Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 43: Để Diễm giúp nàng, được không?



Mọi người: "..."

Tất cả mọi người không nhịn được nhìn Dạ Mị, hơn nữa sâu trong nội tâm đều cảm thấy lời thổ lộ của điện hạ nhà mình quả thực không nên quá phù hợp mâu thuẫn phát triển chủ yếu của xã hội như thế.

Giàu có, cực kì giàu có... Còn có quyền.

Đúng vậy, các cô nương bây giờ quả thực đều thích đàn ông có tiền có quyền. Đến nỗi điện hạ tự thuật sở thích và lý tưởng, cả mong muốn... Khụ khụ khụ...

Dạ Mị lạnh mặt nhìn Bắc Thần Tà Diễm gì không nói chuyện.

Tứ hoàng tử điện hạ thấy nàng không có phản ứng gì, đôi mắt màu lục u ám mang theo tia hứng thú, bổ sung một câu: "Hơn nữa Diễm dung nhan tuấn mỹ, cảnh đẹp ý vui, làm phu quân có thể điều giải tâm tình, giúp Dạ Mị cô nương mỗi ngày đều thần thanh khí sảng!"

Dạ Mị lạnh giọng hỏi: "Nói xong rồi?"

Bắc Thần Tà Diễm gật đầu, ung dung hỏi: "Nói xong rồi, cô nương một chút cũng không động lòng sao?"

Dạ Mị lạnh nhạt nói: "Không động lòng!"

Ngọc Vĩ lặng lẽ nhìn thoáng qua gương mặt nghiêng của điện hạ nhà mình, cảm thấy vị cô nương này đúng là quá không cho điện hạ thể diện.

Không ngờ Bắc Thần Tà Diễm nghe Dạ Mị nói xong chỉ gật gật đầu, ưu nhã nói: "Xem ra là Diễm vì cô nương làm chưa đủ nhiều, Diễm sẽ tiếp tục nỗ lực! Đúng rồi, Dạ Mị cô nương, người cảm thấy Diễm mặc y phục màu gì sẽ phù hợp với thẩm mỹ của nàng nhất?"

Dạ Mị nhìn hắn một cái, hồng y yêu dã. Lúc mới gặp, đối phương mặc một bộ huyền y, cũng cực kỳ ưu nhã. Vì thế nàng thành khẩn nói: "Đều đẹp!"

Khóe miệng Bắc Thần Tà Diễm lập tức khẽ nhếch lên, rõ ràng là đang vẻ sung sướng khi được người mình thích khen ngợi.

Hắn nhìn thoáng qua y phục của Dạ Mị, mỉm cười hỏi: "Vậy Dạ Mị cô nương, người cảm thấy loại y phục nào hợp với mình nhất?"

Ngọc Vĩ tức khắc nhớ tới hôm nay trước khi lãnh binh ra trận, điện hạ có nói với hắn hai lần trước gặp, vị cô nương này vẫn mặc bộ y phục cũ, cho nên cần chuẩn bị cho nàng chút y phục mới, xem ra đây là lúc hỏi thăm sở thích rồi!

Nhưng Dạ Mị lại không thể lĩnh hội ý của Bắc Thần Tà Diễm.

Nàng chỉ tạm dừng mấy giây, im lặng một lát, lại nói lời thật lòng: "Ta cho rằng, đối với con gái mà nói, đặc biệt là cô gái xinh đẹp, mặc y phục mới đều tương đối đẹp!"

Kiểu dáng màu sắc gì đó nói sau, nhưng y phục mới nhất định phải có, từ mấu chốt —— mới.

Nàng vừa nói dứt lời, sau gáy các nam nhân ở đây đều đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao khi đổi mùa đám thê thiếp trong nhà sẽ báo cho mình đòi một ít ngân lượng, muốn mua y phục mới!

Bắc Thần Tà Diễm ưu nhã gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Lại nhìn Dạ Mị một cái, hỏi ý: "Dạ Mị cô nương, tiếp theo người định đi đâu?"

Dạ Mị liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh giọng trả lời: "Cùng ngươi trở về!"

—————

Trong biên thành, mọi người đã trở về thành.

Dạ Mị khoanh tay, đứng trên tường thành, nhìn Đại Mạc gió cát.

Bắc Thần Tà Diễm đứng sau nàng không xa, lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, hắn tư thái ưu nhã, khí độ trác tuyệt tựa như bức tranh thủy mặc, đứng ở nơi đó.

Gió cuốn tóc Dạ Mị vương lên mặt, khiến dung nhan của nàng càng thêm mân lệ, nàng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi nhất định rất thắc mắc, vì sao ta lại chủ động đưa ra yêu cầu cùng ngươi trở về thành!"

Tứ hoàng tử điện hạ gật đầu, môi mỏng khẽ cong lên, chậm rãi nói: "Quả thật nằm ngoài dự đoán của Diễm."

Nhớ lại lần trước nàng bất chấp vòng vây cũng phải rời đi, lần này lại chủ động trở về cùng hắn, hắn quả thật có thắc mắc về nguyên nhân.

Ánh mắt Dạ Mị nhìn về phía chân trời xa, mặt trời đã ở tít cuối chân trời, nhưng vẫn chói lọi loá mắt.

Thanh tuyến lạnh băng như cũ: "Ta đang đợi!"

"A?" Bắc Thần Tà Diễm nhướng mày, chờ nàng nói tiếp.

Dạ Mị tiếp tục nói: "Ta xâm nhập quân doanh giết người, ngươi giúp ta. Tự tiện xông vào quân doanh, kết thù với Lục Oản Oản, việc này rất có khả năng sẽ tính trên người ngươi, thậm chí là Bắc Thần hoàng triều. Cho nên ta đang đợi, nếu Đại Mạc quyết định thanh toán món nợ này, ta đây sẽ giúp các ngươi lui địch, phiền phức là ta chọc, đây là trách nhiệm của ta. Nếu bọn họ không đẩy chuyện này cho các ngươi, ta đây sẽ rời đi!"

Đạo dụng binh của nàng vẫn rất lợi hại.

Nàng vừa nói dứt lời, Bắc Thần Tà Diễm nhướng mày, thong thả nói: "Dù Diễm rất vui vì có lí do giữ Dạ Mị cô nương ở lại, nhưng Dạ Mị cô nương hẳn là đã sớm biết, hai quân giao chiến đã sớm đã bắt đầu, dù không có chuyện của Dạ Mị cô nương, Đại Mạc vẫn sẽ xuất binh!"

"Không giống nhau!" Dạ Mị quay đầu lại nhìn về phía hắn.

Gió thổi tung mái tóc đen như mực của nàng, nàng đưa lưng về phía hoàng hôn, đẹp như thiếu nữ trong truyện tranh, vẻ mặt lại kiêu ngạo lạnh lùng hơn cả nữ thần Hy Lạp.

Nàng nhìn chằm chằm Bắc Thần Tà Diễm, chậm rãi nói: "Nếu Đại Mạc lấy chuyện ta chọc làm lý do, như vậy... Dù có là lấy cớ, ta cũng cần gánh một phần trách nhiệm! Chuyện ta làm, chỉ cần có một phần trách nhiệm, ta sẽ không để người khác gánh vác hậu quả giúp ta, người khác cũng không có tư cách vì ta gánh vác hậu quả!"

Nói, nàng bỗng nhiên cất cao, giương giọng nói: "Hơn nữa, nếu bọn họ dám coi đố là lý do, lấy việc ta giết một thứ súc sinh làm lý do xuất binh, như vậy ta nhất định sẽ cùng các ngươi giáo huấn bọn họ! Ta muốn cho bọn họ biết, cho thiên hạ đều biết, hành vi của bọn họ là sai! Bảo vệ thứ súc sinh là sai, giẫm đạp công nghĩa là sai, thảo phạt chính nghĩa là sai càng thêm sai!"

Thấy Bắc Thần Tà Diễm lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, không nói gì.

Ngữ khí của Dạ Mị dần dần nhẹ xuống, nhưng thanh tuyến vẫn lạnh băng, xoay người lại nhìn về phía chân trời.

Nàng lạnh lùng nói: "Ta muốn để thế nhân đều biết được, cái gì gọi là công nghĩa! Ta không chỉ muốn cho chính nghĩa vĩnh tồn, mà còn không đến muộn! Ta muốn tội ác đều phải xuống địa ngục, vĩnh viễn không thể bò lên! Ta muốn thế gian này có quy tắc rõ ràng, dùng để bảo hộ những người lương thiện, mà không phải tầng lớp quý tộc! Ta muốn cho bọn trẻ đều biết, đây mới là dáng vẻ nên có của một thế giới, một thời đại tốt đẹp!"

Phải, nàng vốn là sát thủ.

Nhưng những kẻ kiếp trước chết trong tay nàng đều là những kẻ tội ác tày trời trên tay dính đầy máu tươi hoặc là loại heo chó cũng không bằng.

Nàng không giống với những sát thủ lấy tiền đoạt mạng kia, nàng không dám nói mình lương thiện, thậm chí không dám nói mình giàu lòng đồng cảm, nhưng nàng tin tưởng chính nghĩa, đen nên mạt sát, trắng nên vĩnh tồn.

Giọng của nàng hữu lực vang lên, không chỉ Bắc Thần Tà Diễm có thể nghe thấy, những binh lính dưới tường thành cũng đều nghe được, bọn họ hơi nghiêng đầu, thoáng nhìn về phía cô gái.

Một cô gái, ở một thời đại nam tôn nữ ti nói ra những lời như vậy, cực kì nực cười.

Nhưng trong một giây đồng hồ, bọn họ không ai cười nổi, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, thậm chí là kính ngưỡng nhìn nàng, bọn họ đều biết ngày trước tại phủ tri phủ đã xảy ra chuyện gì, cũng biết nàng chính là cô gái đuổi giết đến tận Đại Mạc chỉ vì muốn tận tay giết chết thứ súc sinh.

Lời nàng nói hôm nay bọn họ đã nghe rõ ràng! Cho dù cuối cùng nàng không thể thực hiện được điều minh nói, nàng cũng đáng được kính nể!

Bắc Thần Tà Diễm lẳng lặng nhìn nàng bóng dáng sau một lúc lâu, nhìn tư thái tuyệt mỹ của nàng, ngẩng cao đầu, như một con thiên nga tuyệt đẹp cao ngạo.

Hắn bỗng nhiên mỉm cười.

Hướng về phía nàng, hắn vươn tay, chậm rãi nói: "Như vậy, để Diễm giúp người được không?"

Dạ Mị nhíu mày, ngoái đầu lại nhìn hắn một cái, gió thổi tóc loạn bay, mỹ diễm lạ thường, nàng hỏi: "Đây cũng là lý tưởng của ngươi?"

Bắc Thần Tà Diễm nhướng mày, ưu nhã cười, vân đạm phong khinh nói: "Người trong thiên hạ sống chết thế nào đều không liên quan đến ta, chính nghĩa bị chôn ở góc nào cũng chẳng liên quan gì đến ta. Nhưng trước mắt, chúng ta có liên quan. Nàng muốn chính nghĩa bao phủ khắp thiên hạ, ta giúp nàng. Nàng muốn thiên hạ máu chảy thành sông, ta cũng có thể trở thành thanh đao trong tay nàng. Bất luận nàng có nhận hay không, đây là tấm lòng của Diễm!"