ấy cô nhìn thấy có một số bạn học ở xung quanh thường xuyên chỉ chỉ trỏ trỏ cậu ta. Ban đầu không có gì nghiêm trọng, ít nhất là không hành động như vậy trước mặt cậu ta, nhưng có mấy lần cô nhìn thấy rõ ràng cảnh bạn học đi ngang qua cậu ta, còn chưa đi xa đã nhỏ tiếng thảo luận về cậu ta, cậu ta nghe xong liền cúi đầu nhanh chóng rời đi."

Bạc Mộ Vũ nắm chặt lấy tay Giang Trần Âm, nhỏ tiếng trách móc: "Tại sao phải hành động quá đáng như thế? Không phải đây là tin đồn à? Cho dù có là thật, chắc chắn cũng có thể xác định rằng tình trạng bệnh của người đó vẫn tốt."

"Trên thế giới này, không phải tất cả mọi người đều có trái tim lương thiện." Giang Trần Âm cười cười, vỗ lên má Bạc Mộ Vũ, nói tiếp: "Sau đó, cô bắt đầu quan sát những chuyện này. Đương nhiên, cô không cố tình quan tâm tới cậu ta, chỉ định khi gặp cậu ta sẽ lưu tâm hơn mà thôi. Sau đó cô nghe nói càng ngày càng có nhiều người không chút kiêng kị cười nhạo cậu ta ngay giữa chốn công cộng, thậm chí mấy nam sinh với tính cách tồi tệ nổi tiếng trong trường còn ném đồ ăn thừa vào cậu ta, tới khi cậu ta rời đi, không tiếp tục ở cùng một chỗ với mọi người nữa."

Bạc Mộ Vũ nhíu mày: "Quá đáng quá rồi."

Giang Trần Âm ngửa đầu lên, hít thở sâu, cọ cằm lên mặt Bạc Mộ Vũ, âm thanh nhỏ đi: "Trải nghiệm như thế ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc học tập cùng cuộc sống của cậu ta, cô không thể nhìn nổi nữa. Một lần đi ăn trưa, vô tình cô gặp cậu ta, cậu ta bị bạn học vừa ăn cơm vừa lớn tiếng cười nhạo, cô liền đi tới ngăn cản những người đó. Lúc đó cô mới biết thật ra không phải tất cả mọi người đều ức hiếp cậu ta, chỉ là thiếu đi một người đứng ra dẫn đầu mà thôi.

Những bạn học bắt nạt cậu ta không ngừng mắng cậu ta 'đồ tâm thần', cậu ta không dám nói lại câu nào, chỉ có thể cúi đầu mặc người ta bắt nạt. Sau đó cô cùng những bạn học khác tập hợp lại quây lấy cậu ta không cho người khác tiến lại gần, sau đó đuổi những người kia đi, sau đó mấy nam sinh đưa cậu ta về kí túc xá."

Bạc Mộ Vũ cúi mặt lẩm nhẩm: "Cháu cứ cảm thấy hình như có điểm nào đó là lạ."

Lúc này ánh mắt Giang Trần Âm tối đi, cánh tay vốn dĩ đang đặt lên chân để Bạc Mộ Vũ ôm đưa ra vòng lấy Bạc Mộ Vũ, thì thầm: "Sau sự việc ấy, những người hôm đó đứng ra bảo vệ cậu ta đều nhận được lời cảm ơn của cậu ta, hơn nữa cậu ta còn mua trà sữa cùng bánh ngọt cho từng người. Từ đó về sau cô nhìn cậu ta với cặp mắt khác, mỗi lần nhìn thấy có người chỉ chỉ trỏ trỏ cậu ta, cô sẽ kéo cậu ta đi, hoặc là sẽ cố tình nói mấy câu với cậu ta, để những người đó nhận ra cậu ta là một người rất bình thường."

Giang Trần Âm dừng lại giây lát, nỗi hoảng sợ quen thuộc trong lòng bắt đầu lan tràn, rõ ràng cơ thể đang trong căn phòng ấm áp, nhưng bản thân lại cảm nhận được hơi lạnh tới thấu xương.

Cô ấy ôm chặt lấy Bạc Mộ Vũ, cứng rắn đè xuống nỗi bất an đang động đậy, âm thanh trở nên khàn khàn: "Những người bắt nạt cậu ta rất biết chọn thời gian địa điểm, hơn nữa những người có mặt tại hiện trường đều cùng một giuộc, đứng ra làm chứng cho nhau, cho nên giáo viên căn bản không có cách nào xử lí. Lúc đó cô không nghĩ ngợi gì, chỉ cảm thấy nên giúp đỡ cậu ta. Cô khích lệ cậu ta đừng để ý tới những lời đàm tiếu của người khác, chăm giao lưu tiếp xúc với bạn học, một thời gian dài sau đó những tin đồn kia sẽ tự sụp đổ.

Cậu ta rất nghe lời cô, hơn nữa cũng làm theo như thế. Cậu ta còn giải thích với cô rằng bản thân thật sự không bị tâm thần. Vì hành động của cậu ta vô cùng bình thường, cho nên cô tin cậu ta, hơn nữa đồng ý làm bạn với cậu ta."

Bạc Mộ Vũ im lặng, khẽ vòng lấy eo Giang Trần Âm, trong lòng có chút cảm xúc không nói thành lời.

"Từ đó về sau, một số bạn học từng tin tưởng những lời đồn kia đã xin lỗi hơn nữa còn giữ quan hệ với cậu ta, tất cả đều phát triển theo hướng tốt hơn. Sau này cậu ta cũng thân thiết với cô, về cơ bản đều là cậu ta chủ động tìm cô. Không phải chờ cô ở dưới kí túc xá của cô, thì là tìm cô đi ăn trưa chung, hoặc là hẹn cô ra ngoài xem phim. Ngay cả khi ấy có buổi hòa nhạc của ca sĩ mà cô rất thích nhưng gần như đã bị mua hết vé, cậu ta cũng tìm trăm phương ngàn kế kiếm được hai vé. Cô nhớ bản thân rất vui, nhưng cùng lúc đó cô lại đột ngột nghĩ tới một chuyện khác, chính là cô không hề nói với cậu ta rằng bản thân thích ca sĩ đó."

Bạc Mộ Vũ thầm nói một câu, tới rồi.

Lúc này Giang Trần Âm dừng lại rất lâu, Bạc Mộ Vũ nhanh chóng cảm nhận được loại cảm xúc lần trước khi nhắc tới Mạnh Dịch An.

Cánh tay ôm lấy Bạc Mộ Vũ của Giang Trần Âm đang run rẩy.

Bạc Mộ Vũ lập tức ngồi thẳng người, không hề nghĩ ngợi ôm lấy Giang Trần Âm vào vòng, dùng sức lực lớn nhất mà bản thân có thể sử dụng ôm lấy Giang Trần Âm, không ngừng thì thẩm bên tai Giang Trần Âm: "Cô Âm, đừng sợ, có cháu ở đây, nếu không nói tiếp được nữa thì chúng ta đi ngủ đã.. Lần sau nói tiếp cũng được, không nói cũng không sao..."

Cô đã đoán được bảy tám phần, nam sinh kia để ý tới Giang Trần Âm như thế, là vì Giang Trần Âm là người đầu tiên đứng ra bênh vực bản thân, cho nên người đó cảm ơn, muốn báo đáp.

Người đó nghe Giang Trần Âm và người khác nói chuyện, vì để làm bạn đồng thời báo đáp Giang Trần Âm, nên nghe ngóng sở thích của Giang Trần Âm, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Giang Trần Âm.

Sự báo đáp của nam sinh ấy thẩm thấu vào từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của Giang Trần Âm, hi vọng không chỉ trong câu chuyện, đi lại, ở bên ngoài, tất cả mọi chuyện chỉ cần có khả năng xảy ra, đều sẽ có sự tồn tại của bản thân.

Bạc Mộ Vũ cảm nhận được hai tay Giang Trần Âm ôm chặt lấy eo mình, sức lực lớn tới mức khiến hai người hoàn toàn không có khe hở.

Giang Trần Âm gác lên vai Bạc Mộ Vũ, âm thanh trầm thấp mang theo run rẩy: "Cô đã từ chối cậu ta, từ đó về sau cũng không ra ngoài cùng cậu ta nữa. Nhưng cậu ta đi theo cô giống như cái bóng, cho dù cô đi tới đâu cũng đều thấy cậu ta xuất hiện trước mặt cô. Cậu ta sẽ đột ngột xuất hiện trên đường cô về kí túc xá, sẽ xuất hiện sau giá sách khi cô tới thư viện đọc sách, cô không có cách nào thoát khỏi cậu ta.

Ban đầu có người cảm thấy cậu ta muốn báo đáp cô nên mới thích cô, bảo cô suy nghĩ. Nhưng không bao lâu, bạn học xung quanh cô cũng phát hiện ra sự bất thường của cậu ta, ban đầu cậu ta chỉ xin cô suy nghĩ tới việc qua lại với cậu ta, đương nhiên cô không có khả năng đồng ý. Sau đó cậu ta có hiện tượng uy hiếp, cậu ta nói nếu cô không đồng ý, cậu ta sẽ tới tìm cô mỗi ngày, cũng sẽ tới tìm bạn cùng phòng của cô, để mọi người nói giúp cậu ta."

Sắc mặt Bạc Mộ Vũ trầm xuống, tay ôm lấy Giang Trần Âm nắm chặt thành quyền.

"Bọn cô từng tới tìm giáo viên hướng dẫn..." Giang Trần Âm cười khổ lắc đầu, đôi môi run rẩy vì sợ hãi, "Nhưng trước mặt giáo viên hướng dẫn, cậu ta nói chuyện rất mơ hồ, cậu ta nói cậu ta theo đuổi nhưng sẽ không ảnh hưởng tới việc học tập của mọi người. Huống hồ cậu ta cũng chưa làm gì, chỉ là đợi cô tan học rồi đưa cô về kí túc xá, và tìm hiểu những thứ cô thích mà thôi. Bọn cô đều biết sự điên cuồng của cậu ta, nhưng lúc đó bọn cô lại không có cách nào phản bác lại lời cậu ta, vì quả thật những lời của cậu ta là thật."

Bạc Mộ Vũ nhắm mắt lại, biết không thể cản lời Giang Trần Âm, chỉ đành ôm chặt lấy Giang Trần Âm, chua xót đau đớn trong lòng khiến khóe mắt Bạc Mộ Vũ đỏ ửng.

"Lần cuối cùng cô nói chuyện bình thường với cậu ta, là ngày hôm trước khi xảy ra việc kia."

Giang Trần Âm ra sức đè nén nỗi sợ tồn tại lâu ngày không lui trong nội tâm, đôi mắt ửng đỏ nhưng nhẫn nhịn không để nước mắt rơi xuống: "Cậu ta chặn cô lại bên dưới tòa nhà kí túc xá, hỏi cô có phải thật sự không muốn ở bên cậu ta hay không. Cậu ta nói đã phác họa ra bức tranh hoàn hảo cho tương lai của bọn cô, mỗi nét bút mỗi cảnh tượng đều có cô. Cậu ta nói tất cả mọi người trên thế giới này đều bẩn thỉu, cậu ta không hi vọng cô giống như những người khác, cũng không hi vọng trong lòng cô sẽ có người bẩn thỉu khác.

Cô rất sợ, cô cảm thấy cậu ta giống kẻ điên. Cậu ta đuổi theo không cho cô đi, nói cô làm tổn thương cậu ta, hỏi tại sao cô lại nhẫn tâm như thế. Cô và bạn cùng phòng báo cáo lên phòng bảo vệ của trường học, khi bảo vệ kéo cậu ta đi, cô đứng trước cửa sổ nhìn thấy ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm về phía phòng kí túc xá của cô. Nhìn chằm chằm cô..."

Bạc Mộ Vũ cảm thấy như có cây kim đâm vào tim mình, cô cúi đầu ôm lấy đầu Giang Trần Âm vào lòng, nỉ non bên tai: "Đừng nói nữa, cháu biết rồi. Không phải lỗi của cô, lương thiện không phải lỗi của cô, từ chối cũng không phải lỗi của cô, chuyện gì cũng không có lỗi."

Trong giấc mơ đó, Giang Trần Âm liên tục hô lên bảo đối phương đừng nhảy, có thể tưởng tượng được sự bất lực năm đó.

Giang Trần Âm mạnh mẽ lắc đầu, bàn tay run run nắm lấy cổ áo của Bạc Mộ Vũ, dính lại gần bên tai cô, nói những lời lực bất tòng tâm: "Cháu biết không, cô vốn không có lựa chọn. Cậu ta bảo cô ở bên cậu ta, bảo cô đáp ứng kết hôn với cậu ta, cô sợ cậu ta nhảy xuống nên đã đồng ý. Nhưng tại sao... tại sao cậu ta phải lấy người nhà của cô ra để đánh cược? Cậu ta sợ cô lừa cậu ta, bắt cô thề rằng nếu rời xa cậu ta, cả nhà cô sẽ không được yên ổn vì cô không giữ lời hứa."

"Không phải lỗi của cô..." Bạc Mộ Vũ đau lòng tới sắp ngừng thở, nước mắt chìm vào trong tóc của Giang Trần Âm.

Rốt cuộc cô Âm của cô đã làm sai điều gì, cuộc đời vốn dĩ hạnh phúc nhưng vì khắc lên dấu ấn sâu đậm như thế, phải làm cách nào để quên được đây? Mỗi đêm khuya đều là dấu hiệu của cơn ác mộng tới gần, phải làm cách nào mới có thể vui vẻ trong quãng đời còn lại? Mỗi lần nằm mơ lại nhớ lại một lần, như thể chết đi một lần.

Cuối cùng đau đớn thấp thoáng trong nội tâm Giang Trần Âm nhiều năm qua không chút giấu giếm bộc lộ ra ngoài, âm thanh mang theo vẻ nghẹn ngào: "Cô không dám, cô không dám nói những lời ấy... cô thật sự sợ... cô muốn kéo cậu ta lại, trước giờ cô đều không muốn ép cậu ta nhảy xuống, sao cô có thể... nhưng cô thật sự không thể nói ra những lời ấy, đó là người thân của cô..."

"Cháu biết, cháu hiểu hết." Bạc Mộ Vũ đau lòng tới nỗi đôi tay run rẩy, không ngừng vuốt tóc Giang Trần Âm, ra sức an ủi cô ấy.

"Cho nên bốn năm trước, khi Cao Diên với phương pháp gần như tương tự xuất hiện trước mặt cô, mỗi ngày cô đều nằm mơ thấy ác mộng. Mỗi ngày đều trải nghiệm cảnh tượng mười mấy năm trước thêm một lần, tòa nhà rất cao rất cao, cô không giữ được cậu ta... bên dưới toàn là máu... một vũng máu lênh láng..."

Cả cơ thể Giang Trần Âm co rúm lại dính sát vào lòng Bạc Mộ Vũ, cơ thể run rẩy dữ dội, cô ấy không khóc thành tiếng, nhưng nước mắt rơi xuống cổ cùng quần áo của Bạc Mộ Vũ.

Bạc Mộ Vũ ra sức cắn lấy môi, lại lần nữa hận bản thân tại sao không thể ở cạnh Giang Trần Âm vượt qua những ngày tháng khó khăn ấy.

"Cô Âm, cô Âm, nghe cháu nói..."

Bạc Mộ Vũ sụt sịt mũi, ra sức gạt đi nước mắt của bản thân. Giang Trần Âm đã rất sợ hãi, cô không thể cũng buồn bã theo, cô phải cứu Giang Trần Âm, cô không muốn những cơn ác mộng kia tiếp tục xuất hiện nữa.

Cô đỡ Giang Trần Âm dậy, đè trán lên trán cô ấy, ngón cái lau đi vệt nước mắt trên khóe mắt Giang Trần Âm.

Sau khi ổn định lại cảm xúc, hai tay Bạc Mộ Vũ ôm lấy mặt Giang Trần Âm. Trong mắt cô vẫn còn hơi nước, trong mắt Giang Trần Âm cũng có, nhưng trong mắt cô toàn là Giang Trần Âm, đôi mắt sáng rõ chầm chậm lan tràn ánh sáng khiến lòng người ấm áp rung động.

"Cô Âm, nhìn cháu, nghe cháu nói."

Bạc Mộ Vũ khẽ khàng lại dịu dàng lên tiếng.

"Trên thế giới này có rất nhiều người đặt mục tiêu của bản thân ở vị trí cao nhất, đối với những người đó mà nói, chỉ cần chúng ta không nghe theo liền biến thành tổn thương trong miệng bọn họ. Nhưng chúng ta chỉ từ chối thứ mà bản thân không muốn mà thôi, việc từ chối ấy là sự bảo vệ dành cho bản thân. Nếu nhất định nói là tổn thương, vậy chính là sự kiên trì sai lầm của đối phương đã thay đổi tính chất của nó. Cho nên, cô Âm, cô không sai."