Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 63: Kinh Đào Hải Lãng (trung)



Nửa đêm, Tạ Phong nằm trên trường kỷ say ngủ, hắn chỉ thuê một gian phòng, tiện thể bảo vệ Hạ Lan Tường, dù sao Hạ Lan Tường cũng là nhị phẩm Hầu gia, chân chính hoàng tử. Tạ Phong không muốn xảy ra bất kỳ sơ xuất gì. Canh ba thâm u, gió thổi từng cơn trên mái ngói se sắt trái ngược tiết trời đầu thu phương Nam hanh hao. Tạ Phong trở mình, nghe mồ hôi dính dớp y phục.

Hạ Lan Tường nhẹ chân ra khỏi giường, như loài linh miêu trong bóng đêm, êm ái không tiếng động. Tạ Phong hơi thở tuy vẫn đều đặn, nhưng mọi loại động tĩnh xung quanh minh bạch rõ ràng. Tạ Phong trải qua thời niên thiếu cùng Hạ Lan Tường, tính cách hắn ta thế nào, Tạ Phong đương nhiên hiểu rõ nhất.

Sáng sớm, ánh nắng chiếu qua rèm thưa nhạt nhòa, Tạ Phong nghe nồng đậm mùi máu tanh tao hòa vào không khí. Hắn lướt mắt xuống nền nhà, phía dưới chân trường kỷ, Hạ Lan Tường đang say ngủ, thiên chân dung mạo bị huyết tinh che lấp, y phục toàn bộ đều thấm đẫm máu tươi, lôi kéo vài ba con ruồi nhặng.

Tạ Phong cau mày, ôm lấy Hạ Lan Tường lên giường, bản thân tìm kiếm một vòng, phát hiện trong góc nhà là thủ cấp của Tu tướng quân bị gói gọn vào bọc vải, lênh láng dơ bẩn. Hạ Lan Tường không phải loại người có thể trông mặt đoán tâm, hắn ta tính cách ích kỷ, hiếu sát tàn nhẫn. Đối với tri kỷ tận lực giúp đỡ nhưng đối với người qua đường liền không chút tiếc thương.

Hạ Lan Tường có thể vì chướng mắt mà cứu hai cha con lão bản quán rượu, nhưng cũng có thể tùy tiện tra tấn cung nữ đến chết sau khi bức nhục. Nói tóm lại, Hạ Lan Tường là một tên có tâm lý biến thái vặn vẹo, nhưng mà Tạ Phong đã sớm làm quen.

Tiểu nhị bên ngoài gõ cửa đưa điểm tâm, Tạ Phong hé mở, nhỏ giọng gọi thêm nước nóng cùng một thùng gỗ kín. Tiểu nhị nhận hai lượng bạc liền vui vẻ làm ngay.

Mặt trời lên đến lưng chừng trời, Hạ Lan Tường mới ngủ dậy, hắn trằn trọc qua lại một lúc, khàn khàn chất giọng:

- Tiểu Phong tử! Tiểu Phong tử! Ngươi bỏ ta đi đâu!

Tạ Phong đang mải miết lau vệt máu đọng trên sàn, một lời phàn nàn cũng không có:

- Tịnh phòng có sẵn nước ấm, trên bàn điểm tâm đã hâm nóng lại, người cứ từ từ dùng!

Hạ Lan Tường uể oải chân trần lê bước đến tịnh phòng, Tạ Phong đem thủ cấp ủ cùng trà khô mùn cưa vào thùng gỗ. Hắn thoáng nhìn gương mặt cùng cực sợ hãi đã bị rạch đến rách nát của họ Tu trong lòng cảm thán thay cho người chết.

Hạ Lan Tường tắm xong liền đổi cẩm y hồng phấn thêu lê hoa, tóc ướt đẫm thả dài dọc sống lưng thấm vào vải áo dính sát da thịt. Dung mạo hắn lại hiện lên nét ngây thơ miễn nhiễm nhân gian yên hỏa.

Tạ Phong nhàn nhạt:

- Nếu chỉ kiêu ngạo thì không đáng tội chết! Huống hồ hắn ta là tướng lĩnh xa nhà, đóng quân biên quan, chút hống hách này cũng là dễ hiểu!

Hạ Lan Tường thong thả gặm bánh bao, nét mặt thản nhiên vô tội, dường như thủ cấp trong góc nhà vốn không phải tự tay hắn đem về:

- Kẻ dám trêu ghẹo bản Hầu đều đáng chết!

Tạ Phong ngồi xuống bàn trà, đối diện Hạ Lan Tường:

- Hầu gia, ta thu thập hậu quả giúp người không ít! Lăng Vương điện hạ thường không trách cứ người, nhưng mà...

Hạ Lan Tường phì cười:

- Ta lớn hơn Hạ Lan Lăng Quân nhiều tuổi, hắn đương nhiên không thể lên giọng với ta!

Tạ Phong im lặng, Lăng Vương mang nặng ân tình của An phi - mẫu phi Hạ Lan Tường, vì thế luôn luôn ra sức bảo vệ Hạ Lan Tường. Mặc dù Hạ Lan Tường bề ngoài văn dốt võ dát, nhân phẩm bại hoại, người người phê phán, nhưng Lăng Vương ngược lại đều tìm cách che miệng thiên hạ, để Hạ Lan Tường an toàn tránh xa cuộc đoạt đích, mà chính bản thân Hạ Lan Tường cũng không muốn tranh giành đế vị.

Hạ Lan Tường đoán rằng Tạ Phong đang giận, bánh bao liền không ăn nữa, đôi mắt long lanh nhìn lên:

- Đêm qua ta vô tình trông thấy Trịnh Thần đến khách điếm của Hạ Lan Tâm Kỳ!

Tạ Phong không mấy ngạc nhiên:

- Tam Công chúa cùng Trịnh Thần lưỡng tình tương duyệt...

Hạ Lan Tường nhếch môi:

- Hắn ta thô bạo cưỡng bức Hạ Lan Tâm Kỳ!

Tạ Phong thay đổi biểu tình, đồng tử sâu thẳm ngưng trọng:

- Tam Công chúa vốn dĩ đã thất thân cùng Trịnh Thần, nói cưỡng bức thì...không đúng!

Hạ Lan Tường phì cười, đôi môi đỏ hồng cong nhẹ:

- Trịnh Thần đối với tin tức Trịnh Như Bình chết đi, làm gì còn tâm trạng tìm vui, hắn ta kỳ thực là đang trút giận lên Hạ Lan Tâm Kỳ!

Hạ Lan Tâm Kỳ là muội muội của Hạ Lan Tường, nhưng Hạ Lan Tường ngược lại có thể thản nhiên để mặc Hạ Lan Tâm Kỳ bị Trịnh Thần cường bạo. Tạ Phong đánh giá biểu tình trên gương mặt non nớt của Hạ Lan Tường, một điểm tức giận đều không hiện ra.

Chập chiều, Niệm Kinh Hồng cũng đến được khách điếm, trong phòng xộc ra mùi tử thi thoang thoảng không mấy dễ chịu. Niệm Kinh Hồng nhấp ngụm trà nóng, vị đắng chát không thể xua đi cảm giác muốn nôn ọe.

Tạ Phong bình thản:

- Đêm qua Tu tướng quân hộ tống tam Công chúa đã chết, phiền ngươi lấy danh nghĩa thổ phỉ mà gửi thủ cấp hắn về Hồng Ưng doanh!

Niệm Kinh Hồng đặt tách trà xuống bàn:

- Lăng Vương điện hạ có biết việc này không? Hồng Ưng Tu tướng quân vốn là thân đệ của Tu Hoàng hậu Nam Chu Quốc...không chừng sẽ dẫn đến chiến tranh!

Tạ Phong khẽ cười:

- Hoàng thượng lập ra đám thổ phỉ các ngươi chẳng phải để khơi mào chiến tranh mở rộng bờ cõi hay sao? Nếu không thì Hoàng thượng muốn Lăng Vương hạ sát tam Công chúa để làm gì?

Niệm Kinh Hồng gật đầu, Tạ Phong là thân tín bên cạnh Lăng Vương, hắn vì thế tin tưởng:

- Vậy tam Công chúa?

Tạ Phong phất tay:

- Chuyện trong kinh thành ngươi cũng đã biết, tam Công chúa cứ để nàng gả đi, người khống chế được nàng vốn là Trịnh Thần chứ không phải Đức Vương. Hiện tại quan hệ giữa Trịnh Thần và Đức Vương đã nảy sinh rạn nứt, ly gián thành công thì không cần chính mình động thủ!

Niệm Kinh Hồng uống xong trà cũng muốn rời đi, chỉ là vừa ra đến cửa, hắn đột ngột quay lại:

- Tạ thủ vệ, phiền ngươi lưu ý Trịnh Thế Ninh nàng!

Tạ Phong nghe lồng ngực nhói lên một nhịp, rõ ràng Trịnh Thế Ninh chính là Niệm Tư Huyền tiên Vương phi hoán hồn nhập thể, thế mà hắn lại chẳng muốn tiếp nhận. Loại chuyện hoang đường này vốn không thể xảy ra, càng không nên xảy ra đối với người hắn yêu thương.

Niệm Kinh Hồng rời đi rồi, Hạ Lan Tường mới bàn thêm một câu:

- Luận tính cách phụ hoàng...cái mạng của Trịnh Thế Ninh chính là khó giữ...bất quá nàng ta thông minh, tự mình sẽ nghĩ ra cách ứng phó!

Phương Bắc đã vào thu, khí trời dịu nhẹ phảng phất hương hoàng hoa nồng đậm.

Niệm Tư Huyền hơn một tuần nay mỗi ngày đều ở yên trong tẩm phòng, không có việc liền không ra ngoài. Nàng cũng miễn mọi loại tiếp đãi khách nhân, gặp gỡ người nhà. Tạm thời sự việc Trịnh Như Bình còn chưa lắng xuống. nàng vẫn nên thập phần cẩn thận.

Từ khi chuyển sinh, nàng mỗi ngày đều như bước đi trên băng mỏng, không rõ dưới chân khi nào thì đổ sụp. Mọi kế sách của nàng đều là tạm bợ, vừa vượt qua chông nhọn lại chạm phải mũi đao. Niệm Tư Huyền gối đầu vào cánh tay, cho dù là tiểu thư Niệm gia, nữ quyến Chiêu Quốc công phủ hay Vương phi hoàng tộc, nàng luôn luôn là con cờ của kẻ khác.

Trịnh Như Bình hôm qua vừa hạ huyệt, trong phủ vẫn còn quy chế tang lễ, Trịnh Như Bình nữ nhi nhị phòng vốn là đường muội, nàng đại công chín tháng để tang. Nhưng Trịnh Như Bình vì tranh giành mối hôn của đường tỉ mà mất mạng, việc làm thất đức, phía bên Trịnh gia chính tộc, từ nhà tổ đã miễn việc để tang, cũng không cho bài vị nàng ta tiến vào từ đường. Ly thị thương tiếc hài nữ, mấy lần cùng tổ gia xung đột vẫn không thành, đành phải đem bài vị Trịnh Như Bình gửi lên chùa. Trong phủ quyết định treo vải trắng đến hết một trăm ngày thì chấm dứt tang chế.

Hoa cúc trong vườn chớm nở, Châu Ẩn cắm vài nhành vào lọ sứ men trắng. Tố Đan ngồi một bên giúp nàng lựa chọn kiểu áo chuẩn bị may y phục mùa đông.

Niệm Tư Huyền nghĩ về ngày đại hôn, lại hỏi:

- Nói là Trịnh Như Bình được một cung nữ đưa trà đến mà trúng độc, vậy các em có ghi nhớ gương mặt cung nữ đó không?

Châu Ẩn lắc đầu, đặt bình hoa lên tủ gỗ:

- Em đi phía trước bên phải kiệu, mà cung nữ kia lại đưa trà ở cửa sổ bên trái!

Tố Đan vừa đánh dấu mẫu lụa, vừa nói:

- Lúc ấy đông người, em cũng không mấy chú tâm, không nhớ rõ nàng ta trông thế nào!

Niệm Tư Huyền phủi phủi bụi vải trên vạt áo, dù sao chuyện cũng đã qua, đến cùng vẫn là Hạ Lan Tu Kiệt ra tay. Nàng cũng không muốn bận tâm thêm nữa.

Châu Ẩn gấp lại từng khúc gấm một, tươi cười:

- Tiểu thư không ở Đức Vương phủ, nên không biết hôm đó Hoàng thượng nổi trận lôi đình, liền đem Đức Vương giáo huấn. Lăng Vương cũng đến, lại còn say bí tỉ, luôn miệng khiêu khích Đức Vương!

Niệm Tư Huyền cắn nhẹ môi mỏng, biểu tình không chút hứng thú:

- Hạ Lan Tu Kiệt bởi vì quá yêu sủng Trịnh Như Bình nên không để tân nương bước qua cổng lớn, phải hạ thủ bên ngoài kiệu hoa mới gây náo loạn! Nếu như Hạ Lan Tu Kiệt tâm địa ngoan độc hơn một chút, để tân nương đến tân phòng mới ra tay, thì...sợ rằng...hai người các em đã bị hắn diệt khẩu!

Châu Ẩn cúi mặt mông lung suy nghĩ, Tố Đan bần thần một lúc, liền tiếp lời:

- Hôm đó Hoàng thượng trong cơn tức giận đã mắng Đức Vương...cái gì mà..."định giết hết người trong phủ đi ngược với chữ đức"...bây giờ xem ra...thật hung hiểm!

Niệm Tư Huyền khổ tâm cười, nghèn nghẹn:

- Vất vả cho hai em rồi! Có việc này ta vẫn nên nói sớm thì hơn, hai em nếu tìm được ý trung nhân, ta lập tức tác thành! Mệnh số ta không tốt, sẽ không để hai em cả đời theo ta chịu khổ! Vả lại sắp tới còn gian truân nhiều!

Châu Ẩn cảm động, sống mũi đỏ ửng, vội nắm lấy tay Niệm Tư Huyền âu yếm vuốt ve:

- Em đi theo chủ nhân cả đời a!

Tố Đan im lặng không đáp, nhưng khóe mắt nàng cũng đã rưng rưng rướm lệ.