Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 69: Ghen ghét



Từ sau khi phân gia, ở nhà Trương thị cũng dần dần có thể nói chuyện phiếm với lão thái thái, lúc đại phòng vừa trở về đích xác có chút chướng khí mù mịt, nhưng đại phòng sớm đã mất đi phân lượng ngay từ đầu trong lòng hai vị lão nhân.

Trần thị nghĩ rất đơn giản, nếu hiện tại Đường Mẫn sống tốt, nàng nên giúp đường tỷ của nàng, dù sao đều là người một nhà, đánh gãy xương cốt còn liền gân, nàng tin tưởng, chỉ cần phu thê bọn họ nói gì đó với Trương gia, con gái nàng khẳng định sẽ không khổ sở như vậy.

Làm sao Trương thị không nghe ra ý Trần thị, từ khi chuyện của Bùi Cẩm Triều truyền đến, cả ngày nàng cứ nói con gái nàng sống ở Trương gia không tốt như thế nào, gian nan như thế nào, còn nói nhà mẹ đẻ ngay cả hỗ trợ một chút cũng không có linh tinh, dù sao lão gia tử và lão thái thái không phản ứng chuyện này, bọn họ làm thúc thẩm cũng không vội vàng leo lên bị người ngại.

Trong lòng Trương thị, chỉ cần con gái sống tốt, nàng đã thỏa mãn, kêu nàng mở miệng nhờ con rể hỗ trợ, nàng thật ngượng ngùng.

Cho nên nàng cũng chỉ giả vờ nghe không hiểu.

“Lúc trước đó là Hân Nhi không muốn gả.



“Đệ muội a, sao muội lại nói như vậy, Hân Nhi đó là khiêm nhượng, nếu không làm sao Mẫn Nhi có thể gả đi Bùi gia?”

Trương thị không mặn không nhạt nhìn Trần thị ở bên cạnh đầy mặt tươi cười, trong lòng chán ghét, “Muốn nói sao tùy tẩu.



Hiện tại bọn họ đã phân gia, không ăn chung với nhau, vì lúc trước nháo phân gia làm Đường gia mất hết thể diện trong thôn, hơn nữa Đường Hân làm thiếp cho người khác, nhà ai nếu cưới vợ gả con gái, người khác luôn nhắc mãi chuyện của Đường Hân, muốn bình ổn cũng không được.

Trở về ở đó là chuyện của các ngươi, nhưng muốn ăn không uống không nhị phòng là không có khả năng.

Vốn dĩ phu thê nhị phòng ngượng ngùng nói, hiện tại lão thái thái trực tiếp hạ lệnh, Trương thị vừa lúc cũng vui như thế.

“Đệ muội, muội cũng không thể vô tình như vậy, nói sao muội cũng nhìn Hân Nhi lớn lên, chẳng lẽ muội thật sự mặc nàng ở nhà chồng nước sôi lửa bỏng?”

“Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh vang lên từ ngoài phòng bếp, làm cả người Trần thị kịch liệt run rẩy.

Nàng ngẩng đầu nhìn qua, thấy lão thái thái vẻ mặt lạnh như băng, cả trái tim đều run run.

“Cái đó, nương, sao ngài tới đây?” Trần thị xấu hổ hơn nữa sợ hãi nói.

Lão thái thái đi vào, nhìn thấy Trương thị đã nấu cơm xong, lúc này mới không âm không dương nói với Trần thị: “Sao ta không thể vào đây, nhà bếp là của nhà ngươi hay sao?”

“Nhìn ngài nói kìa, con dâu chỉ tùy tiện hỏi, không có ý khác.



“Không có thì muốn làm gì đi làm đi, con dâu ta đang nấu cơm, ngươi vào nói gì? Năm đó rốt cuộc việc hôn nhân này là như thế nào, còn ai rõ ràng hơn ngươi? Hiện tại hối hận sao? Chậm rồi.

” Chuyện liên quan thanh danh Triều nhi, nếu việc này bị lan truyền ra ngoài, không phải Triều nhi sẽ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ sao? Mụ già thúi không bớt lo này, trở về chỉ biết làm chuyện xấu, không một ngày làm bà yên tâm.

Trần thị không dám phản kháng lão thái thái, chỉ có thể cho Trương thị một ánh mắt ý vị thâm trường, xám xịt rời đi.

Thượng phòng, lão thái thái nhìn Trương thị, giọng điệu bất thiện nói: “Ngươi tính tình mềm, người khác nói vài câu dễ nghe liền không biết làm gì, nếu nàng kêu ngươi giúp đại nha đầu, ngươi cũng không thể đáp ứng, nàng sống không tốt đó là nàng tự tìm, lúc mới vừa làm thiếp cho người ta, sao không trở về khóc trời than đất? Hiện tại Triều nhi có tiền đồ, về sau chính là làm quan lớn, nếu ngươi nhờ hắn ra mặt giúp đỡ đại nha đầu, chuyện nghị thân trước kia bị lan truyền ra ngoài, ngươi kêu hắn sao làm người?”

Trương thị vốn dĩ cũng không muốn nói chuyện này với con gái, gật gật đầu: “Nương yên tâm, con đã biết, sẽ không nói.



“Trong lòng người biết là được, nếu về sau các ngươi nhờ phúc của các con, nhân lúc còn sớm dọn đi, tức phụ của lão đại chính là thuốc cao bôi trên da chó, ai phát đạt liền dựa vào người đó, không có chút cốt khí, đỡ phải bị bọn họ quấn lên.



Trương thị biết trong lòng lão thái thái, Bùi Cẩm Triều còn quan trọng hơn con gái chính mình, mà hiện tại nhị phòng bọn họ không phải cũng nhờ phúc con gái sao?

Vì chuyện này, ở trong thôn nhị phòng bọn họ cũng dần dần được tôn trọng hơn xưa.

Trong Trương phủ, Đường Hân nửa dựa vào trên giường, nha hoàn bên cạnh dỗ dành đứa bé nhỏ gầy ngủ.

Mấy ngày nay, Đường Hân sống tốt hơn một ít, đơn giản là vì Bùi Cẩm Triều trúng tiến sĩ, chờ sau khi điện tuyển chấm dứt, hắn chính là vững vàng quan lão gia.

Lúc nàng mới nghe tin tức này, hoàn toàn trợn tròn mắt, quá mức chấn động, rõ ràng lúc trước chính là nàng dùng thủ đoạn đẩy Bùi Cẩm Triều đi, ai có thể nghĩ đến mới hơn một năm, đối phương đã trở thành người địa vị cao không thể leo lên, căn bản chính là chuyện không có khả năng.

Sau khi tin tức truyền đến, cuộc sống của Đường Hân ở Trương gia thực rõ ràng thay đổi, ngay cả Trương Lập Khôn cũng thường thường tới ăn cơm với nàng, nếu không phải vì thân mình Đường Hân sinh sản hao tổn, nhất định sẽ cùng hắn triền miên một phen.

Chỉ là tuy sống tốt hơn, nhưng Đường Hân lại trước sau đều không thể tiêu tan.

Nàng hối hận đến mức ruột đều xanh, nếu lúc trước nàng không đẩy rớt hôn sự với Bùi Cẩm Triều, hiện tại Bùi phu nhân trong miệng người khác chính là Đường Hân nàng, làm gì có chỗ cho Đường Mẫn.

Tuy hiện tại Trương Lập Khôn tốt với nàng, Đỗ Thu Lâm vẫn đạm mạc như lúc ban đầu, nhưng ít nhất Trương lão gia và thái thái không còn nhìn như không thấy thậm chí hà khắc nàng như trước, chỉ là trong lòng nàng có cây kim, trước sau không nhổ ra được, khó chịu muốn chết muốn sống, suốt ngày héo héo không có chút tinh thần.

Nếu Trương gia biết những chuyện Đường Hân từng làm ở nhà mẹ đẻ, có lẽ bọn họ tuyệt đối sẽ không thay đổi thái độ với Đường Hân.

Trước khi điện tuyển, Bùi Cẩm Triều mang theo Đường Mẫn đi ngoại ô thôn trang ở mấy ngày, trở về liền trực tiếp đi tham gia cuối cùng một vòng.

Đối với chế độ khoa cử cổ đại, Đường Mẫn biết cũng không nhiều, phần lớn đều là một ít tri thức tiếp xúc lúc học đại học, sau mấy năm công tác bận rộn cũng quên không còn một mảnh.

Nhưng mặc kệ chế độ khoa cử rốt cuộc như thế nào, Bùi Cẩm Triều khẳng định không phải vật trong ao.

Điện tuyển do Hoàng Thượng tự mình ra đề mục, còn về đề thi là gì, Đường Mẫn không có hứng thú, nàng chỉ cần ở nhà lẳng lặng chờ đợi là được.

Trên Kim Loan đại điện, Thái Hậu buông rèm chấp chính, nhìn thấy Bùi Cẩm Triều một thân quần áo tố nhã màu lam, khí chất nho nhã, ánh mắt trầm tĩnh, trong lòng phi thường vừa lòng, tự nhiên liên kết chữ viết khí khái lần trước và nam tử này với nhau.

Thế nhân nói, chữ giống như người, nhìn chữ viết là cách tốt nhất để suy đoán một người?

Làm sao Lưu Ngạn không biết, Thái Hậu nhắm Bùi Cẩm Triều làm đương triều Trạng Nguyên, một khi đã như vậy, trong lòng hắn không thích Bùi Cẩm Triều, nhưng Thái Hậu ngồi ở phía sau, cho dù hắn không thích, cũng không thể làm gì.

Hôm nay, Hoàng Đế ra khảo đề là “Gia quốc”, làm cho bọn họ trình bày cái gì gọi là “Gia” cái gì gọi là “Quốc”, cái gì gọi là “Gia quốc”.

Ngắn ngủn ba canh giờ, Bùi Cẩm Triều lửa nóng ra lò một sách luận.