Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 14: Nhan sắc



Editor: Vy Vy 1505

Đường Khiêm mắt thấy không khí tang thương không giống hỉ sự, vội vàng tiến vào, nâng Đường Mẫn dậy, sau đó nói với nàng: “Mẫn Nhi, đại ca cõng muội lên kiệu hoa.”

“Cảm ơn đại ca.”

Nàng ghé vào trên lưng Đường Khiêm, tùy ý hắn cõng chính mình chậm rãi bước ra cửa phòng.

Sau đó bị nhét vào kiệu hoa, phía sau trong nhà, tiếng pháo bùm bùm đinh tai nhức óc.

Bà mối không ngừng nói lời cát tường, một hồi lâu kiệu hoa mới bị người nâng lên, nàng giống như một chiếc thuyền con giữa đại dương mênh mông, tùy ý mưa rền gió dữ, lung lay đi về phía Bùi Trang.

Bùi Trang, con trai lí chính cưới vợ, người trong thôn hận không thể toàn bộ đều tới hỗ trợ.

“Tẩu tử, con dâu mới như thế nào?” Một phụ nhân hỏi Trâu thị.

Trâu thị nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu cười nói: “Là người hiểu quy củ.”

“Vậy là tốt rồi, Triều nhi nhà chúng ta rất tốt, tức phụ cũng không thể hư, cưới về một con dâu tính tình không tốt, cả gia đình đều không yên lành.”

“Đệ muội nói đúng lắm.”

Chuyện như vậy đã không hiếm thấy, thôn nào mà không có ba năm tức phụ lợi hại không đàng hoàng, không chỉ cả gia đình đều bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, mà cuộc sống cũng rất gian nan.

Từ Đào Hoa thôn đến Bùi Trang, kiệu hoa phải đi khoảng một canh giờ, cũng may Đường Mẫn không nặng, hơn nữa nâng kiệu hoa đều là hán tử nông hộ có sức lực, thời gian một canh giờ cũng không mệt.

Bùi Cẩm Triều cưỡi ngựa đi trước kiệu hoa, thường thường sẽ ho khan hai tiếng, tiếng ho cũng mang theo một loại áp lực, truyền tới lỗ tai người khác, tổng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, hận không thể lấp kín miệng đối phương.

Tâm tình Đường Mẫn vốn dĩ có chút trầm thấp, lúc này càng là bực bội đến mức muốn gỡ khăn voan trên đầu xuống.

Bà mối đi theo bên cạnh kiệu hoa, thường thường sẽ nói vài câu với Đường Mẫn ngồi trong kiệu, phần lớn đều là khen Bùi gia hào phóng và người Bùi gia hiền lành, nhưng không thể làm nàng thả lỏng chút nào.

Quay lại Bùi gia, mắt thấy kiệu hoa sắp trở về, mọi người vội vàng kêu phu thê Bùi thị một lần nữa sửa sang lại quần áo, ngồi trong phòng chờ tân nhân lễ bái, mà Bùi gia thúc bá huynh đệ ở bên ngoài thu xếp thức ăn hôm nay.

Bùi Hải Cường tương đối tráng sĩ, quần áo trên người cũng là mới may, một thân quần áo gấm vóc chính là tốn không ít tiền.

Mà tân nương cưới vào cửa, hôn phòng của bọn họ là một viện ba gian ở phía sau, mới xây trước đó vài ngày, chỗ đó vốn dĩ là đất trồng rau, cố ý dịch ra để xây nhà, bọn họ không muốn để con trai bảo bối ở sương phòng.

Hơn nữa tân nương là cháu gái của bọn họ, bộ dáng tính cách còn cần quan sát thêm, nhưng ít nhất hiện tại Trâu thị thực vừa lòng.

Lí chính cưới vợ cho con trai, gần như người toàn thôn đều tới, gần hai mươi bàn tiệc, mười ba bàn là nam nhân, còn lại bảy bàn là nữ nhân và lão thái thái, bởi vì bàn tiệc quá nhiều, trong thôn không ít bà nương quan hệ tốt với Trâu thị đều chạy tới giúp đỡ nấu cơm, chỉ tính trong phòng bếp bận việc liền có mười mấy người.

Hơn nữa ngày hôm qua Bùi Hải Cường còn tự mình giết hai con heo, toàn bộ đều là lợn đen, chất thịt phì nộn lại còn thơm ngon.

Vì con trai bảo bối, phu thê Bùi thị cũng xem như liều mạng.

“Ai nha, mau nghe một chút, tiếng kèn, kiệu hoa đón tân nương đã trở lại.” người Bùi gia tức khắc đại hỉ, rất nhiều người từ trong phòng duỗi dài cổ ra ngoài nhìn xung quanh.

“Mẹ nó à, mau nhìn xem, tôi ăn mặc như thế nào?” Bùi Hải Cường đột nhiên khẩn trương, lôi kéo Trâu thị làm nàng sửa sang lại quần áo cho chính mình.

Trâu thị nhìn một mắt, chụp một chút trên ngực hắn, cười không khép miệng được: “Xem gì xem, rất đẹp.”

Nghe tức phụ nói như vậy, Bùi Hải Cường xem như yên tâm, sau đó nghiêm trang ngồi ở ghế trên chính đường, chờ tân nhân lại đây dập đầu.

Lúc này tim Đường Mẫn đập lợi hại, cảm giác trên người đều đổ mồ hôi.

Không bao lâu, cỗ kiệu rơi xuống đất, sau đó liền nghe được bà mối kêu tân lang đá cửa kiệu, ý là về sau nhà này nam nhân làm chủ, Đường Mẫn không phải thực hiểu biết, cũng không biết vì sao, nhấc chân đá hai cái.

Tức khắc bên ngoài vang lên tiếng cười rung trời.

“Ha ha ha, cười chết ta, tân nương muốn chưởng gia sao, đúng là một chút cũng không chịu thiệt.”

Đường Mẫn không rõ nguyên do, nghe được tiếng cười sang sảng, không thể hiểu được đỏ mặt.

Sau đó màn kiệu được vén lên, một đầu hồng tơ lụa bị nhét vào tay nàng.

Đường Mẫn nhẹ thở một hơi, đưa tay tiếp, sau đó được bà mối nâng xuống kiệu, vượt qua chậu than, cúi đầu nhìn một chút mặt đường dưới chân, chậm rãi đi phía trước.

Phía sau, tiếng pháo vang lên thật lâu.

Bên người, tiếng cười tiếng trò chuyện hết đợt này đến đợt khác.

Theo bà mối hướng dẫn, nàng quỳ đầu này quỳ đầu kia, sau đó ngây ngốc bị đưa vào động phòng.

Lúc này, sắc trời đã dần tối, ở Đường gia thu thập trang dung liền tới giữa trưa, sau đó thoáng cọ xát, lộ trình một canh giờ, lúc sau chính là đi vào Bùi gia bị lăn lộn các loại, dạ dày rỗng tuếch, lúc này đói đến mức có chút váng đầu hoa mắt.

Bị an trí trên giường lớn trước đó có rải đậu phộng trái cây linh tinh, bàn tay rũ xuống, chạm vào chính là tơ lụa đỏ tươi.

Lúc này trong phòng vây quanh không ít bà nương tức phụ và đại cô nương, đều chờ tân lang nhấc khăn voan, muốn nhìn một chút tân nương rốt cuộc như thế nào.

Bùi Cẩm Triều là con trai lí chính Bùi Trang, hơn nữa lớn lên phi thường đẹp, ở trong thôn chính là có rất nhiều cô nương ái mộ.

Hiện giờ hắn cưới tân nương, rất nhiều cô nương chờ xem nữ nhân này chê cười.

Trong lòng các nàng cũng không phục, nhưng cho dù ái mộ, cũng không dám nói phải gả, đơn giản là vì từ nhỏ sức khỏe Bùi Cẩm Triều đã suy nhược, lỡ như có một ngày hắn nằm xuống rốt cuộc không dậy nổi.

Nhưng, chờ Bùi Cẩm Triều xốc khăn voan đỏ tươi, dung nhan kiều diễm ướt át, diễm lệ vô song, không ngoài ý muốn làm mọi người trong phòng thở hốc vì kinh ngạc.

Chẳng lẽ cô nương này chính là tiên nữ trên trời hạ phàm, nhan sắc cực thịnh, đâu giống nữ tử nhà nông hộ bọn họ, cho dù nói là thiên kim gia đình giàu có cũng có người tin.

Bùi Cẩm Triều gặp Đường Mẫn rất nhiều lần, tự nhiên biết tướng mạo biểu muội này, mà nay một thân áo cưới đỏ tươi, trang dung nhàn nhạt, lại làm hắn có trong nháy mắt hoảng thần.

Kiếp trước hắn gặp qua vô số mỹ nhân, toàn bộ đều là thiên kim danh môn, cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú không gì không giỏi, nhưng hôm nay Đường Mẫn, ánh mắt đạm nhiên lộ ra một tia khẩn trương, lại lập loè thông tuệ ý nhị.

Màu da trắng nõn tinh tế, khuôn mặt nhỏ tinh xảo tiếu lệ, con ngươi xán xán, môi đỏ yêu diễm, hơn nữa có vẻ thông minh bốn lạng đẩy ngàn cân, hắn cũng không quá mức bài xích việc hôn nhân này.

Bà mối đổ hai ly rượu, đưa cho mỗi người một ly.

Hai người cánh tay giao nhau, ngửa đầu uống cạn.