Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1866: Sơn cốc sương mù màu đen



Nhưng ngay khi thân thể Bạch Tiểu Thuần quay ngược lại, trong nháy mắt, số mệnh bên trong đầu của chúa tể kia vốn đã trở nên sống động, ở trong một chớp mắt này, có gần như ba phần trong nháy mắt tự nhiên chạy ra khỏi đầu của chúa tể, lao thẳng đến chỗ của Bạch Tiểu Thuần!

Trong phút chốc, gần ba phần số mệnh này liền trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần. Thân thể Bạch Tiểu Thuần run lên bần bật. Sau khi trở lại bảo quạt, ở trong ánh mắt không thể tưởng tượng được của tiểu khí linh này, Bạch Tiểu Thuần hít thở, lộ ra vẻ vô cùng kích động. Hắn vẫn mệt mỏi, nhưng hắn lại cảm nhận được rõ ràng, theo gần ba phần số mệnh này dung nhập trong cơ thể, vào giờ phút này, lực tu vi của bản thân hình như phát sinh cộng hưởng nào đó cùng khu phế tích tiên giới này!

Ở trong cộng hưởng này, trong đầu của hắn nổ mạnh. Dường như vào giờ phút này tu vi xuất hiện biến hóa kinh người nào đó. Tuy không thể nói cụ thể, nhưng Bạch Tiểu Thuần xác định rất chắc chắn... Nếu số mệnh dung hợp lại vài lần như vậy, tu vi của mình sau khi đạt được biến hóa cực hạn, sau khi cùng toàn bộ tiên giới này hoàn toàn cộng hưởng, tu vi của hắn... tất nhiên có thể đột phá!

- Ngươi vừa mới nhìn thấy cái gì?

Tiểu khí linh mở to mắt to, lo lắng hỏi.

- Ta thấy được...

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ kỳ dị. Lúc này nhớ lại chuyện mới vừa từng trải, hắn cảm nhận được rõ ràng, mình hóa thành Chu Trần, hình như quên thân phận Bạch Tiểu Thuần này, dường như thật sự trở thành Chu Trần.

Nhưng chính xác mà nói, hình như mỗi một câu nói, mỗi một ý nghĩ, nhìn như là hắn nói ra cùng với nhớ tới, nhưng hết lần này tới lần khác lúc này đi nhớ lại, điều này rõ ràng... lại giống như đang lập lại chuyện cũ đã từng phát sinh!

- Tiên tôn chúa tể, là... Chu Trần?

Bạch Tiểu Thuần nghiêng đầu nhìn về phía tiểu khí linh.

Sau khi tiểu khí linh nghe được cái tên này, thân thể run rẩy kịch liệt, kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thuần, thì thào nói nhỏ.

- Ngươi tự nhiên thật sự thành công...

Nó không có cách nào không chấn động kinh ngạc. Mặc dù trước đó, lời nó nói đều là sự thật, cũng thực sự hi vọng Bạch Tiểu Thuần có thể thu được một tia số mệnh này, nhưng nó cũng hiểu rõ, thu được số mệnh, so với mình nói còn muốn khó khăn hơn rất nhiều. Đồng thời hắn cũng thấy được hành động cuối cùng của Bạch Tiểu Thuần. Đối với chuyện có thể thành công hay không, trong lòng nó vẫn do dự.

Nhưng nó lại không nghĩ rằng, Bạch Tiểu Thuần tự nhiên thật sự thành công!

- Ta thấy được... Tiên tôn chúa tể lúc nhỏ...

Bạch Tiểu Thuần chậm rãi mở miệng. Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận hồi ức lại tất cả những gì mình nhìn thấy. Dần dần, chân mày hắn hơi nhíu lại. Bạch Tiểu Thuần phát hiện mình vẫn bị ảnh hưởng. Cuối cùng thời điểm hắn nhớ tới ca ca của chúa tê, trên phương diện tâm tình không khống chế được dâng lên sự thân tình cùng với cảm giác không muốn xa rời.

- Nếu tiếp tục nữa, tâm tình này sợ là sẽ phải ảnh hưởng càng lúc càng nghiêm trọng... Nhưng so sánh với cái này, thu được số mệnh, đột phá tu vi mới là mấu chốt!

Sau khi Bạch Tiểu Thuần so sánh, cảm thấy mặc dù có một vài vấn đề, nhưng lại không phải không thể tiếp nhận được. Vì vậy sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn, trong mắt hắn lộ ra ánh sáng chờ mong, lại thoáng một cái lao thẳng đến đầu của chúa tể. Lần này quen việc dễ làm, nhất là có gần như ba phần số mệnh cùng bản thân dung hợp, khiến cho hắn càng thông thuận hơn, lại trực tiếp đến trước cái đầu, giơ tay phải lên. Sau khi ấn xuống, Vị Lai Kinh, Quá Khứ Kinh đột nhiên vận chuyển.

Trong đầu hắn nổ mạnh. Trong phút chốc, cảm nhận trước đó lại một lần nữa xuất hiện. Ở trong đầu linh hoạt kỳ ảo cùng mờ mịt. Không biết quá khứ bao lâu, cho đến khi thân thể Bạch Tiểu Thuần run lên, mở hai mắt ra.

Ánh mặt trời chói mắt, chiếu vào trong mắt, nhưng lại không có khiến cho hai mắt hắn hoàn toàn nhắm lại. Thân thể hắn cao gầy, phối hợp với gương mặt hắn tuấn tú lạnh lùng, khiến cho Bạch Tiểu Thuần đứng ở bên ngoài một mảnh sơn cốc bị sương mù màu đen tràn ngập, thoạt nhìn chính khí đầy người!

Chỉ là thống khổ trong lòng này, lúc này theo Bạch Tiểu Thuần thức tỉnh, đang không ngừng xuyên qua tâm thần hắn.

Khác với người thiếu niên lúc trước, giờ phút này Bạch Tiểu Thuần tiến vào trong trí nhớ của chúa tể, Chu Trần đã trung niên. Trong thời gian này phát sinh rất nhiều chuyện, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm.

Mà giờ khắc này, đứng ở bên ngoài sơn cốc bị sương mù màu đen tràn ngập này không phải chỉ có một mình Chu Trần. Bốn phía xung quanh hắn có mấy trăm người. Mỗi một người đều là tu sĩ. Thậm chí ở phía sau bọn họ, có mấy ngàn tu sĩ, giống như hoàn toàn phong kín nơi đây!

Càng ra bên ngoài, phải đến hàng vạn tu sĩ. Tất cả đều ở xung quanh, bao vây tầng tầng lớp lớp ở đây, khiến cho nơi đây thật giống như bị trấn áp. Dưới ánh mắt của mấy vạn người này, lúc này tất cả đều tập trung ở... một tu sĩ trung niên mái tóc đen đứng phía trước chỗ của Chu Trần, đưa lưng về phía sơn cốc sương mù màu đen, khóe miệng mang theo máu tươi, toàn thân mặc áo đen!

Người này tướng mạo cũng tuấn lãng, nhưng lại mang theo một tà khí. Nhất là hai mắt màu tím, biểu tình lạnh lùng, sát khí trên người kinh thiên động địa. Thậm chí mấy vạn người bao vây xung quanh này, hình như cũng có phần không đè ép được sát khí của hắn!

Nhưng hắn hiểu rõ ràng, bản thân đã bị trọng thương, ngực lõm xuống. Nhất là chân phải, hình như xương đã bị gãy. Nhưng hắn giống như không biết thống khổ, vẫn đứng ở nơi đó, trong mắt đầy kỳ vọng... Không phải là mấy vạn người ở bốn phía xung quanh, mà chỉ là một người!

Người này, chính là... Bạch Tiểu Thuần. Hoặc nói, là Chu Trần!

- Ca... Theo ta trở về đi. Ta sẽ là người bảo đảm cho ca. Tất cả những gì ca làm, đều không phải theo ý của mình. Ta...

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần đau buồn, cay đắng mở miệng. Thậm chí bên trong giọng nói cũng không tự chủ, ẩn chứa một sự cầu khẩn.

Hắn thống khổ, hắn áy náy. Ở trong ký ức của hắn, năm đó sau khi mình thức tỉnh, lập tức lại khẩn cầu sư tôn đi tìm ca ca của mình. Nhưng cái gì cũng không có tìm được. Sau đó hắn xin thề nhất định phải báo thù. Hắn điên cuồng tu luyện, cuối cùng châu chấu tràn ngập tiên giới ba tầng trời dưới đều bị trấn áp tiêu diệt. Sau khi thiên địa khôi phục, Chu Trần cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là ở trong lòng của hắn, trước sau không thể quên được bóng dáng của ca ca.