Nhất Niệm Thành Ma

Chương 10:  Mặt nàng bất giác đỏ bừng lên



“Không tốt!”

Vẻ mặt của Thiên Lão lại thay đổi, sau đó dẫn Lâm Tuyết Nghiên rời khỏi đại sảnh!

Sau đó trong tay ông ấy nhanh chóng xuất hiện một trận pháp bao quanh cả đại sảnh.

Đại sảnh ngay lập tức bị phong ấn! Âm khí bên trong không hề bị tràn ra ngoài.

Nhưng điều này cũng đồng nghĩa là Phương Thần và Mộng Dao bị nhốt ở bên trong, bọn họ không thể nhìn rõ được bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Phương Thần khẽ nhíu mày, Túng Dục chi thể bộc phát vượt xa sức tưởng tượng của hắn.

“Cảm giác thật khó chịu. Ta muốn… Ta rất muốn…”

Mộng Dao đột nhiên ôm chầm lấy Phương Thần, đôi tay ngọc ngà không ngừng vuốt ve trên lưng hắn. Đồng thời, nàng trực tiếp hôn lên cổ của Phương Thần, tiếp xúc nóng bỏng khiến trái tim Phương Thần khẽ run lên, hắn chợt có cảm giác muốn đè Mộng Dao dưới thân mình.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mộng Dao đang vô cùng đau đớn, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Dường như cảm nhận được Phương Thần không chịu phối hợp với mình, Mộng Dao khẽ cau mày, hai bàn tay bắt đầu cởi y phục, không ngừng cọ cơ thể nóng bỏng và mê người của mình vào Phương Thần.

Khi Phương Thần nhìn thấy phía trên Mộng Dao chỉ còn lại nội y màu hồng che lấp đi gò núi đầy đặn của nàng, mặt mũi hắn không khỏi đỏ bừng cả lên. . 𝑇ìm‎ t𝒓𝘂𝘆ện‎ ha𝘆‎ tại‎ {‎ 𝑇‎ 𝙍‎ U‎ M‎ 𝑇‎ 𝙍‎ U‎ 𝑌‎ Ệ‎ 𝗡.Vn‎ ‎ }

Nhìn thân thể mảnh mai đã thấm đẫm mồ hôi của nàng, hắn không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực.

Cũng may vẫn còn sót lại chút lý trí, không bị mất khống chế.

Hắn biết mình không thể cứ tiếp tục như thế này, vì vậy liền cắn răng chịu đựng, trực tiếp dùng hai tay ôm lấy eo Mộng Dao!

“A… ư..m!”

Một tiếng thở dốc cực kỳ quyến rũ đột nhiên vang lên, khiến trái tim Phương Thần rạo rực mãi không thôi.

“Xin lỗi!”

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, rồi không chút do dự dùng hết sức lực để kích hoạt máu Kiếm Ma còn sót lại trong cơ thể!

Hai nguồn năng lượng ngay lập tức va chạm với nhau, không ngừng loại bỏ năng lượng của đối phương.

Mộng Dao không còn chút sức lực nào nữa, liền ngã vào lòng Phương Thần.

Đồng thời, nàng cảm nhận được trong đan điền mình vô cùng thoải mái, khiến nàng không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ.

Trong lòng Phương Thần cũng thấy rất khổ sở, giọng nói của Mộng Dao trời sinh đã vô cùng quyến rũ, bây giờ còn rên rỉ như vậy, thật là muốn đòi mạng hắn mà!

Cũng may quá trình này không kéo dài quá lâu, gần nửa canh giờ sau, âm hỏa bộc phát đã bị áp chế hoàn toàn.

Phương Thần nặng nề thở ra một hơi, không nhịn được mà cười khổ.

Máu Kiếm Ma trong cơ thể hắn đã được luyện hóa hoàn toàn, nhưng hắn lại không dám hấp thụ nguồn năng lượng này, nên đã đưa hết cho Thiên Đạo Ma Cốt rồi.

Bây giờ ma khí của Thiên Đạo Ma Cốt cường đại đến mức không gì sánh bằng, khiến Phương Thần mơ hồ cảm nhận được lĩnh ngộ ra Đạo Văn lần nữa.

“Ư…m! Sao lại dừng lại rồi!”

Mộng Dao cũng dần dần tỉnh lại, nàng không vui vì cảm giác thoải mái chỉ kéo dài có nửa giờ.

Nhưng sau đó lại phát hiện mình đang nằm trong lòng của Phương Thần, y phục đã cởi ra từ lúc nào, chỉ còn lại nội y.

Mặt nàng bất giác đỏ bừng lên.

“Ngươi!”

Nàng cho rằng là Phương Thần cố ý, liền muốn cho hắn một cái tát!

Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Phương Thần tái nhợt yếu ớt, nàng mới hiểu ra đối phương vừa chữa bệnh cho mình.

Nhìn vết đỏ trên cổ Phương Thần, đây đều là do nàng chủ động, mặt nàng ngay lập tức đỏ bừng hơn, điều này khiến sắc đẹp của nàng càng thêm rung động lòng người.

“Đa tạ ngươi lại cứu ta lần nữa. Để báo đáp ân cứu mạng này, ta sẽ làm đạo lữ (1) của ngươi nhé, như thế nào?”

(1)Đạo lữ: bằng hữu hoặc bạn đời cùng nhau tu luyện.

Nàng nhìn Phương Thần bằng ánh mắt đầy mị lực, ánh mắt này đã khiến vô số nam nhân phải rung động.

Phương Thần cũng bị ánh mắt quyến rũ của Mộng Dao làm cho đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào nàng.

“Mộng tiểu thư khách khí rồi, ta đã hứa sẽ chữa bệnh cho ngươi, sao có thể thấy chết không cứu?” Hắn bối rối nói.

Nhìn thấy Phương Thần hoảng loạn như vậy, Mộng Dao liền bật cười.

Nhưng sau đó nàng lại bĩu môi, giả vờ tức giận nói: “Không phải đã nói rồi sao? Ta gọi ngươi là Phương ca ca, ngươi gọi ta là Mộng Dao.”

“Cái này…”

“Nhanh gọi tên ta đi!”

“Mộng… Mộng Dao…”

Dưới ánh mắt cảnh cáo của Mộng Dao, Phương Thần cuối cùng cũng nhượng bộ.

Mộng Dao hài lòng gật đầu, sau đó nói: “Thế này đi, lần này may mà nhờ có ngươi ta mới có thể sống sót. Ta có thể đồng ý bất kỳ yêu cầu nào của ngươi, yêu cầu gì cũng được.”

Nói đến đây, giọng nói của Mộng Dao tràn đầy vẻ yêu kiều.

Dường như Phương Thần có nói ra yêu cầu quá đáng như thế nào, nàng cũng sẽ đồng ý.

Phương Thần nghe được lời này, trong lòng khẽ rung động, hắn đang lo lắng không biết làm thế nào để vào được Tàng Thư Các xem công pháp. Nếu như có Mộng Dao giúp đỡ, không phải sẽ rất dễ dàng sao?

Thế là hắn liền nói: “Ta muốn vào Tàng Thư Các!”

“Tàng Thư Các!?”

Mộng Dao chớp chớp đôi mắt long lanh, còn cho rằng mình đã nghe nhầm.

Phương Thần gật đầu: “Đúng vậy, ta bây giờ chỉ là đệ tử ngoại môn, không có tư cách đi vào Tàng Thư Các, vì vậy ta muốn đến đó để tìm một công pháp để tu luyện.”

Mộng Dao cảm thấy vô cùng thất vọng, Phương Thần này thật sự không phải nam nhân, một mỹ nữ đang ở trước mặt thế mà hắn lại chọn Tàng Thư Các.

“Được thôi.”

Cuối cùng nàng chỉ có thể đồng ý, sau đó tay nàng lóe lên tia sáng, trong tay liền xuất hiện một cái lệnh bài rồi đưa cho Phương Thần.

“Khi đến Tàng Thư Các thì ngươi lấy ra tấm lệnh bài này liền có thể tiến vào, không có bất kỳ hạn chế nào cả.”

Phương Thần nhận lấy lệnh bài, cảm tạ nói: “Đa tạ, chờ ta lấy được công pháp mình muốn thì ta sẽ trả lại.”

“Không cần đâu!”

Mộng Dao vừa mặc y phục vừa nói: “Những lệnh bài này ta có rất nhiều, ta đã đưa cho ngươi rồi thì không cần phải trả lại.”

“Cái này…”

Phương Thần đang muốn từ chối, nhưng lại bị Mộng Dao trừng mắt nhìn mình, thế là hắn đành im lặng.

Được rồi, nếu đánh không lại thì đành chịu vậy.

Sau khi Mộng Dao mặc quần áo xong, hai người liền cùng nhau rời khỏi trận pháp.

Trận pháp này chỉ phong ấn bên ngoài chứ không phong ấn bên trong, là trận pháp thường được các luyện đan sư sử dụng.

Khi nhìn thấy Mộng Dao khỏe mạnh bước ra ngoài, ngay cả Lâm Tuyết Nghiên vốn luôn lạnh lùng cũng lộ ra vẻ cực kỳ vui mừng.

“Mộng Dao, ngươi không sao chứ?!”

Mộng Dao an ủi nàng ấy: “Ta không sao, nhờ có Phương Thần, ta mới may mắn sống sót lần nữa.”

Lâm Tuyết Nghiên nhìn Phương Thần, cho dù không muốn tin nhưng nàng ấy cũng phải thừa nhận rằng chính Phương Thần đã cứu Mộng Dao.

Đang đang định cảm ơn thì lại nhìn thấy trên cổ Phương Thần có vết đỏ! Nàng ấy lại tức giận: “Ngươi quả nhiên không đứng đắn! Còn dám chiếm tiện nghi của Mộng Dao!”

Phương Thần lúc này mới chợt nhớ tới vết đỏ trên cổ mình.

Mặt Mộng Dao cũng đỏ bừng, vội vàng kéo Lâm Tuyết Nghiên nói: “Tuyết Nghiên, đây… đây… là lúc Túng Dục chi thể của ta bộc phát rồi ta tự làm, hắn thực sự không làm gì hết.”

Lâm Tuyết Nghiên không tin, nàng ấy cảm thấy Phương Thần nhất định đang thèm muốn sắc đẹp và địa vị của Mộng Dao.

Nhưng nể tình Phương Thần đã cứu mạng Mộng Dao nên nàng ấy cũng không nói thêm gì nữa.

Thế nhưng nàng ấy càng cảnh giác với Phương Thần hơn nữa, càng quyết tâm muốn Mộng Dao lấy lại hôn thư (1)!

(1)Hôn thư: giấy đính ước

Thiên Lão bước tới, thấy Mộng Dao không sao thì liền xin lỗi: “Mộng tiểu thư, thật xin lỗi. Ta không ngờ linh dược này của ta lại hại ngươi như thế.”

Mộng Dao lắc đầu nói: “Thiên Lão tiền bối quá khách khí rồi, ngài cũng vì cứu ta mà.”

Thiên Lão thở dài, lắc đầu nói với Lâm Tuyết Nghiên: “Ân tình lần này không tính, sau này có chuyện gì cần lão phu giúp đỡ thì cứ nói với ta.”

Sau đó ông ấy lại nhìn Phương Thần: “Vị tiểu huynh đệ này, hôm nay may nhờ có ngươi, nếu không danh tiếng của lão phu sẽ tan thành mây khói. Lão phu nợ ngươi một ân tình, sau này nếu ngươi tới Thiên Đan Linh Lâu, lão phu nhất định sẽ hậu tạ!

Thiên Đan Linh Lâu!

Phương Thần hơi kinh hãi, đó chẳng phải là thế lực luyện đan số một Vực Thần Đông à? Ngay cả Thiên Vũ Thần Tông cũng phải kính nể ba phần.

Hắn vội vàng chắp tay nói: “Tiền bối khách khí rồi, đây là việc mà vãn bối nên làm.”

Thiên Lão cũng không ở lại lâu, sau khi thu hồi trận pháp liền rời đi.

“Ta cũng phải đi rồi.”

Phương Thần cũng chấp tay cáo từ, hắn còn phải đến Tàng Thư Các chọn ra một công pháp thích hợp.

“Ta đưa ngươi đến đó.” Mộng Dao nói.

Lâm Tuyết Nghiên liền ngăn nàng lại: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Mộng Dao đáp: “Chờ ta trở về lại nói nhé.”

“Không được.” Lâm Tuyết Nghiên lại nắm lấy tay nàng.

Phương Thần thấy vậy liền nói: “Không cần, ta tự mình đi cũng được. Mộng Dao, ngươi vừa mới khôi phục, cần nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Lâm Tuyết Nghiên khẽ cau mày khi nghe Phương Thần gọi thẳng tên Mộng Dao.

Sau đó Phương Thần không nán lại nữa, rời khỏi phủ đệ.

Nhìn Phương Thần rời đi, Mộng Dao có chút không nỡ.

Lâm Tuyết Nghiên kéo nàng vào trong phòng rồi hỏi: “Mộng Dao, ngươi không thể tùy ý như vậy được. Ngươi xem hắn vừa gọi ngươi là gì? Hắn đã dám gọi thẳng tên của ngươi rồi kìa.”