Nhất Niệm Thành Ma

Chương 16: Là Lâm Lạc Nhi!



Một thiếu niên mười tám tuổi đi ra từ đám người.

Hắn khẩn trương đi đến trước linh châu rồi đặt hai tay lên đó, sau đó truyền ra một luồng linh lực.

Linh châu hơi chớp động, sau đó từng điểm sáng không ngừng sáng lên.

Nhưng đến điểm sáng thứ ba thì linh châu không sáng nữa mà lại ảm đạm xuống.

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt thiếu niên tràn đầy tuyệt vọng.

Trưởng lão thấy thế thì tuyên bố: "Thiên phú bậc ba, không thông qua."

Mọi người lập tức khẩn trương, người đầu tiên đã không thông qua, xem ra ải thứ nhất cũng không đơn giản.

"Kế tiếp, số 2." Trưởng lão lại lên tiếng.

Những đệ tử phía dưới lần lượt lên đài kiểm tra, câu nói thông qua hay không liên tục vang lên từ miệng trưởng lão.

Phần lớn đệ tử thông qua đều có thiên phú bậc bốn bậc năm, ngẫu nhiên cũng có bậc sáu nhưng phần lớn là vì tuổi tác sắp đến hai mươi lăm nên căn cơ đủ vững chắc.

Rất nhanh đã kiểm tra xong một nửa số người.

Mà khi một thiếu nữ đứng trên đài cao đã lập tức hấp dẫn không ít người chú ý.

"Là Lâm Lạc Nhi!"

"Không biết nàng sẽ có thiên phú bậc mấy."

Đám người mong đợi nhìn qua, Lâm Lạc Nhi đặt hai tay lên linh châu, sau một lát linh châu đã bảt đầu lấp lánh điểm sáng.

Khi tất cả điểm sáng xuất hiện thì mọi người đều hít hà một hơi!

"Trời ơi! Thiên phú bậc bảy!"

Khi tất cả điểm sáng xuất hiện thì mọi người đều hít hà một hơil

"Trời ơi! Thiên phú bậc bảy!" "Không hổ là Lâm Lạc Nhi!"

Đám người cảm khái, ánh mắt của trưởng lão trên đài nhìn về phía Lâm Lạc Nhi cũng đầy vẻ tán thưởng.

Mà Lâm Lạc Nhi vẫn rất lạnh nhạt, hành lễ xong thì đi xuống.

Sau mười mấy người nữa thì đến phiên Tô Uyển Nhi.

Tô Uyển Nhi ngạo nghễ đi đến đài cao, lập tức đặt hai tay lên linh châu.

Nhưng mọi người phía dưới đều không chú ý tới trong lòng bàn tay của Tô Uyển Nhi có một lá bùa, chỉ là bị ả ta giấu rất kỹ.

Lá bùa này có thể thay đổi cảm ứng của linh châu, giúp gia tăng cấp bậc thiên phú của ả ta.

Trưởng lão chủ khảo nhìn thấy tất cả, nhưng ông ta không vạch trần.

Ông ta đã nhận được mệnh lệnh của La Vân là dù thế nào cũng phải đảm bảo Tô Uyển Nhi thông qua.

Rất nhanh linh châu đã toả ra điểm sáng, cũng sáng lên bảy điểm!

"Bảy điểm! Nàng cũng là thiên phú bậc bảy!"

"Trời ơi! Người kia là ai vậy? Thế mà cũng có thiên phú bậc bảy!"

Đám người kinh hô, đều kinh hãi nhìn về hướng Tô Uyển Nhi.

Tô Uyển Nhi lập tức cất lá bùa đi, nhìn thấy mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc sùng bái nhìn mình thì cả khuôn mặt đều tràn ngập đắc ý.

Thì ra đây chính là cảm giác được người ta coi là thiên tài.

Ả ta đắc ý nhìn về phía Phương Thần, muốn trông thấy kinh ngạc hoặc hối hận từ trong mắt đối phương.

Nhưng làm ả ta tức giận là từ đầu đến cuối Phương Thần vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí không buồn liếc nhìn ả một cái.

"Hừ! Ta muốn xem ngươi có thể đắc ý tới khi nào! Chờ ngươi kiểm tra thiên phú chỉ có một bậc thì nhất định sẽ rất buồn cười."

Ẳ ta âm trầm cười một tiếng, đã sớm biết thủ đoạn La Vân chuẩn bị để đối phó Phương Thần.

Sau đó lại qua mấy trăm người thì đến phiên La Ngạo. Trước khi lên đài, La Ngạo lạnh lùng nhìn lướt qua Phương Thần: "Phế vật, để ngươi biết cái gì mới thật sự là thiên phú."

Gã lập tức đi đến đài cao rồi đặt tay lên linh châu và vận chuyển linh lực.

Ngay lập tức, điểm sáng cấp tốc sáng lên! Một điểm, hai điểm... Bảy điểm, tám điểm! Tám điểm sáng! Sáng lên tận tám điểm! "Trời ạ! Ta không nhìn lầm đó chứ!"

"Thiên phú bậc tám. Không hổ là La Ngạo, quả thực là yêu nghiệt đến cực điểm!"

"La gia thật khủng bố, đầu tiên là xuất hiện La Vân, hiện tại lại có thêm La Ngạo. Đây là dấu hiệu muốn quật khởi!"

Đám người sợ hãi thán phục liên tục, không ít thiếu nữ đều dùng ánh mắt sùng bái, ái mộ nhìn về hướng La Ngạo.

La Ngạo cũng rất hài lòng với thành tích này nên hất đầu lên cao, khinh miệt liếc nhìn Phương Thần như nhìn một con kiến.