Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 26: Dẫn đường. ĐỪNG ĐỂ TA NÓI LẦN THỨ BA



Người đàn ông kia rất quen mắt.

Đúng là cha của cô bé cho nàng ăn bánh nướng đêm qua.

Trên người người đàn ông đầy vết thương, mặt mũi bầm dập, trên quần áo còn có vết máu, cả người có vẻ chật vật bất kham, Dạ Mị còn hoài nghi mình nhận nhầm người.

Chỉ một buổi tối không gặp, vì sao người này lại biến thành như vậy?

Trong lúc nàng còn đang kinh ngạc, một vài người đi lên hung hăng muốn dẫm một chân lên người đàn ông kia.

Chỉ bằng cái bánh nướng nàng đã ăn, chuyện này nàng cũng khôngthể khoanh tay đứng nhìn.

Dạ Mị thấy thế, nhanh chóng rút chiết phiến bên hông, thẳng tay ném vào chân gã kia.

Chiết phiến sau khi đánh trúng vào chân gã ấy, xoay một vòng trên không, một lần nữa trở lại trong tay nàng.

Gã kia kêu thảm thiết một tiếng: "A!"

Gã cúi đầu, vừa thấy ống quần đã bị chiết phiến cắt qua, máu chảy đầm đìa, da thịt bong tróc.

Hắn hung hăng trừng mắt lườm Dạ Mị: "Ngươi!"

Mà Cửu Hồn có vẻ không cao hứng, thấy một màn này cũng trầm mặc đi lên.

Hắn đứng phía sau Dạ Mị, ánh mắt mang theo sát khí nhìn về phía gã kia, trong đôi mắt xinh đẹp lộ hàn quang, giống như đang nhìn một người người chết, muộn thanh phun ra bốn chữ: "Không được trừng nàng."

Gã kia bị ánh mắt lạnh lẽo của Cửu Hồn dọa sợ, sâu trong nội tâm hiện ra vài phần kinh hãi, thiếu niên này... Trước nay gã chưa từng gặp ai có ánh mắt đáng sợ như vậy, giống như mạng người trong mắt hắn đều chỉ là cỏ rác.

Gã kia trong lòng run sợ thu lại ánh mắt, dù trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng cũng không dám lườm Dạ Mị nữa.

Gã đánh bạo, nhìn bọn họ cảnh cáo: "Ta khuyên các ngươi đừng có lo chuyện bao đồng, chuyện này các ngươi quản không nổi đâu."

Gã vừa nói xong, mấy tiểu lâu la nhanh chóng đi tới đỡ gã dậy.

Dạ Mị lười quản bọn họ, bước đến bên cạnh nam nhân, đỡ hắn dậy, lạnh giọng dò hỏi: "Ngươi còn khỏe không? Đã xảy ra chuyện gì?"

Nam nhân đã bị đánh đến hơi thở thoi thóp, Dạ Mị vừa hỏi xong hắn đã phun ra một búng máu.

Gian nan ngồi dậy, một mực túm chặt tay Dạ Mị, một đại nam nhân nước mắt phủ đầy mặt, năn nỉ Dạ Mị: "Ta không sao cả! Ngươi, cầu xin ngươi, cứu... Cứu cứu con gái của ta, cứu Tiêm Tiêm, chính là cô nhóc ngươi gặp tối qua đó, nó..."

Dạ Mị nhíu mày, trong lòng căng thẳng, nhìn chằm chằm hắn dò hỏi: "Cô bé làm sao vậy?"

Cô gái nhỏ đi lạc cũng không quên giúp đỡ người khác đã xảy ra chuyện rồi? Là ai nỡ tổn thương một cô bé lương thiện như vậy?

Người đàn ông nghe vậy, quay đầu chỉ vào đám người kia, tức giận mắng: "Chính là đám súc sinh kia... Buổi sáng mẹ Tiêm Tiêm đưa nó ra ngoài mua thức ăn, Tiêm Tiêm chính là bị lũ người đó cướp đi rồi... Là con trai tri phủ, gã súc sinh đó..."

Dạ Mị không hiểu ý hắn, quay đầu lại nhìn mọi người một cái, rồi lại nhìn về phía người đàn ông.

Dạ Mị lạnh giọng hỏi: "Bọn họ cướp đi cô bé làm gì?"

Con trai tri phủ cướp một đứa bé đi làm gì?

Trên mặt người đàn ông xẹt qua vẻ thống khổ, thậm chí là đau đớn muốn chết, hắn có vẻ như khó mà mở miệng, không trả lời Dạ Mị. Sau một lúc lâu, hắn nghiến răng tức giận mắng: "Súc sinh! Súc sinh! Đều là một lũ súc sinh! Súc sinh..."

Vừa kích động mắng, hắn vừa điên cuồng đấm xuống mặt đất.

Dạ Mị nhìn hắn phản ứng như vậy, đột nhiên hiểu ra.

Sắc mặt nàng trắng bệch, thanh tuyến băng lạnh cũng trở nên bén nhọn, nàng cơ hồ không dám tin tưởng: "Cô bé vẫn còn là trẻ con!"

Cô gái nhỏ kia...

Có lẽ vừa mới cao đến eo nàng, một đứa trẻ không rành thế sự, những kẻ này...

Nàng bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía đám người đối diện kia, ánh mắt băng lạnh sắc bén nhìn đến mức những người này nhịn không được run rẩy lui về phía sau.

Người đàn ông kia khóc lóc thấp giọng nói: "Con trai tri phủ, còn một đám hồ bằng cẩu hữu của hắn, bọn họ cùng nhau, bọn họ đều... Đều thích trẻ con... Ta không ngờ, bọn họ cũng dám đoạt người ngay giữa thanh thiên bạch nhật, mẹ Tiêm Tiêm ngăn bọn chúng, thế nhưng lại bị bọn họ đánh đến hơi thở thoi thóp, chỉ còn một hơi thở! Ta... Không có vương pháp, trên đời này không còn thiên lý, ta còn sống làm gì nữa..."

Nam nhân càng nói, vẻ mặt càng thống khổ, khóc không thành tiếng.

Dạ Mị nghe vậy, tức giận đến run người, mẹ của cô gái nhỏ đã xảy ra chuyện rồi.

Hắn còn nói cái gì? Con trai tri phủ? Còn có một đám bằng hữu? Ý là nói, không chỉ có một người?

Nàng buông nam nhân kia ra, nhìn hắn, đến lời an ủi cũng nói không ra. Nàng lạnh mặt, bước đến trước mặt đám lâu la kia, lạnh lùng nghiến răng nói: "Là các ngươi bắt đi cô bé đi? Cô bé đang ở đâu? Lập tức dẫn đường cho ta!"

Mọi người run rẩy như ve sầu mùa đông, kinh hãi nhìn chằm chằm Dạ Mị.

Có một tên lâu la nhìn vẻ mặt Dạ Mị, trong lòng có chút sợ hãi.

Nhưng gã vẫn đánh bạo nói: "Công tử nhà chúng ta là con trai độc nhất của tri phủ, chỉ bằng ngươi..."

Dạ Mị bỗng nhiên móc dao găm ra, ném thẳng vào mặt gã.

Chủy thủ cắm vào một bên mắt gã.

Tròng mắt lập tức rách toác ra, máu từ hốc mắt chảy ròng ròng, cảnh tượng cực kỳ ghê rợn.

Các bá tánh vây xem hoảng hốt thét lên một tiếng, không ít người sợ hãi đến trực tiếp xoay người bỏ chạy.

Tên lâu la kêu thảm ngã xuống đất, nằm trên mặt đất lăn lộn, ánh mắt gã nhìn Dạ mị giờ đây tràn đầy sợ hãi.

Dạ Mị quét mắt nhìn những kẻ khác, ánh mắt băng lạnh như đao, trong mắt tràn đầy sát khí: "Dẫn đường! Đừng để ta nói lần thứ ba! Dẫn đường đi, ta còn có thể cho các ngươi sống thêm mấy canh giờ!"