Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 4 - Chương 3: Ta thích ngươi



Lúc chạng vạng, mọi người vội vàng ra cửa, ở trên đường đi qua đi lại, sau đó hối hả quay về nhà, sau một ngày mệt mỏi chờ đón màn đêm yên tĩnh.

Chân trời một mảnh hào quang rực đỏ chói lọi, xa xa, hoàng cung miền Nam rộng lớn dưới ánh nắng chiều lộ ra một cỗ thê lương bi tráng, không khí giống như có trộn lẫn hương vị máu, có chút tanh, có chút chát.

Gió đêm phất qua, thổi rơi mũ rơm của một người đi đường, xoay vòng vòng trên không trung sau đó dừng lại trên mặt đất, người đi đường buông đôi gánh trên vai vội vã cúi người xuống nhặt lấy chiếc mũ, trong lòng chán nản, đang chuẩn bị đội lên đột nhiên lại bị một đạo ánh sáng vàng rực rõ đâm vào mắt có chút không mở được.

Người đi đường bị luồng ánh sáng kia làm cho mờ mắt chói quá mở không được, đột nhiên trong lúc đó há hốc mồn, mũ trong tay cũng rơi xuống đất, gió thổi qua, chiếc mũ lăn tròn ra phía sau hắn.

Trên tầng tầng mây mù phía trên, ánh vàng phản quan trong con ngươi, phía chân trời mơ hồ bóng dáng của ba người.

Từ trên trời giáng xuống hướng về phía hoàng cung.

“Tiên nhân! Trên trời có tiên nhân hạ phạm! Mọi người mau nhìn đi, trên bầu trời có người bay xuống kìa!” Không biết là ai hô lên, nguyên bản những người đi đường đang tính về nhà đều thay đổi phương hướng, hướng tới hoàng cung chạy qua, truy đuổi luồng ánh sáng mơ hồ kia, khát vọng được tiên nhân hạ phàm ban cho thỉnh cầu.

Miền Nam, hoàng cung.

“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Thái tử — Thái tử điện hạ đã trở lại! Từ bầu trời bay xuống dưới! Bệ hạ ngài mau nhìn, là Thái tử điện hả!” Tiểu thái giám vội vàng chạy vào ngự thư phòng, một bên gấp giọng hô.

Thân ảnh ba người lên không trung bay thẳng đến hoàng cung, nhìn kỹ, trong ba người có Thái tử Triệu Thành, mà xung quanh hai người kia lại vây bởi tầng tầng sương trắng, thân ảnh mơ hồ, làm cho người ta nhìn không ra là người nào.

“Phải… Thành nhi không?” Ở phía sau bàn, một nam nhân trung niên mặc long bào hơi hơi mị mắt ngẩng đầu nhìn thân ảnh ba người kia, trong đó, một người xác thực là Thái tử Triệu Thành.

“Phụ hoàng, phụ hoàng, đó chính là Ngũ ca phải không? Thập Tam cũng muốn bay lên trời!” Ở bên cạnh trung niên nam nhân, là một đứa nhỏ tám tuổi.

Những ngày này, ở Hoàng thành nhất định là không an ổn, nhất là chuyện trong một đêm Thái tử Triệu Thành ở ngoài thành gặp chuyện suýt chút nữa chết, cùng với được tiên nhân cứu thoát đã truyền khắp bên trong bên ngoài thành, mọi người nói chuyện say sưa, cũng có người bởi vậy nói Thái tử Triệu Thành là người được trời chọn lựa, là chân mệnh thiên tử tương lai của miền Nam.

Triệu Thành có phải là chân mệnh thiên tử hay không đó là chuyện về sau, bất quá hiện giờ sau khi về tới Hoàng Thành, Triệu Thành thật sự gặp chân mệnh thiên tử hiện tại, cũng là miền Nam hoàng đế.

Nói dễ nghe một chút là phụ tử gặp nhau, nói khó nghe chính là phụ tử cùng nhau đánh cờ, đáng tiếc, không thể đi theo Triệu Thành xem cái lão hoàng đế kia có phải hay không sắp chết.

Sau khi đưa Triệu Thành đến hoàng cung, Bộ Phong Trần liền mang theo ta rời khỏi hoàng cung, cũng không để ý tới thuộc hạ của Thái tử Triệu Thành an bài, trực tiếp tìm một khách điếm ở tạm.

Nếu ta nhớ không sai, nhiều năm trước ta đi đến Hoàng Thành, thời điểm này cũng là mùa hạ nóng bức, khi đó là sứ giả của Thần Quốc đến tham gia sinh thần (ngày sinh nhật, mừng thọ) của lão hoàng đế, thuận tiện lợi dụng điểm yếu áp chế lão hoàng đế một chút, cùng uống rượu, nói chuyện linh tinh.

Lần thứ hai đi vào Hoàng Thành, không nghĩ tới cũng là cùng một mùa, chẳng qua không biết sinh thần lần này của lão hoàng đế có vui vẻ được hay không, có thể trải qua được hay không, lại không biết sinh thần, hay là tử kỳ (ngày chết), là thời điểm miền Nam đổi hoàng đế tới rồi.

“Bộ Phong Trần” nuốt thức ăn trong miệng xuống, ta uống một ngụm trà lạnh, nói “Trước đây ngươi luôn cố ý che dấu thực lực không để cho người khác phát hiện để tránh nhòm ngó đến Thánh môn, hiện giờ ngươi mang theo Triệu Thành bay đến miền Nam hoàng cung, chỉ sợ là ngày sau khắp thiên hạ mọi người đều biết đến.”

“Hẳn là vậy.” Bộ Phong Trần tựa hồ cũng không đem chuyện tình hôm nay để trong lòng, phản ứng của hắn làm cho lòng hiếu kỳ của ta càng tăng thêm vài phần.

“Người Thánh môn các ngươi làm việc không phải đều rất nhỏ tiếng, còn sợ bị người nhân gian chú ý, hiện tại ngươi lại ở Hoàng Thành miền Nam xem như chốn không người, tất nhiên sẽ khiến cho những người đó chú ý, Bộ Phong Trần, trong lòng ngươi đang tính toán chuyện gì?” Ta hỏi.

“Ngươi lo lắng cho ta sao?” Lộ ra nhợt nhạt ý cười, Bộ Phong Trần ngẩng đầu nói với ta “Sầu Thiên Ca, tựa hồ từ lúc ta nói cho ngươi ta phải giúp Triệu Thành lên ngôi hoàng đế, ngươi đều một mực thử ta, ngươi đang sầu lo cái gì?”

Nếu biết ta đang thử ngươi, ngươi lại không đem cái bí mật chết tiệt của ngươi nói cho ta? Mỗi lần đều giấu kín đến nghẹn trong lòng có phiền hay không chứ!

Không đợi ta trả lời, Bộ Phong Trần đứng dậy, hắn đi tới cửa sổ, nhìn hoàng cung ở xa xa, nói: “Ước định với người ta mấy trăm năm trước, không thể không làm một việc.”

“Cho dù việc này khiến ngươi phải dính đến một đống chú ý của người khác?” Ta nhíu mày, nhìn bóng dáng nam nhân, nói “Ha hả, Bộ Phong Trần, nhìn không ra một tên một người lãnh tình như ngươi cũng sẽ thâm tình như thế.”

“Thâm tình?” Một tiếng nghi vấn, Bộ Phong Trần xoay người lại nhìn về phía ta, trong mắt mang theo vài phần ý cười “Sầu Thiên Ca, ‘thâm tình’ trong miệng ngươi là cái gì?”

Hay cho Bộ Phong Trần ngươi, tới bây giờ còn giả ngu có phải hay không?

Buông đũa xuống, ta cười lạnh một tiếng, nói: “Việc này còn phải hỏi ngươi, Bộ Phong Trần… Bộ đại tình thánh.”

Bộ Phong Trần càng kỳ quái, hắn hơi nhíu mày, lắc đầu nói: “Sầu Thiên Ca, ngươi không phải hiểu lầm cái gì rồi chứ?” Trên mặt khó nén ý cười.

“Ta hiểu lầm sao?” Khẽ cười một tiếng, ta vừa mới chuẩn bị châm chọc hắn một phen, đột nhiên lại nhớ tới nghi vấn lúc trước của ta, không đúng, chuyện này thoạt nhìn cùng với chuyện tình cũ giữa Bộ Phong Trần và miền Nam hoàng đế mà ta nghe được thật quá ăn khớp, chỉ là nghĩ lại có nhiều điểm đáng ngờ.

Sắc mặt cứng ngắc, ta hỏi: “Bộ Phong Trần, ngươi nói cho ta biết ngươi vì sao ở mấy trăm năm trước cùng miền Nam hoàng đế đặt ra ước định, sợi tóc kia có khả năng đại biểu cái gì?”

“Tuy rằng không biết ngươi nghe được cái gì, nhưng từ đó về sau ngươi quả thật đã hiểu lầm.” Bộ Phong Trần xoay người đóng cửa sổ, rồi sau đó chậm rãi đi tới bên ta, nói “Kia đều là một ít ân oán ở mấy trăm năm trước, năm đó ở đây đích thật có một hoàng đế miền Nam, nhưng ngoại trừ hắn còn có những người khác nữa.”

“Ai?” Ta hỏi.

Nghe giọng điệu của Bộ Phong Trần khi nói đến ‘miền Nam hoàng đế’ thật không giống như là xưng hô với lão tình nhân.

“Lúc ta không ở, hắn đã nói cho ngươi thân thế của chúng ta phải không, việc này nếu tiếp tục nói thì quá mức rườm rà” Bộ Phong Trần nghĩ nghĩ nói “Ta hiện tại chỉ có thể nói cho ngươi, về ước định với sợi tóc là có quan hệ với Phong Nguyệt Quốc, cùng với mẫu thân ta có quan hệ, năm đó trước khi hoàn toàn chặt đứt thất tình lục dục, ta từng lưu lại ba sợi tóc làm tín vật giao cho Phong Nguyệt quốc, chỉ cần cầm một sợi tóc đến tìm ta, ta có thể giúp làm một việc, ba sợi tóc tức là ba chuyện.”

“Vậy không phải sớm hơn lúc ngươi gặp miền Nam hoàng đế thật nhiều năm?” Làm tốn hết nửa ngày, nguyên lai những gì ta nghe được ở chỗ Triệu Thiệu cư nhiên là giả hết sao!?

Bộ Phong Trần gật đầu, tiếp tục nói: “Mới đầu, Phong Nguyệt quốc lấy sợi tóc thứ nhất nhờ ta làm một việc, ta đồng ý, sau đó thật nhiều năm ta không có đến thế gian nữa, cho đến trăm năm trước ở Phong Nguyệt quốc phát sinh đại loạn, sợi tóc thứ hai, ta giúp bọn họ bình định nội loạn.

“Vậy có quan hệ gì với miền Nam hoàng đế?” Ta khó hiểu hỏi.

“Ngay lúc đó mấy hoàng đế từng liên thủ muốn cướp lấy quốc bảo của Phong Nguyệt quốc là Lưu Quang châu, mà Lưu Quang châu ở chỗ của ta nên bọn họ không cướp được, nhưng lại gây ra phiền phức không nhỏ đối với Phong Nguyệt quốc” Bộ Phong Trần hồi tưởng một lát, nói “Khi đó miền Nam hoàng đế cũng ở trong đó, từ đó về sau ta không có trở lại, chỉ là không biết vì sao sợi tóc cuối cùng lại từ Phong Nguyệt quốc đi tới miền Nam, chỉ sợ là lúc đó miền Nam hoàng đế trộm từ Phong Nguyệt quốc.”

“Ô… Thì ra là như vậy.” Ta cười cười, gật đầu, này lịch sử của Bộ Phong Trần ta lười miệt mài đi theo đuổi, năm đó đã xảy ra chuyện gì đối với ta cũng thực xa xôi.

“Vậy ngươi có cùng miền Nam hoàng đế có một chân?” Xoay đầu, ta cười khẽ, hỏi một câu.

“Sầu Thiên Ca.” Bộ Phong Trần luôn thích gọi cả họ lẫn tên của ta.

“Ân?” Nam nhân này tựa hồ là có chuyện gì lớn muốn nói.

“Ta không phải đối với ai cũng khoan dung như đối với ngươi, dung túng, thậm chí là sủng nịch.” Lúc nói chuyện, Bộ Phong Trần đưa tay cầm lấy tay của ta “Sầu Thiên Ca, từ trước đến nay ngươi đưa ra yêu cầu đối với ta, ta có từng từ chối hay chưa?”

Ta lắc lắc đầu.

Cẩn thận ngẫm lại, đúng là bất kể yêu cầu gì của ta đưa ra, Bộ Phong Trần chưa từng từ chối…

Nhìn bàn tay Bộ Phong Trần nắm chặt tay ta, không biết nguyên nhân gì, ngực của ta có chút từng đợt phát đau, là bởi vì tim đập quá lợi hại?

“Ta thích ngươi, Sầu Thiên Ca.”

“Cái gì?” Bộ Phong Trần vừa mới nói gì đó?