Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 858: Phát hiện mánh khóe



- Bái kiến ngũ tiểu thư, lão nô nhất thời nói sai, nhưng gia chủ có quy định, thứ tử không được triệu hoán không thể bước vào bên trong...

Nữ tử giữa không trung im lặng một chút, cúi đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, than thở một hơi

- Bất kể nói thế nào hắn cũng là người Bạch gia, ngươi không thể nói lời nhục nhã.

Nói xong, nàng lắc đầu hóa thành hào quang bay đi.

Lão giả cúi đầu đồng ý, sau khi nữ tử rời đi, lão giả mới ngẩng đầu chán ghét nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Có ngũ tiểu thư ra mặt, hôm nay không trách phạt ngươi, cút về khu bắc cho ta, nếu lại để lão phu nhìn thấy ngươi tự tiện đi vào nơi này, nhất định bẩm báo gia chủ, dùng gia quy xử trí!

Lão giả nói xong hừ lạnh một tiếng, hắn hất tay áo quay người rời đi.

Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình sắp bùng nổ, từ khi tiến vào Bạch gia tới bây giờ chưa qua bao lâu, hắn vẫn nhẫn nhịn, trên đường nhịn đến bây giờ, hắn cảm thấy tiếp tục như vậy sẽ bùng nổ, hắn càng không ngờ địa vị Bạch Hạo kém như thế.

- Cũng không Bạch Hạo làm sao kiên trì được tới bây giờ, gia tộc như thế cần dùng làm gì?

- Nếu không được chào đón cũng không thể biến thành như vậy, đây mới là vấn đề.

- Cũng phải, dù sao ta không phải Bạch Hạo, vì Thiên Nhân Hồn, ta lại nhịn một chút.

Bạch Tiểu Thuần cắn sau áp chế tức giận trong lòng, quay người đi về hướng bắc, ánh mắt âm thầm tra xét khu vực này, càng nhìn sang tòa tháp cao bả tầng ở xa xa.

Trên tòa tháp cao bảy tầng cách nơi này không tính là quá xa, bốn phía có hào quang óng ánh giống như trang phục xinh đẹp của tòa tháp, nơi này rất xa hoa, nhất là chung quanh tòa tháp còn có cấm chế tồn tại, dường như tháp cao chính là trọng địa của Bạch gia.

Bạch Tiểu Thuần đi về khu bắc, ở tầng thứ năm tòa tháp cao có một nữ tử đứng đó dùng ánh mắt âm lãnh nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần đi xa.

Quần áo nữ tử trung niên vô cùng xinh đẹp, quần áo đều làm từ linh ti dệt thành, thêu chín đầu Phượng Hoàng, cả bộ quần áo sinh ra hào quang bảo khí giống như tẩm bổ dung nhan của người đang mặc.

Loại quần áo này có giá trị xa xỉ trong Man Hoang, cho dù đặt trong khu vực Thông Thiên Hà cũng là trang phục quý giá, mặc dù tuổi nữ tử trung niên hơi lớn nhưng bảo dưỡng rất tốt, dáng người có lồi có lõm, làn da vô cùng mịn màng, không nói tuyệt sắc nhưng lại có sức hấp dẫn, cho dù không bằng những nữ tử trẻ tuổi nhưng lại có vài phần thành thục thùy mị.

Nữ tử đang cắn răng nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt mang theo oán độc không nhỏ, nàng đang nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần, sau lưng nàng có một nam tử áo đen tới gần, toàn thân nam tử tỏa ra sát khí không nhỏ, nhất là hai mắt đỏ rực, hắn chẳng khác gì thanh bảo kiếm sắp ra khỏi vỏ, hắn cung kính cúi đầu trước nữ tử trung niên.

- Bái kiến Thái phu nhân.

- Không phải ngươi nói tiểu tạp chủng Bạch Hạo đã chế rồi sao?

Thái phu nhân không quay đầu nhìn lại, nàng chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Tiểu Thuần sau đó nói từng chữ.

- Vâng, kẻ này trúng Diệt Hồn Ấn của ta, tâm mạch đã đứt, tuy bị truyền tống bỏ chạy, ta chưa từng nhìn thấy thi thể của hắn nhưng ta có thể kết luận hắn phải chết không nghi ngờ!

Nam tử lạnh như băng lên tiếng, bộ dạng cực kỳ tự tin.

- Hẳn phải chết không thể nghi ngờ? Tốt cho một câu hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vậy ngươi nhìn xem, hắn là ai?

Thái phu nhân giận quá hóa cười, nàng nâng tay phải chỉ về phía Bạch Tiểu Thuần.

Nam tử áo đen sững sờ, hắn tiến lên vài bước nhìn theo hướng Thái phu nhân đang chỉ, lập tức nhìn thấy bóng lưng Bạch Tiểu Thuần, hắn biến sắc, đôi mắt mở to.

- Không có khả năng!

Nam tử áo đen không dám tin tưởng, hắn há hốc mồm.

- Ta mặc kệ ngươi làm cách nào, tóm lại... Hôm nay đi giết hắn!

Thái phu nhân nói xong quay người muốn rời đi.

- Thái phu nhân, giết kẻ này dễ dàng, nhưng nơi này là Bạch gia, hôm nay có chút phiền phức.

Nam tử áo đen do dự một lúc, trên thực tế hắn rất khó hiểu, cho dù Thái phu nhân không hợp với Bạch Hạo, có tranh giành lợi ích nhưng cũng không cần vội vã như vậy.

- Ngươi không biết, tiểu tạp chủng căn này không phải là người, hắn là một yêu nghiệt, yêu nghiệt! Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, tóm lại dùng thời gian nhanh nhất giết hắn! Quyết không thể cho hắn cơ hội phát triển!

Giọng nói của Thái phu nhân rất bén nhọn, hô hấp dồn dập, sau nửa ngày mới phát giác mình thất thố, nàng thở sâu, không nói câu nào liền rời đi.

Nam tử áo đen trầm mặc, Thái phu nhân nói yêu nghiệt, hắn có chút không hiểu, trúng Diệt Hồn Ấn của hắn còn không chết, hắn hứng thú với điểm này nhất.

- Bạch Hạo này cũng có chút tài năng, ta an bài kế hoạch, thậm chí tự mình ra tay cũng để hắn chạy mất, hắn không chết còn dám trở lại.

- Tuy lần trước ngươi đại nạn không chết, lúc ta xem ngươi làm sao không chết!

Nam tử áo đen cười lạnh, lúc quay người trên thân thể bộc phát khí tức Kết Đan!

Bạch Tiểu Thuần không biết chuyện xảy ra trên tháp cao, nơi đó có cấm chế không tầm thường, trừ phi Bạch Tiểu Thuần tự mình bước vào, nếu không hắn dùng linh thức dò xét cũng bị cấm chế ngăn cản.

Mặc dù hắn không biết một nam một nữ trên tháp cao nói cái gì, hắn lại phát hiện ánh mắt bất thiện và sát cơ từ đối phương, hắn hiểu điều này đại biểu điều gì.

- Thú vị!

Bạch Tiểu Thuần cười lạnh, hắn đi về khu bắc,khu bắc là nơi vắng vẻ không xa hoa, là một khu dân cư, người ở nơi này phần lớn là nô bộc, không nói đời đời kiếp kiếp bán mình cho Bạch gia, tuyệt đại đa số người nơi đây đều già yếu vàng vọt.

Chung quanh cũng dơ bẩn bẩn thỉu, hoàn toàn chênh lệch quá lớn với khu đông, tuy ánh mắt chán ghét và khinh miệt ở đây giảm đi, hắn có cảm giác đi vào trong xóm nghèo, Bạch Tiểu Thuần lại cảm khái địa vị của Bạch Hạo.

- Hạo ca nhi...

- Hạo thiếu gia!

Bạch Tiểu Thuần vừa đi tới, nơi đây không ít người nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần liền vui vẻ, bọn họ vui vẻ tiến lên chào hỏi hắn, hoàn toàn khác với khu đông.

Hiển nhiên Bạch Hạo rất được hoan nghênh tại nơi này, thậm chí không cần hắn đi tìm chỗ ở của mình, mấy hài đồng ở đây nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần liền cao hứng bừng bừng đi bên cạnh hắn, dẫn hắn tới trước gian phòng tàn phá.

Gian phòng này lung lay sắp đổ, giống như tùy thời có thể sụp xuống, cũng may cả Bạch gia có trận pháp bao phủ, mưa rơi không dưới, nếu không gian phòng rách nát này không thể che mưa.

Lúc đi vào phòng, Bạch Tiểu Thuần nhìn chung quanh.

Trong phòng chỉ có một giường lớn, càng không có ghế dựa, đối với một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ mà nói đây là chuyện khó tin, đừng nói là tại Man Hoang, cho dù tại khu vực Thông Thiên Hà, một tu sĩ Trúc Cơ cũng có đãi ngộ hưởng thụ cao hơn nơi này quá nhiều.

- Bạch Hạo là Trúc Cơ sơ kỳ, tại sao đãi ngộ trong Bạch gia kém như vậy...

Mặc dù Bạch Tiểu Thuần đã hơi hiểu về Bạch Hạo nhưng hắn khổng rõ quá nhiều chi tiết, lần này đi vào Bạch gia, cho dù hắn có chuẩn bị cũng không phải cái gì cũng biết.

---------------