Nhất Thai Tam Bảo: Anh Chồng Trúc Mã Đừng Tìm Tôi

Chương 17



"Bạn nhỏ Dạ Dĩnh, chỉ cần cháu thuyết phục mommy cháu chịu gả cho daddy cháu, 6% cổ phần Tô thị là của cháu."

"Cháu rất thích bà, cũng rất thích nơi này. Cháu đồng ý."_Tuy vẫn còn giận hắn vì lần trước muốn động thủ với cô nhưng số tiền lớn như vậy Dạ Dĩnh không thể làm ngơ! Tập đoàn Tô thị lớn bao nhiêu, con số 6% này cũng lớn thế ấy. Tuy còn nhỏ nhưng cô bé cũng hiểu được đây là ưu đãi lớn như thế nào, hơn nữa từ lúc ấy sân bay cô bé đã vô cùng thích hắn rồi. Có daddy vừa đẹp trai vừa giàu, ai lại không thích?

"Bà nội...vậy là con bé chấp nhận cháu rồi sao? Đơn giản như vậy ư?"_Hắn sau khi nghe câu trả lời của Dạ Dĩnh thì tròn mắt nhìn bà nội mình. Hắn không ngờ nhóc con này lại yêu tiền hệt như mami nó! 6% trong tập đoàn không nhỏ, cũng đủ khiến cô bé trở thành 1 trong những cổ đông của Tô thị.

"Cháu làm tổng tài quản lý hàng ngàn nhân viên, nhưng thuyết phục một đứa trẻ lại làm không được? Bà nghi ngờ về năng lực của cháu đấy."

"Trác Huy ba ba! Cha thích con gọi là daddy hay là như vậy?"

"Cả hai."

Sớm biết dụ dỗ nhóc con này dễ như vậy hắn đã đưa con bé về đây chơi từ lâu rồi. Nhưng hắn phải thu phục hai đứa nhóc nữa, cuối cùng là mẹ chúng. Nghĩ đến hắn chợt tưởng tượng ra cảnh gia đình hắn hạnh phúc nhường nào. Con hắn quang minh chính đại mang họ Tô, được người người cung kính gọi "Tô tiểu thư" hay"Tô thiếu gia", Dạ Nguyệt Tịch trở thành người phụ nữ quyền lực, làm Tô phu nhân cao quý ở bên hắn, sau này dễ bề trói buộc cô ở cạnh, tính hết mọi chuyện từ quá khứ đến nay. Nếu ngày xưa hắn không làm giá với cô thì mọi ước muốn đều thành hiện thực rồi.

"Tiểu Dĩnh, cháu nói bà cố nghe, ở bên ngoài mami cháu từng có người đàn ông khác hay chưa?"

Cô nhóc ngồi nốc một hơi hết ly nước ép, sau đó thẳng thắng kể hết ra.

"Mommy cháu chưa từng rung động với ai. Nhưng bên cạnh mommy có rất nhiều chú đẹp trai vừa giàu vừa cưng chiều chúng cháu."_Ngừng một chút, Dạ Dĩnh tiếp tục_"Cháu thấy chú Phó là đẹp trai nhất. Chú ấy rất giàu, hơn nữa rất yêu mami cháu. Còn so với daddy thì daddy bị thua thiệt quá nhiều, hơn nữa cháu thấy rất khó để so bì với chú Phó!"

Chú Phó? Chú Phó mà bé con nhắc tới là ai? Còn hơn cả hắn? Hóa ra 5 năm trước cô bỏ hắn chạy ra nước ngoài vì tên họ Phó này?

"Bảo bối, hắn là ai?"

"Phó Ngạn. Làm trong giới kinh doanh chắc daddy cũng biết chú ấy phải không?"

"Đương nhiên là cha biết."

Hắn thừa biết Phó Ngạn là người thế nào. Trong mắt hắn Phó Ngạn vô cùng tầm thường nhưng đến khi hắn biết Phó Ngạn đã vươn lên ngang hàng với hắn. Thậm chí còn hơn hắn trong lòng con gái. Đang ăn giấm chua, một cuộc điện thoại gọi đến làm hắn phải dẹp hết những cảm xúc hiện có sang một bên sau đó vội vã chạy ra ngoài nghe máy.

Đầu dây bên kia nói với giọng lo lắng và gấp rút: "Tô tổng, không hay rồi! Có 1 hacker đã hack vào hệ thống dữ liệu của tập đoàn chúng ta."

"Các người làm ăn kiểu gì vậy? Một hacker cũng không xử lý được? Nhân viên đâu?"_Tô Trác Huy hiện không thể hiểu được tình hình nguy cấp như thế nào, như mọi lần, hắn chỉ trách nhân viên.

"Mọi người đã rất cố gắng nhưng hắn đã khóa luôn tất cả máy tính tham gia vào việc bảo vệ tường lửa. Hơn nữa, hắn tự nói hắn đến tổ chức "Long Vệ" thưa Tô tổng."

"Long Vệ" là một trong những tổ chức hacker nguy hiểm bậc nhất bị truy nã với số tiền thưởng lên đến hàng tỷ đô la. Chúng đã rất nhiều lần xâm nhập vào hệ thống dữ liệu các tập đoàn lớn và tuồn thông tin ra ngoài làm tập đoàn phá sản ngay sau đó. Chúng kiếm được số tiền không nhỏ nhờ vào việc uy hiếp và đe dọa đối phương bằng cách tuồn tin cho các tập đoàn đối thủ. Nếu không thể uy hiếp được, chúng sẽ lấy những dự án đó đem bán lại cho những công ty đối thủ với giá trên trời.

_____________________

Bên này, Dạ Ân Du đang rất vui vẻ ăn trái cây trước màn hình laptop, cậu nhóc nở nụ cười khoái chí. Những nhân viên Tô thị này dù năng lực thua xa cậu nhưng lại rất cố gắng bảo vệ tường lửa của tập đoàn. Cậu nhóc có lời khen.

Chiếc máy tính bảng bên cạnh gửi tới thông báo tin nhắn: "Dzu, cậu đang tấn công Tô thị?"

"Thì sao?"_Dạ Ân Du gõ từng phím sau đó gửi đi.

"Là một trong những boss cao cấp của Long Vệ, những hành động này cậu nên nói trước chứ. Sau này đừng tự tiện tấn công như vậy, Tô thị là một tập đoàn lớn ở Hoa quốc, thế lực ở châu Âu cũng không nhỏ đâu!"

"Tôi không định lấy đi thứ gì từ họ. Không cần nhắc."_Người bạn này có lẽ lớn hơn cậu nhóc khoảng 20 tuổi nhưng vẫn phải e dè cậu rất nhiều. Anh ta kinh ngạc hỏi:

"Vậy cậu tấn công làm gì? Một boss chủ chốt như cậu đừng nói là..."

"Phải, tôi làm chơi cho vui đó!"