Nhất Niệm Thành Ma

Chương 27: Không được



Lâm Tuyết Nghiên cách đó không xa vô cùng lo lăng, nhưng nàng ấy lại không tiện xông lên phản đối trước mặt nhiều người như vậy.

"Mộng Dao đang suy nghĩ cái gì vậy, sao lại chấp nhận chứ!"

"Không được, chờ khảo hạch Thất Phong kết thúc ta phải nói chuyện với nàng, nhất định không thể chấp nhận hôn ước này!" Nàng ấy thầm nói trong lòng.

Ánh mắt nàng ấy rơi lên người Tô Uyển Nhi: "Có lẽ ta có thể lấy được tất cả tin tức vê Phương Thần từ nàng ta."

Khảo hạch Thất Phong vẫn còn tiếp diễn, ải thứ ba cũng bắt đầu trong tin tức động trời này.

Mộng Dao nói: "Thông qua ải thứ hai đã coi như chính thức gia nhập nội môn, có thể lựa chọn tham gia hoặc không tham gia ải thứ ba này, nếu không tham gia thì có thể đi tới."

Tổng cộng có tám mươi sáu đệ tử thông qua ải thứ hai. La Ngạo đi đến bên cạnh Phương Thần mà nói khẽ: "Tạp chủng, ta khuyên ngươi nên rời đi ngay đi. Nếu gặp phải ta trên

lôi đài thì ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!"

"Trên lôi đài, thứ tạp chủng chỉ dám trốn sau lưng nữ nhân như ngươi chắc chắn phải chết."

Nghe như gã đang uy hiếp Phương Thần rời đi, nhưng kì thực là đang kích thích hắn để máu nóng xông lên đầu.

Chỉ cần Phương Thần bước lên lôi đài thì gã có một trăm cách chơi chết Phương Thần!

Phương Thần nhìn một cái là biết tính toán trong lòng gã.

Hắn cười lạnh và nói: 'Khích tướng? Không cần phiền phức như thế, ai chết ai sống còn chưa biết chừng."

La Ngạo nhiều lần sỉ nhục đã sớm triệt để chọc giận hắn. Đối phương muốn giết hắn thì hắn cũng muốn đáp trả y như vậy.

Thấy Phương Thần mắc mưu, La Ngạo cười: "Vậy thì chờ xem, đừng bị loại quá nhanh đấy. Nhưng cũng chẳng sao cả, dù ngươi bị loại thì ta cũng giết ngươi. Thứ tạp chủng như ngươi không xứng với Mộng sư tỷ."

Cuối cùng trong tám mươi sáu người có hai mươi mốt người đi ra.

Họ không có hứng thú hoặc là tiêu hao quá lớn ở ải thứ hai nên chỉ có thể từ bỏ trận đánh lôi đài ở ải thứ ba.

Cuối cùng số người tham gia ải thứ ba có tổng cộng sáu mươi lăm người.

Mộng Dao cũng chẳng suy nghĩ gì đối với chuyện Phương Thần không rời đi, nàng tuyên bố: "Nếu không ai rời đi nữa thì bắt đầu đánh lôi đài. Lân này dựa theo quy tắc đào thải, bởi vì nhân số dư ra một người nên sẽ luân phiên có một người không đánh."

"Hiện tại bắt đầu rút thăm."

Đám người nhao nhao đi về phía trước để xếp hàng rút thăm.

Phương Thần rút xong thì nhìn con số của mình, số 1, khá tốt.

Chờ mọi người rút xong, Mộng Dao nói: "Hiện tại bắt đầu đánh lôi đài, lần này người không đánh là số 1, không biết là ai nhận được con số này?"

Đám người nhao nhao hiếu kì nhìn quanh, muốn biết ai là số 1.

"Ai là số 1?" "Con mẹ nó! Ta là số 2!"

"Tranh thủ đứng ra, đừng lãng phí thời gian của mọi người."

Phương Thần đầu tiên là sững sờ, sau đó chậm rãi giơ con số trong tay lên: "Ta, ta là số 1."

Ánh mắt mọi người lập tức nhìn về hướng Phương Thần.

Khi thấy là Phương Thần thì ai cũng sửng sốt. "Sao lại là hắn?!"

"Sao cái tên này hên vậy?"

"Hay là Mộng sư tỷ cố ý?"

"Đừng nói lung tung, cách rút thăm luân phiên này là tất cả trưởng lão trên đài quyết định, không phải do một mình ai đưa ra.

Mộng Dao cũng hơi sững sờ, nàng không có giúp Phương Thần, con số này là do người khác đưa ra và các trưởng lão không có ý kiến nên mới quyết định, chỉ có thể nói Phương Thần khá may mắn.

"May thật, chẳng qua như vậy cũng tốt, tỉ lệ chạm mặt trận tiếp theo cũng cao hơn một chút."

Nàng lại nói: "Đệ tử này không cần đánh vòng thứ nhất."

La Ngạo vẫn bày ra dáng vẻ không sao cả, mặc kệ Phương Thần vào được vòng bao nhiêu, chỉ cần gặp phải gã thì hắn nhất định phải chết!

"Những người khác lần lượt lên lôi đài, tiến hành luận võ số 2 đánh với số 3 rồi tiếp tục như thế"

Mọi người ao ước nhìn qua Phương Thần, nhưng cũng không quá để ý, chỉ có thể nói đối phương ăn may mà thôi.

Sau đó trận đánh lôi đài đầu tiên đã bắt đầu.

Trên quảng trường có tổng cộng mười cái lôi đài, một lần tiến hành mười trận không có vấn đề gì. .

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Phương Thần cũng không nhàn rỗi mà đi quan sát đồng môn cầm kiếm chiến đấu, muốn nhìn ra một chút đạo lý từ thủ đoạn của họ.

Nhưng làm hắn thất vọng là kiếm đạo của những đồng môn này có chút thô ráp, là dạng vừa cất bước không có quá nhiều điểm để học tập.

Hắn lại quên mất mình đã ngộ ra Kiếm Tự Đạo Văn, dù những đệ tử kia có thiên phú đến mấy cũng không yêu nghiệt bằng hắn.

Trận so tài đầu không diễn ra quá lâu, một nén hương sau tất cả đều kết thúc.

Trong sáu mươi lăm người, cuối cùng chỉ có ba mươi ba người thăng cấp.