Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 358: Ngang ngược càn rỡ



Dịch giả: Tiểu Băng

Ba nhóm tu sĩ này, mỗi nhóm chừng mười người, tu vi có Kết Đan, có Trúc Cơ, đều mặc đạo bào nhưng khác hẳn nhau, một nhóm mặc áo đen, trên có hình vẽ huyết nguyệt.

Những người này quanh người nồng đậm sát khí, ánh mắt lạnh như băng, nhìn ai cũng như muốn giết. Nhóm thứ hai mặc trường bào tinh không, dung nhan tuấn lãng, cao ráo thanh thoát, là đám khinh miệt rõ nét nhất, dáng vẻ cao cao tại thượng.

Nhóm cuối cùng mặc đạo bào hai màu đen trắng, nữ có nam có, khí tức thoát trần, nhưng ánh mắt vẫn đầy miệt thị.

Bạch Tiểu Thuần nhìn một cái đã đoán ra lai lịch của họ, đám mặc Tinh Không trường bào chính là Tinh Hà viện, đám toàn thân sát khí tràn ngập, ấn có Huyết Nguyệt, chắc chắn là Ma Tông... Cực Hà viện.

Mấy kẻ đạo bào hai màu, khẳng định là tông môn mạnh nhất, Đạo Hà viện!

Ba nhóm người này chiếm hết khu vực bên ngoài đại điện, không cho một ai đi vào, đảo khách thành chủ đuổi cả đệ tử bảo vệ đại điện của Nghịch Hà Tông. Trên đầu chúng, giữa tầng mây, có một con tích dịch cực to toàn thân đen kịt, khi thì cúi đầu nhìn xuống đất, mắt lạnh băng, lúc lại nhìn đám đệ tử Nghịch Hà Tông, mắt rực khát máu.

Xa hơn một chút là một chiến thuyền lơ lửng, to cả ngàn trượng, toàn thân màu bạc, sáng loáng dưới ánh mặt trời.

Phía còn lại là một khối thiên thạch khổng lồ, cũng to cả ngàn trượng, xung quanh là biển lửa, nhiệt độ cao tản ra, mặc kệ Nghịch Hà Tông ở ngay bên dưới, khiến tất cả cây cối dưới đất đều cháy úa.

Ngay lúc Bạch Tiểu Thuần nhìn vào, một tu sĩ trung niên của Tinh Hà viện đang đẩy một đệ tử trúc cơ của Nghịch Hà Tông bay ra cả hơn mười trượng.

"Biến đi, ở đây không cho một ai đi vào!" trung niên tu sĩ Tinh Hà viện ngạo nghễ mở miệng, mắt đầy khinh bỉ, đám đồngmôn sau lưng hắn cười vang.

"Thật sự là tông nhỏ cửa cũng nhỏ, canh giữ đại điện toàn là thứ có vỏ không ruột thế này."

Đệ tử cả ba tông môn đều cười vang.

Đệ tử Nghịch Hà Tông quanh đó đều tức giận nhưng phải cố nhịn. Nghịch Hà Tông vừa mới nhập chủ trung du, căn cơ còn chưa ổn định, tam tông tới đây là lần đầu tiên, đang ở trong đại điện nói chuyện với các lão tổ, nếu họ ở ngoài này gây ra lộn xộn, sẽ tạo ra ảnh hưởng cho Nghịch Hà Tông.

Rõ ràng đệ tử ba tông cũng biết điều này, vậy mà vẫn cố ý chọc tức, muốn khêu lên tranh chấp...

Thấy đệ tử Nghịch Hà Tông vẫn nhịn được, không xông lên ra tay, đệ tử tam tông nhìn nhau.

"Nghe nói trong Nghịch Hà Tông có nhiều người tự xưng thiên kiêu, Bạch Tiểu Thuần đâu? Tống Khuyết, Quỷ Nha, Cửu Đảo, Thượng Quan Thiên Hữu, Trần Mạn Dao gì đó, đều đâu cả?"

"Nguyên Anh chân nhân đều ở trong đại điện bàn chuyện quan trọng, tiểu bối chúng ta ở ngoài này chờ cũng nhàm, hay là luận bàn chút đi, cho chúng ta xem thiên kiêu của Nghịch Hà Tông nào!" một người trong đám đi ra, cất giọng vang vang khiêu khích.

"Hặc hặc, tại hạ Địch Cung, Trúc Cơ Hậu Kỳ, mong được đạo hữu Nghịch Hà Tông chỉ giáo!" một thanh niên Cực Hà viện cười cợt đi ra, cơ thể tỏa ra sức mạnh cường hãn.

Hai tông còn lại cũng có người bước ra, ngôn từ vô cùng khiêu khích.

"Sao vậy, đường đường Nghịch Hà Tông, mà không ai dám luận bàn với chúng ta à? Nghịch Hà Tông hay quá nhỉ!"

Một đệ tử Trúc Cơ Hậu Kỳ Huyền Khê Nhất Mạch không còn nhịn nổi, xông về phía Địch Cung.

Cũng có hai người nữa bay ra, tiếp hai tu sĩ của hai tông còn lại.

"Cút về cho ta!" Địch Cung cười khẩy, đạp mạnh chân xuống đất, lấy đà bay tới, khi chân nhấc lên khỏi mặt đất, sức mạnh cơ thể và sức mạnh của gió kết hợp vào nhau, vô cùng mạnh mẽ!

Phi kiếm của đệ tử Huyền Khê Nhất Mạch bay xuyên qua người Địch Cung, người này biến sắc, biết đối phương tốc độ quá nhanh, phi kiếm chỉ đâm trúng vào tàn ảnh, lập tức lùi về nhưng không kịp, ‘bịch’ một tiếng, Địch Cung đã xuất hiện ngay cạnh hắn, xuất một quyền, đánh bay đệ tử Huyền Khê Nhất Mạch.

Địch Cung không dừng tay, tiếp tục đuổi theo, mọi người xung quanh vội nhào ra cứu viện.

Hai đệ tử còn lại cũng nhanh chóng bị đánh bay, cũng bị tu sĩ hai tông kia đuổi theo định giết.

Bạch Tiểu Thuần lướt tới, cản phía trước đệ tử Huyền Khê Nhất Mạch, quyền của Địch Cung nện thẳng lên người hắn, nhưng Bạch Tiểu Thuần không hề suy suyển, đã vậy, lực phản chấn cực mạnh khiến Địch Cung bị đẩy bắn ngược lại, máu điêncuồng phun ra.

"Tu sĩ Kết Đan, Nghịch Hà Tông vô sỉ, tu sĩ Kết Đan lại ra tay với Trúc Cơ ta!!" Địch Cung thét lên, Bạch Tiểu Thuần đã tiếp tục động, lần lượt cản đòn cho hai đồngmôn còn lại, vẫn là lấy cơ thể mình hứng đòn, nhưng hắn lông tóc không tổn hao gì, mà hai kẻ ra tay đều phun máu, bị hất bay.

"Vô sỉ!"

"Tu sĩ Kết Đan lại đánh lén Trúc Cơ!" tu sĩ tam tông đều hừng hực trừng trừng nhìn Bạch Tiểu Thuần.

"Ta ra tay với Trúc Cơ thì sao? Ta còn ra tay với Ngưng Khí kia! Vô sỉ? Con mắt nào của các ngươi thấy ta ra tay đánh người? rõ ràng là các ngươi đánh ta. Ai da, đúng là quá vô sỉ, ba tu sĩ Trúc Cơ lại hè nhau đánh hội đồng một tu sĩ Kết Đan!! Các ngươi thực là quá đáng, ăn hiếp người cũng vừa thôi, đừng có ép ta, ta mà nổi giận, chính ta cũng phải sợ đó!" Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, đứng sừng sững ngay trước tam tông, cằm hất lên lạnh lùng.

Tu sĩ tam tông chột dạ, đúng vậy, vừa rồi đúng là Bạch Tiểu Thuần không hề ra tay...

"Thiếu tổ!!"

"Bái kiến thiếu tổ!!"

"Bái kiến thiếu tổ!!!" đệ tử Nghịch Hà Tông xôn xao cúi chào.

Ba người đứng đầu của tam tông đều rụt mắt, đến lúc này mới nhận ra Bạch Tiểu Thuần.

"Thú vị, Bạch Tiểu Thuần đúng không, tại hạ Trần Vân Sơn, chúng ta luận bàn một..." Thanh niên dẫn đầu Tinh Hà Viện lên tiếng, trong tay thầm lấy ra một cái đinh màu đen, bụng nghĩ nếu phế đi Bạch Tiểu Thuần ở đây, tuy có hậu quả, nhưng không có gì đáng ngại, nên chậm rãi đi ra, tu vi kết đan cũng không chút cố kị tỏa ra.

Không chỉ hắn, hai người kết đan đứng đầu của Cực Hà Tông và Đạo Hà viện cũng bước tới trước.

Nhưng Trần Vân Sơn còn chưa nói xong, Bạch Tiểu Thuần đã hét lớn.

"Đây là ngươi ép ta!!" Bạch Tiểu Thuần vung tay, ném vào Trần Vân Sơn một viên đan dược.

"A?" Trần Vân Sơn sững sờ, phất tay áo, viên đan dược nổ tung, một làn khói đen tỏa ra xung quanh, tu sĩ tam tông định né đi, nhưng khói đen này rất lạ, chẳng những không hề tán đi, mà còn nhanh chóng chui vào người họ.

Đan dược vừa ném ra, đệ tử Nghịch Hà Tông đã biến sắc, nhất là người của Linh Khê Nhất Mạch và Huyết Khê Nhất Mạch, cả đám trong nháy mắt đã vọt lùi ra sau, không quên kéo những người bên cạnh cùng chạy, ra cả hơn trăm trượng.

Tu sĩ Cực Hà tông và Đạo Hà tông sửng sốt, không hiểu Bạch Tiểu Thuần ném đan dược ra làm gì, song thấy phản ứng của đệ tử Nghịch Hà Tông thì đều cảm giác không ổn, theo bản năng đều lùi lại.

"Bạch Tiểu Thuần, ngươi làm gì?" Trần Vân Sơn nổi giận, đang định xông lên thì cả người khựng lại, sau lưng hắn, một tu sĩ đồng môn bỗng hét váng, nhào lên ôm lấy Trần Vân Sơn từ phía sau.

"Lý sư muội, cuối cùng ta cũng có được ngươi rồi!!"

"Ta tại bay... Ta muốn bay..."

"Đây là đâu vậy, đừng có qua đây, a a..."

"Hặc hặc, cuối cùng ta cũng đạt tới thiên nhân, ha ha ha, từ nay, ta chính là vô địch thiên hạ!!"

Trong chớp mắt, cả chục tu sĩ của Tinh Hà viện trừ những kết đan vẫn còn đang chống đỡ, các tu sĩ trúc cơ đều như bị điên, thi nhau la hét, kẻ vươn tay, người bay tới bay lui, kẻ nằm rạp xuống đất, không ngừng vặn vẹo, cười rất quỷ dị.

Cũng có kẻ kinh hoảng nhìn quanh, không ngừng kêu thảm thiết, có một người mắt đầy si mê, bay thẳng lên trời, xông về phía con tích dịch khổng lồ ở trên ấy.

"Tiểu xinh xinh, đừng sợ, ta tới đây..."