Nhất Thành Xuân Lộng

Chương 27



Chuyển ngữ: Mic

Lễ Cáp Lan vẫn đang tiến hành một cách náo nhiệt thì lời đồn của Nhược Khương đã len lỏi truyền vào Mặc thành. Mà trước đó không lâu, người kể chuyện trong trà lâu tửu quán bỗng bắt đầu đồng loạt kể cùng một câu chuyện—

Đầu thời Hán, sứ thần Hung Nô viếng thăm, kiêu ngạo hống hách, không chỉ nhục mạ đại thần trong triều mà còn bảo nữ tướng quân trấn thủ biên cương ở trước mặt mọi người hiến vũ mua vui, may mà được Trung thư xá nhân* khéo léo hóa giải.

*Một chức quan thuộc Tam tỉnh (Thượng thư tỉnh, Trung thư tỉnh, Môn hạ tỉnh) Lục bộ (Lại bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Công bộ). Trung thư xá nhân chịu trách nhiệm soạn thảo chiếu lệnh.

Sứ thần trong lòng bất mãn, sau khi quay về thì tung tin đặt điều, gièm pha nữ tướng quân và Trung thư xá nhân có tư tình, dẫn đến bách tính lẫn văn võ toàn triều đều chỉ trích hai người, cuối cùng bức Trung thư xá nhân phải từ quan ở ẩn, còn nữ tướng quân tự sát để bày tỏ trong sạch.

Triều đình mất đi hai trụ cột, biên cương cấp báo, chiến hỏa nổi lên…

Mấy sứ giả triều đình phái đi đúng lúc dọc đường ngang qua đây, nghe được câu chuyện này thì hết sức lấy làm lạ, không phải cực kỳ giống với vụ việc trong triều trước đây hay sao? Vì vậy anh một câu tôi một câu, hành vi của Hữu tướng Nhược Khương Tề Chú lúc trước ở thành Trường An dần dần lan truyền.

Bách tính vỗ đùi đen đét, chèng ơi câu chuyện này không phải là kể về thành chủ tạm thời của chúng ta với Thái thường thiếu khanh đấy à! Nhược Khương chính là bọn hung nô châm ngòi ly gián đây mà!

Các quan viên Mặc thành cũng cật lực hành động, dán cáo thị khắp toàn thành, thông báo Nhược Khương trước thì xâm nhập, sau thì không chịu bồi thường, hiện giờ còn trắng trợn loan tin khắp nơi bôi nhọ Quyền thành chủ và Thái thường thiếu khanh, hành vi bỉ ổi, đánh mất phong phạm của một quốc gia. Mặc thành quyết định từ nay đoạn tuyệt quan hệ với họ, đồng thời phong tỏa các tuyến đường nhập cảnh và cắt đứt quan hệ thông thương.

Tức Mặc Vô Bạch có chút địa vị trong lòng bách tính. Mặc dù Sư Vũ không mấy gần gũi với bách tính, nhưng dù gì nàng cũng là thành chủ tạm thời, hai vị này dù thế nào cũng không thể bị người ngoài chèn ép như vậy, đúng chứ. Nếu kết cục như trong câu chuyện thành thật, thế thì thật sự là khiến người thân đau lòng kẻ thù vui sướng rồi còn gì.

Vì vậy chúng bách tính đối với cáo thị này có thể nói là vỗ tay vui mừng, thậm chí còn chủ động hỗ trợ quan phủ tóm mấy người Nhược Khương trà trộn vào Mặc thành, nhất thời toàn bộ Mặc thành từ trên xuống dưới cùng chung kẻ địch.

Hình Việt ngồi trong tửu điếm vừa cắn đậu phộng vừa nhìn Tức Mặc Vô Bạch ngồi đối diện: “Thiếu khanh đại nhân, một màn kịch hay nha. Ngài nói thật xem nào, lúc trước sau khi từ quan có phải ngài làm tiên sinh viết sách kể chuyện không?”

Tức Mặc Vô Bạch im lặng chống má: “Che giấu kỹ như vậy vẫn bị ngươi phát hiện tài hoa của ta.”

“………..” Hình Việt lặng lẽ phun đậu phộng, kề sát tới cạnh hắn: “Ngài không chịu nghe theo đề nghị thành thân của ta để bác bỏ tin đồn mà lại hao tâm tổn sức như vậy để ngăn chặn lời đồn, có phải là có tật giật mình hay không?”

Tức Mặc Vô Bạch trừng hắn: “Nói bậy gì đó? Ta là loại người đó à?”

Hình Việt tưởng hắn đang thanh minh, còn định nịnh bợ hùa theo một câu thì kết quả hắn đã nói tiếp: “Nếu ta thật sự làm trộm cũng sẽ không mảy may chột dạ.”

“…………”

Tức Mặc Vô Bạch bỗng ngoắc ngoắc ngón tay với hắn: “Gặp bệ hạ rồi, tâm trạng thế nào hả?”

“Không thể diễn tả thành lời!” Một câu này thôi Hình Việt liền trở nên hứng khởi, nếu không phải không tiện rêu rao thì hắn hận không thể gặp ai cũng kể mới được. Hiện giờ đối diện là Tức Mặc Vô Bạch, đương nhiên muốn huyên thuyên thế nào thì bô lô ba la thế ấy: “Sao ngài không hỏi ta làm thế nào thoát khỏi pháp nhãn của bệ hạ?”

Tức Mặc Vô Bạch lườm một cái: “Tính cách bệ hạ ta hiểu rất rõ, ngài ấy thường không cần người bên cạnh lên tiếng mà toàn tự mình chủ trương. Ngươi đứng ở đó, vâng vâng dạ dạ lấy lệ vài câu là được, ngài ấy phát hiện ra ngươi mới là lạ.”

Hình Việt thấy hết sức vô vị, bĩu môi không lên tiếng.

Tức mặc Vô Bạch cười nhích lại gần hơn: “Dù sao ta cũng đã giúp ngươi gặp được bệ hạ rồi, có phải ngươi nên giúp ngược lại ta hay không?”

Hình Việt ngây ra, đậu phộng trong tay lạch cạch rơi xuống bàn: “Lại nữa?”

Tới giữa tháng, lễ Cáp Lan xem như bước vào ngày lễ chính, hôm nay thành chủ phải ngồi xe đi dạo khắp thành, để cả thành trông thấy hoa Cáp Lan mà mình tự tay làm, đồng thời chúc phúc đến các cặp đôi mới trong thành, khích lệ thủ công, nguyện cầu Mặc thành phồn vinh, dân cư thịnh vượng.

Sư Vũ đã thay xong trang phục. Tướng mạo nàng nhu mì nên đặc biệt chọn một chiếc váy dài bằng gấm, chất liệu khá dày để tăng thêm phần uy nghiêm.

Hôm nay Hoắc Kình đích thân hộ tống nàng diễu hành, lúc cùng nàng ra khỏi phủ thì chợt nói: “Thành chủ đối với lời đồn kia thấy thế nào?”

Bước chân Sư Vũ không hề ngừng lại: “Không đáng nhắc đến.”

Hoắc Kình nhíu mày. Thật ra ông là người đầu tiên nghe được tin đồn kia. Quân sĩ canh giữ biên giới lúc kiểm tra thương đội qua lại nghe được tin đồn này nên kể lại trong quân doanh, lọt vào tai ông.

Kể từ lần trước ở trong phủ thành chủ bắt gặp hai người tránh sau bụi cây, trong lòng ông đã có phần nghi ngờ, hiện giờ càng không yên.

Ông rất tán thưởng Tức Mặc Vô Bạch, lan chi ngọc thụ, quân tử đoan chính, văn võ song toàn, thỉnh thoảng nhìn thấy hắn đều sẽ nhớ tới lão thành chủ lúc trẻ. Nói một cách công bằng, tài văn chương của Tức Mặc Ngạn không bằng hắn. Nhưng rốt cuộc hắn là có dị tâm mà đến, nếu thật sự có gì đó với Sư Vũ, vẫn sẽ ảnh hưởng tới Mặc thành.

Sư Vũ bước ra ngoài cổng lớn, phát hiện ông ấy cả nửa ngày cũng không nói gì thì không khỏi quan tâm: “Hoắc thúc thúc có gì thì đừng ngại cứ nói thẳng.”

Hoắc Kình đáp: “Tính cách thành chủ lão phu hiểu rõ không hề nghi ngờ, chẳng qua nghĩ đến A Chiêm, nếu nó biết được tin này chắn chắn sẽ đau lòng.”

Sư Vũ dời mắt, khẽ thở dài: “A Chiêm cố chấp, người cần thường xuyên khuyên bảo huynh ấy, sức khỏe của huynh ấy sao có thể chịu được giày vò.”

Hoắc Kình gật đầu, do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói ra băn khoăn trong lòng: “Tức Mặc Vô Bạch là người xuất sắc trong số những người trẻ tuổi cùng trang lứa mà lão phu từng gặp, nếu thành chủ thật sự có ý, lão phu cũng không bất ngờ.”

Ánh mắt Sư Vũ lấp lóe, còn chưa mở miệng thì Túc Diên đã đi qua bẩm báo nói mọi việc đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát. Nàng vừa hay gạt vấn đề sang một bên, lên xe.

Vốn dĩ trường hợp long trọng như vậy, Tức Mặc Vô Bạch cũng phải tham gia, nhưng cũng không biết hắn bận rộn chuyện gì mà liên tục mấy ngày cũng không thấy bóng dáng. Đúng lúc gần đây đang ở đầu sóng ngọn gió, Sư Vũ cảm thấy xuất hiện riêng biệt với hắn cũng hay, liền không phái người tìm hắn.

Đội ngũ diễu hành rất dài, gần như toàn bộ quan viên Mặc thành đều trang phục lộng lẫy tham dự.

Kiều Định Dạ cưỡi ngựa đi cuối hàng. Mặc dù quan hàm cao, nhưng Mặc thành có quy tắc của Mặc thành, hắn là người tới xem lễ nên chỉ có thể theo sau. Bởi vì cách khá xa, hắn thậm chí phải rướn cổ mới có thể thấy được xa giá của Sư Vũ.

Về phần Kiều Nguyệt Linh, từ sau khi tỷ võ với Tức Mặc Vô Bạch thì luôn tránh trong phòng, chưa từng gặp người ngoài.

Xa giá của Sư Vũ được làm riêng phục vụ cho mục đích diễu hành. Phần mái hình tròn, bốn mặt có trụ chống, lại treo sa trướng màu trắng, theo làn gió nhẹ nhàng bay bay, bóng dáng Sư Vũ đoan trang ngồi đó liền như ẩn như hiện, chúng bách tính thậm chí có thể thấy rõ hai tay nàng chồng lên nhau, đeo mạng che mặt.

Lúc vừa nhậm chức thành chủ tạm thời, nàng cũng từng diễu hành một lần, hiện giờ tiếng hoan hô hò reo của chúng bách tính đã giảm hoàn toàn, thậm chí có vài bách tính còn không quan tâm.

Nhưng nàng tuyệt đối không thể động đậy, chỉ có đôi mắt là không ngừng đảo qua đảo lại, còn cơ thể vẫn ngồi thẳng như cán bút như cũ.

Ngang qua phố đông náo nhiệt, thế nhưng lại trông thấy bóng dáng Tức Mặc Vô Bạch. Hắn ngồi cạnh cửa sổ trong một tửu điếm, đối diện còn có một nam tử đang đối ẩm với hắn.

Ánh mắt Sư Vũ vẫn luôn dừng trên người nam tử đó cho tới khi hoàn toàn không còn nằm trong phạm vi quan sát, xác định mình hoàn toàn không nhận ra đối phương, trong lòng đại khái thấy kỳ lạ.

Chắc hẳn tiểu tử này lại đang âm thầm giở trò quỷ gì rồi.

Đội ngũ từ từ tiến về phía trước, Kiều Định Dạ cũng trông thấy Tức Mặc Vô Bạch, nhưng sắc mặt hắn bỗng thay đổi. Hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn nam tử ngồi đối diện, thậm chí còn thúc ngựa đến gần để nhìn cho rõ, trên mặt là vẻ tức giận.

Đó là quản sự trong Đô hộ phủ của hắn, bình thường cổng lớn không ra cửa nhỏ không tới, tóm lại sẽ luôn quanh quẩn trong phủ đệ, thế nhưng hôm nay lại ngồi đối ẩm với Tức Mặc Vô Bạch.

Xem tình hình, hai người này sớm đã âm thầm qua lại với nhau.

Hắn không tiện đả thảo kinh xà, cúi đầu đi qua.

Diễu hành trông thì đơn giản nhưng cực kỳ mệt mỏi. Lúc Sư Vũ quay lại phủ thành chủ, chân nàng vì ngồi quỳ nên sớm đã tê mỏi.

Kiều Định Dạ thúc ngựa như bay, về tới trước, đang ở cổng đợi nàng, thấy nàng xuống xe liền đưa tay đỡ, nhưng bỗng có bàn tay cướp trước một bước chặn ngang, đỡ lấy Sư Vũ.

“Đại sự diễu hành cũng không thấy ngươi, chạy đi đâu đó?” Sư Vũ cười mắng một câu.

Tức Mặc Vô Bạch cười đáp: “Một mình cô cô đủ ứng phó rồi, ta không hề mất mặt.”

“Cô cháu” hai người cười nói vài câu, Tức Mặc Vô Bạch quay sang nhìn Kiều Định Dạ: “Thì ra Kiều huynh ở đây à, ta đang tìm huynh đó.”

Trong lòng Kiều Định Dạ hiển nhiên không vui, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười nhã nhặn: “Tử Huyền tìm ta có chuyện gì?”

Tức Mặc Vô Bạch đáp: “Nghe nói huynh phải về Ninh Sóc?”

Kiều Định Dạ đang định bảo vẫn chưa quyết định thì hắn đã tiếp tục: “Huynh và ta khó khăn lắm mới có dịp tụ tập, chi bằng huynh ở lại đây thêm vài ngày đi, ngày mai ta cùng huynh đi săn.”

Sư Vũ liếc hắn, thầm thấy lạ. Vị tôn phật này tiễn cũng tiễn không đi, hắn thì hay rồi, còn tốt bụng giữ lại. Mấy ngày không gặp, não hỏng rồi ư?

Trong lòng Kiều Định Dạ sớm đã nhanh chóng suy tính. Tức Mặc Vô Bạch trước giờ đều cùng hắn nước sông không phạm nước giếng, càng đừng nói tới việc chủ động thân cận, việc này hiển nhiên có gian trá.

Giữ hắn lại chính là vì không muốn để hắn nhanh chóng quay về Đô hộ phủ. Nghĩ tới cảnh ở tửu điếm, nội tâm hắn kinh hãi, lẽ nào hắn đã bố trí gì đó ở Đô hộ phủ?

“Hiện đang là dịp lễ, chỉ e là Mặc thành sẽ không săn được gì đâu.” Hắn cười gượng uyển chuyển từ chối.

Tức Mặc Vô Bạch vội nói: “Không hẳn vậy, đang là mùa kiếm ăn của hồ ly sói hoang, rất nhiều con mồi. Lúc này Kiều huynh quay về không khỏi quá đáng tiếc.”

Kiều Định Dạ xua tay: “Hảo ý của Tử Huyền ngu huynh xin nhận, chỉ là sự vụ Đô hộ phủ bận rộn, ta không nên nán lại lâu.”

Sư Vũ tiếp lời: “Sao cơ, Kiều đô hộ sắp cáo từ rồi ư?”

Kiều Định Dạ chắp tay: “Đúng vậy, Kiều mỗ quấy rầy đã lâu, sớm nên cáo từ rồi.”

Sư Vũ liếc Tức Mặc Vô Bạch một cái, người kia mặt mày tiếc nuối, trong mắt lại mơ hồ xen lẫn chút gì đó bất an, ngay cả nàng cũng tò mò rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Chiều hôm đó Kiều Định Dạ vội vội vàng vàng dẫn theo muội muội lên đường. Tức Mặc Vô Bạch đi tiễn tới khi ra khỏi thành, nhiều lần giữ lại nhưng không có kết quả.

Kiều Nguyệt Linh lên ngựa, quay đầu ngoái nhìn, tâm trạng không vui nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua như trước: “Lúc này biết giữ người rồi à, hừ.”

“Hắn đâu có muốn giữ muội.” Sắc mặt Kiều Định Dạ nghiêm trọng, siết dây cương: “Kẻ này tâm cơ giảo hoạt, muội và hắn không thành cũng tốt, tránh để sau này chịu khổ.”

Kiều Nguyệt Linh mím môi không lên tiếng.

Kiều Định Dạ quay đầu ngựa, mặt nở nụ cười, chắp tay với Tức Mặc Vô Bạch: “Tử Huyền bảo trọng, xin thay ta chuyển lời tới Sư thành chủ, ngày khác nhất định lại tới thăm.”

Tức Mặc Vô Bạch gật đầu, chắp tay đáp lễ, ngoài mặt cười đó nhưng nội tâm thì không: Còn mặt dày tới nữa à, có thôi chưa hả!

Sư Vũ đứng ở hành lang trêu chú chim trong lồng, nghe được tin thì rốt cuộc đã hiểu, cười nói: “Có đứa cháu ngoan này ở đây, thật sự bớt không ít việc.”

Thị vệ lui đi, sau lưng bỗng truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, nàng quay đầu nhìn, là người phái đi giám sát A Chiêm.

“Sao vậy?”

Người kia thở hồng hộc, từ trong ngực lấy ra một cái khăn dính máu. Sắc mặt Sư Vũ trắng bệch, vội nói: “Mau dẫn ta đi!”