Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 28: Dù sao ta cũng không chết thảm hơn các ngươi!



Nàng dứt lời, mở cửa lớn.

Dùng tốc độ nhanh nhất bế năm đứa trẻ kia lên, đưa chúng ra khỏi phòng. Bốn người đàn ông kia còn chưa kịp thấy rõ động tác của nàng, đám trẻ đã biến mất khỏi tầm mắt họ.

"Phanh!" Một tiếng, Dạ Mị đóng cửa lại.

Nàng ngưng mắt nhìn về phía bốn người đàn ông kia, lạnh lùng nói: "Cảnh tượng tiếp theo có chút máu me, trẻ con không nên nhìn."

Bốn tên thấy thân thủ nàng lưu loát như vậy, trong lòng đã dần dần nổi lênvbất an.

Ánh mắt nhìn Dạ Mị cũng càng thêm cảnh giác.

Một người trong đó mở miệng: "Ta... Chúng ta... Ngươi có biết chúng ta là ai không?"

Dạ Mị nghe vậy, cười lạnh: "Đúng là do trưởng bối nhà các ngươi không giáo dục tốt nên mới nuôi ra một đám súc sinh như các ngươi. Nếu các ngươi muốn hại chết bọn chúng, cứ việc nói cho ta các ngươi là ai!"

"Ngươi..." Một người mở miệng.

Nàng không đợi gã nói xong, đã nhanh chóng động thủ.

Giơ tay chém xuống, máu tươi bắn ra, tiếng bốn người đàn ông kêu thảm thiết vang không dứt bên tai.

Nàng quay đầu lại, nâng tay kéo dây cột màn cách đó không xa, đi đến gần bọn họ...

Ba phút ngắn ngủi trôi qua.

Bốn tên đàn ông kia đã bị nàng chặt đứt cả tứ chi, nằm trong vũng máu lênh láng trên nền đất lạnh, miệng không ngừng kêu gào thảm thiết, nàng đã dùng dây thừng trói chặt bọn chúng với nhau, không thể động đậy.

Sắc mặt Dạ Mị lạnh băng, lạnh lùng nói: "Quên nói với các ngươi, đối với súc sinh, ta thích hành hạ đến chết, các ngươi rất vinh hạnh được là những người đầu tiên ở hoàng triều này được trải nghiệm!"

Một tên trong đó vì đau đớn mà cả gương mặt vặn vẹo, nhìn về phía Dạ Mị nghiến răng mở miệng: "Ngươi... Đồ điên, ngươi, thứ..."

Dạ Mị cười lạnh, đi đến bên cạnh gã, lạnh giọng hỏi: "Ta là đồ điên? Ngươi không thắc mắc ta định tiếp tục tiếp đãi các ngươi thế nào sao?"

Gã đó vừa nghe vậy, khuôn mặt lập tức trắng bệch.

Dù đã bị nàng chặt hết tứ chi, nhưng con người luôn có bản năng cầu sinh, gã lập tức rơi vào khủng hoảng.

Nhìn Dạ Mị đi về phía mình, gã vội vã nhịn đau mở miệng: "Đừng... A... Giết ta! Ta... Chúng ta không phải chủ mưu, chủ mưu là... Là con trai tri phủ, là gã, ngươi, ngươi đi giết gã đi..."

Sắc mặt Dạ Mị trầm xuống, quét mắt nhìn bọn chúng một cái, lạnh giọng hỏi: "Con trai tri phủ? Gã không nằm trong số các ngươi sao?"

Một gã khác máu chảy đầy người, cũng vì đau mà vặn vẹo sắc mặt, gã khóc lóc nói: "Không... Nhà hắn có việc, xong việc liền đi trước... Ta... Chúng ta, chúng ta chỉ là tùy tiện hùa theo thôi, ngươi buông tha... Buông tha chúng ta đi!"

Dạ Mị không nói gì, nhìn chằm chằm vẻ mặt sợ hãi của chúng cũng biết chúng không nói dối, e là cái tên con trai tri phủ kia thật sự đi rồi.

Bằng không dựa vào bản lĩnh sợ chết của mấy tên này thì đã sớm đẩy cái tên con trai tri phủ kia ra gánh tội để giữ mạng rồi.

Nàng nhìn bọn họ vài phút, bỗng nhiên bật cười, lạnh lùng nói: "Tùy tiện hùa theo? Tùy tiện hùa theo thì được hủy hoại mấy đứa trẻ ư?"

"Ngươi..." Tên ăn chơi trác táng nhìn vẻ mặt của Dạ Mị, có hai tên bị đau đớn tra tấn đến nói không ra hơi, hai tên nói được thì lúc này sắc mặt trắng bệch như xác chết.

Cuối cùng cũng có một kẻ nhịn đau hộc ra một câu: "Ngươi định...... Ngươi định giết chúng ta?"

Dạ Mị liếc mắt nhìn bọn chúng một cái, lạnh lùng nói: "Sao ta lại giết các ngươi được?"

Nàng nói chuyện chi gian, chậm rãi đi tới bên cạnh bàn trước.

Trên mặt bàn có một ngọn nến, tuy bây giờ là ban ngày, nhưng ánh sáng trong phòng này cũng không tốt lắm, nên vẫn phải đặt một ngọn nến.

Bốn tên đàn ông kia nhìn nàng đi qua đó, cầm lấy ngọn nến, trong lòng bọn chúng nảy sinh dự cảm xấu, vẻ mặt càng sự hãi.

Trong mắt Dạ Mị xẹt qua một tia hứng thú, giọng điệu vừa lạnh lùng lại vừa dịu dàng, thấp giọng nói: "Ta không chỉ không giết các ngươi, còn sẽ cho các ngươi một cơ hội chạy trốn, các ngươi nhất định phải quý trọng lần khoan dung hiếm có này của ta!"

Nàng cầm lấy ngọn nến, sau đó lấy những vật dễ cháy trong phòng chất lên người đám đàn ông kia.

Chăn bông, rèm, y phục...

Làm xong hết thảy, nàng ngồi xổm xuống, dưới ánh mắt sợ hãi của bọn chúng, chầm chậm châm một ngọn lửa lên những vật dễ cháy đó.

Ngọn lửa nhanh chóng lan ra, càng thiêu càng lớn.

Dưới ánh lửa, trên gương mặt vốn lạnh lùng của Dạ Mị từ từ hiện lên một nụ cười có thể nói là hiền từ, nhưng lại lộ ra vẻ khát máu như con quỷ bò lên từ địa ngục.

Nàng lạnh nhạt nhìn ngọn lửa và cả đám tay chân bị chặt rơi đầy đất, cùng đám người đến động đều còn không động đậy được này, dịu dàng nói: "Lửa sắp thiêu chết các ngươi rồi kia, nhanh nhanh chạy trốn đi thôi!"

Bốn tên đàn ông kia nghe vậy, hung ác nhìn nàng chằm chằm, trong mắt có phẫn nộ, có sợ hãi, sắc mặt cũng vì đau đớn mà vặn vẹo.

Bọn chúng bị chặt đứt tay chân, động đậy còn không động đậy được, chạy kiểu gì?

"A... Cứu mạng......"

"A! Đau quá, ta cháy, a..."

"A, cứu mạng a..."

Bọn họ kêu như quỷ khóc sói gào.

Dạ Mị đứng ngay trước mặt bọn chúng, có vẻ như chẳng hề nhìn thầy dáng vẻ thân tàn ma dại của chúng, cũng không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của chúng.

Dạ Mị thanh tuyến lạnh băng: "Sao vậy? Sao lại không chạy trốn? Sinh tồn quá vất vả, cảm thấy chết sớm sớm siêu sinh sao? Nếu các ngươi quyết ý tìm chết, người luôn luôn lấy việc giúp người khác làm vui như ta sẽ giả vờ không thấy vậy! Thoải mái hưởng thụ ngọn lửa này đi, để nó gột rửa linh hồn dơ bẩn của các người, không hẹn ngày gặp lại!"

Nàng dứt lời, xoay người rời đi.

Bốn gã kia tức giận đến nôn ra máu, chính nàng hành hạ bọn họ đến chết, vậy mà còn nói lấy việc giúp người khác làm vui!

Một gã chống được hơi cuối cùng, nhìn theo bóng nàng gào lên: "Tiện nhân, ngươi không được chết tử tế!"

Dạ Mị mở cửa phòng ra, quay đầu lại nhìn gã một cái, lạnh lùng nói: "Không sao cả, dù sao ta cũng không chết thảm hơn các ngươi được. Còn nữa, ngươi không cần phải gấp, ta sẽ nhong chóng tiễn tên con trai tri phủ kia xuống bầu bạn với ngươi!"