Nhất Niệm Thành Ma

Chương 25: Phương Thần đang gian lận!



Bậc ba trăm năm mươi mốt!

Đám người ngây ra, Phương Thần thật sự chịu đựng được áp chế năm mươi lần.

"Không có khả năng, làm sao phế vật này có thể bò lên cao như vậy!" La Ngạo dữ tợn gào thét.

Phương Thần như con kiến hôi trong mắt gã không có khả năng mạnh hơn gã, dù chỉ là ý chí cũng không được.

Nhưng tên tạp chủng đáng chết này lại leo đến nơi đó.

La Vân cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Phương Thần có tài đức gì mà đi đến được chỗ đó?

Nhưng hắn ta lập tức nhìn Mộng Dao một cái, nghĩ đến một khả năng.

Phương Thần đang gian lận!

Không sai, nhất định là Mộng Dao giảm bớt áp lực trên người nên hắn mới đi được đến đó, nhất định là vậy!

"Hừ, đợi lát nữa xem ta vạch trần ngươi như thế nào!" Hắn ta cười lạnh và nói.

Lâm Tuyết Nghiên cũng khó tin mà nhìn theo Phương Thần đi đến bậc thang ba trăm năm mươi mốt, nhưng rất nhanh nàng ấy đã khôi phục bình tĩnh, lắc đầu và nói: "Ý chí không thể đại diện cho thực lực, thiên phú mới là yếu tố mấu chốt đi được càng xa, cố gắng đến mấy cũng không thể so sánh với những thiên tài cảm ngộ ra Đạo Văn."

Đạo Văn là sự tồn tại khiến vô số tu sĩ tuyệt vọng.

Không có Đạo Văn thì cả đời ngươi chỉ có thể dừng bước ở Chu Nguyên Cảnh, không cách nào tiến thêm một bước.

Phương Thần gian nan tiếp tục bước về phía trước.

Ba trắm năm mươi hai!

Ba trăm năm mươi ba!

Mỗi bước đi của hắn đều cực kì gian nan, thẳng đến bậc ba trăm năm mươi chín thì hắn không mới không bước tiếp được nữa.

Phương Thần hơi nâng tay lên, ra hiệu mình chỉ có thể đến đây.

Đám người phía dưới đã hoàn toàn yên tĩnh. Có lẽ ba trăm năm mươi chín bậc thang chẳng là gì trong nội môn, nhưng ở ngoại môn thì đó là độ cao làm người ta

tuyệt vọng.

Mộng Dao lộ ra nụ cười mừng rỡ, sự quyến rũ bất giác hiện ra làm người ta mê muội say đắm.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói quái đản lại vang lên: "Người này nhất định đã gian lận, nếu không không có khả

năng đi lên cao như vậy."

Người mở miệng là thủ hạ của La Vân tên là Ti Chấn Nghiệp, cũng là La Vân truyền âm ra lệnh cho hắn ta nói thế.

Đám người sững sờ, lập tức cũng ý thức được Phương Thần có thể đi lên cao như vậy đúng là không thể tin được.

"Ta cũng cảm thấy hắn đang gian lận." "Đúng! Áp lực hăn phải chịu không chỉ có năm mươi lần!"

"Đúng đấy, một đệ tử ngoại môn làm sao đi lên cao như vậy được."

Đám người nghị luận ầm ï, bắt đầu chất vấn Phương Thần.

Nụ cười của Mộng Dao lập tức biến mất, lạnh lẽo nhìn về phía La Vân.

Không cần đoán cũng biết nhất định là La Vân giở trò quỷ.

Thấy Mộng Dao nhìn lại, La Vân cũng lộ ra một nụ cười rồi nói: 'Mộng sư tỷ, năm năm trước kẻ này tự phế tu vi, là một tên phế vật. Một phế vật làm sao có thể đi lên cao như vậy? Xin Mộng sư tỷ minh xét."

Trong lòng hắn ta lại cười lạnh: Trước đó không phải ngươi muốn xét xử công bằng sao? Ta cũng muốn xem sau khi lộ ra chuyện bao che cho Phương Thần thì ngươi sẽ công bằng thế nào.

Trong lòng hắn ta đã khẳng định Mộng Dao giảm bớt áp chế của Phương Thần, nếu không dù hăn có thể đi lên ba trăm năm mươi bậc, nhưng không có khả năng bước tiếp nữa.

Chỉ là hắn ta không phát hiện trong ánh mắt lạnh như băng của Mộng Dao lại có thêm mấy phần trào phúng.

La Vân tiếp tục nói: 'Mộng sư tỷ, cầu thang Thông Thiên là một chí bảo, lệnh bài cũng giống như thế. Nó có thể ghi chép một người chịu đựng áp chế bao nhiêu lần trên đó, xin sư tỷ đưa ra để làm mọi người yên tâm."

Hắn ta thầm cười lạnh trong lòng, ta muốn xem ngươi có dám hay không!

"Được thôi." Nhưng hắn ta lại không ngờ Mộng Dao trực tiếp chấp nhận.