Nhất Thành Xuân Lộng

Chương 7



Chuyển ngữ: Mic

Buổi chiều ánh nắng đỡ gay gắt, là thời điểm tốt cho việc buôn bán, dòng người trên phố qua qua lại lại không ngừng.

Thái thường thiếu khanh cưỡi ngựa bát phố, người mặc quan phục cổ áo đỏ rực, diện mạo tuấn tú, thu hút đông đảo ánh mắt của bách tính xung quanh.

Nhưng đội binh sĩ theo sau hắn thì lại trông có chút thấp thỏm bất an.

Vừa thả phạm nhân chạy mất, còn chưa biết thành chủ sẽ xử lý thế nào nhưng hắn vẫn có thể ung dung lượn tới lượn lui như vậy khiến nhóm binh sĩ đưa mắt nhìn nhau, khóc không ra nước mắt.

Còn chưa đi được bao xa thì phía trước đã có một đội binh sĩ tiến đến giải tán đám đông, mở ra một con đường, lập tức đã tới ngay trước mặt.

Thứ sử Mặc thành cưỡi ngựa chạy tới, “Thiếu khanh đại nhân, hữu lễ.”

Tức Mặc Vô Bạch nhấc tay hành lễ: “Thứ sử làm gì ở đây thế?”

Thứ sử không trả lời, giơ cao tay, binh sĩ đằng sau đồng loạt xông lên, bao vây xung quanh Tức Mặc Vô Bạch, đao kiếm chực chờ.

“Thiếu khanh đại nhân tự ý thả phạm nhân, vi phạm pháp luật, lập tức áp giải chờ thẩm vấn.”

Binh sĩ sau lưng Tức Mặc Vô Bạch sợ đến độ ngay lập tức quỳ rạp xuống đất nhận tội, nhưng hắn thì đủng đà đủng đỉnh xoay người xuống ngựa, cười nói: “Chẳng qua là dăm câu ba lời thị phi mà thôi, thả hắn cũng chính là cho hắn cơ hội để sửa sai.”

Thứ sử trước giờ luôn là người khôn giữ mình, vốn cũng không muốn làm kẻ xấu, mỉm cười chắp tay: “Đắc tội thiếu khanh đại nhân, chức trách trên người, vạn lần mong được tha thứ.”

Tức Mặc Vô Bạch thở dài một tiếng, gật gật đầu, mặc cho binh tướng dưới trướng Thứ sử gông xiềng hắn lại.

Đang định áp giải người đi thì xa xa có hai con khoái mã chạy tới, một con lao tới trước mặt thì mới vội vã ghìm cương, người dẫn đầu thế nhưng lại là Cát Bôn. Thứ sử tập trung quan sát, người theo ngay sau chính là Sư Vũ, thế nên vội vàng bái kiến.

Sư Vũ thúc ngựa tiến gần hơn một bước: “Thả người.”

Thứ sử không rõ đầu cua tai nheo, bộ đây không phải mệnh lệnh của ngài hả.

Hắn định cất tiếng hỏi thì Cát Bôn đã lớn tiếng nói: “Thành chủ không được! Thiếu khanh đại nhân phạm pháp, nên chiếu theo pháp luật xử lý, sao có thể ở ngay trước ánh mắt của bao người mà thả ngài ấy!”

“Ờm….” Thứ sử đang định mở miệng thì bỗng liếc thấy ánh mắt của Cát Bôn, đầu óc linh hoạt, lập tức shiểu ý, lời tới đầu môi cũng thay đổi cái xoẹt: “Cát, Cát Hiệu úy nói rất phải, quốc có quốc pháp, Thiếu khanh đại nhân cũng đã tự mình nhận tội, há có thể thả người cơ chứ?”

Chu choa mẹ ơi, vốn không muốn làm người xấu, nhưng chuyện này vẫn ép hắn phải đóng vai ác mờ! Nội tâm Thứ sử kêu khổ không thôi, ai lại muốn đắc tội đại hồng nhân của bệ hạ đâu chứ!

Không thể nhìn rõ biểu cảm của Sư Vũ sau lớp mạng che, nhưng đôi mắt nàng nhìn Tức Mặc Vô Bạch lại chan chứa yêu thương, giọng nói dịu dàng, ngôn từ ân cần: “Phạm nhân lừa đảo bịa đặt, tổn hại chính là danh tiếng của Vô Bạch, hiện bản thân hắn đã không tính toán thì sao chúng ta phải truy cứu cơ chứ?”

Cát Bôn hừ lạnh: “Ngài ấy đương nhiên là không để bụng, không chừng là kế sách do một tay ngài ấy vạch ra, hiện tại thả người cũng sẽ không có ai phát giác được kế hoạch của ngài ấy!”

“Câm miệng!” Sư Vũ quát lên ngắt lời hắn, xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt Tức Mặc Vô Bạch, đích thân tháo gông xiềng cho hắn.

Thứ sử vẫn cật lực diễn trò: “Không được đâu thành chủ, chuyện này không đúng với quốc pháp!”

Sư Vũ nhấc tay ngắt lời hắn: “Thứ sử không cần nhiều lời, tất cả mọi chuyện một mình ta gánh chịu.”

Cát Bôn vội nói: “Thành chủ đã bị mang tiếng, sao có thể tiếp tục nhận lãnh trách nhiệm cho được?”

Thanh âm Sư Vũ lảnh lót: “Vô Bạch ở Mặc thành bị người ta chỉ trích vốn chính là sự thất trách của quyền thành chủ ta đây, hắn trách ta là điều đương nhiên. Chuyện ngày hôm nay liên can những việc khác, trước thả người, ta tin hắn cũng có nỗi khổ riêng.”

Nói rồi nàng dắt ngựa của mình qua, đem dây cương đưa cho Tức Mặc Vô Bạch: “Vô Bạch cưỡi ngựa của ta hồi phủ đi, những chuyện khác đã có cô cô xử lý.”

Bách tính xung quanh đều trông thấy, tiếng xì xầm bàn tán vang lên không ngừng.

Nhận sẽ tương đương với việc tiếp nhận hảo ý của nàng, hai người sẽ hòa thuận như lúc ban đầu. Nhưng đường đường là Thiếu khanh đại nhân, nếu như từ chối thì không khỏi quá nhỏ nhen, huống chi còn có bao nhiêu bách tính vẫn đang nhìn.

Tức Mặc Vô Bạch nhìn Sư Vũ bằng vẻ hết sức cảm động, hơi tiến lại gần, nhưng từ kẽ răng lại thốt ra một câu: “Sư cô nương diễn kịch hát xướng thật sự xuất sắc.”

“Thường thôi thường thôi.” Sư Vũ mỉm cười thản nhiên, lại đưa dây cương tới trước mặt hắn.

Bách tính biên thùy phóng khoáng, thấy hành động này thì lập tức vỗ tay hô hay.

Tức Mặc Vô Bạch chỉ có thể đưa tay nhận lấy, lúc ngón tay chuẩn bị chạm vào thì bỗng có một âm thanh xé gió ập tới. Hắn nhanh tay lẹ mắt đẩy Sư Vũ một cái, bản thân cũng thuận thế lùi ra sau, một chiếc roi da liền vút tới ngay giữa hắn và Sư Vũ, rơi phịch xuống đất.

“Kẻ nào to gan!” Cát Bôn lập tức dẫn người chắn trước mặt Sư Vũ.

Một đầu của roi da là bàn tay nhỏ nhắn thanh tú, chủ nhân bàn tay ấy là một thiếu nữ trẻ, mặc hồ phục tay bó, da ngăm nhưng ngũ quan lại rất xinh xắn, có điều gương mặt lại quá mức nghiêm túc.

Nàng ta cưỡi hắc mã, không biết đã lẫn vào phía sau binh sĩ từ lúc nào, cũng không thèm liếc Cát Bôn lấy một cái, ánh mắt chăm chăm nhìn Tức Mặc Vô Bạch: “Tức Mặc đại nhân, nhiều năm không gặp rồi nhỉ.”

Khóe miệng Tức Mặc Vô Bạch giật giật: “Đúng thật, haha….”

Nhóm binh sĩ bao vây xung quanh nàng ấy, Cát Bôn cũng rút bội kiếm: “Kẻ tới là ai? Dám làm càn trước mặt thành chủ!”

Nữ tử đó lúc này mới nhìn về phía Sư Vũ, quan sát đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt rồi xuống ngựa chắp tay hành lễ: “Tiểu nữ Kiều Nguyệt Linh, gia huynh là Kiều Định Dạ – Đại đô hộ phủ hộ An Tây. Vừa rồi thất lễ, xin thành chủ lượng thứ.”

“Ngươi như vậy há chỉ là thất lễ!” Cát Bôn phẫn nộ chất vấn, nhưng đã bị Sư Vũ ngăn lại.

“Thì ra là muội muội của Kiều Đại đô hộ, không rõ vì sao lại tới Mặc thành?”

“Có chút chuyện muốn gặp thành chủ và Thái thường thiếu khanh.” Kiều Nguyệt Linh vừa nói vừa liếc nhìn Tức Mặc Vô Bạch, không biết vì sao, nhưng trên mặt nàng ấy đều là vẻ khinh thường.

Ánh mắt Sư Vũ đảo một vòng giữa hai người họ, nét mặt điềm nhiên như không có gì, nói: “Vậy mời tới phủ bàn bạc cụ thể.”

Kiều Nguyệt Linh chắp tay, xoay người lên ngựa, thấy Tức Mặc Vô Bạch đã nhanh hơn một bước lên ngựa định chạy thì cười lạnh nói: “Sao vậy, Tức Mặc đại nhân gặp ta liền chạy, sợ ta đến thế à?”

“Uy danh Kiều cô nương lan xa, tại hạ tự thấy không bằng.” Giọng điệu Tức Mặc Vô Bạch qua quít.

Sắc mặt Kiều Nguyệt Linh sa sầm: “Quả nhiên là mỗi năm mỗi khác, chả trách ban đầu chán nản từ quan, người như ngươi sao lại tốt bụng mà xuất sơn lần nữa?”

“…………..” Tức Mặc Vô Bạch nuốt xuống lời đã tới bên môi, lắc lắc đầu, đại khái là cảm thấy không thuyết phục được nàng ấy, vì vậy giơ roi thúc ngựa, đi trước một bước quay về phủ thành chủ.

Nhưng Kiều Nguyệt Linh lại không định bỏ qua cho hắn, thấy hắn đi xa thì cũng vội vã gióng ngựa đuổi theo.

Sư Vũ bị bỏ lại nhìn theo hai người đằng xa, trầm mặc không lên tiếng.

Vừa về tới phủ, Túc Diên đã lon ton chạy tới báo với Sư Vũ, nói vị Kiều cô nương kia từ khi vào phủ thì liền bắt đầu đấu đá không ngừng với Thiếu khanh đại nhân. Không phải đấu đá vũ lực mà là đấu võ miệng, ngôn từ phải nói là hết sức công kích châm biếm, thái độ không ưa Thiếu khanh đại nhân, đoán chừng hiện tại vẫn đang đấu nhau

Kể xong, Túc Diên tổng kết: “Thiếu khanh đại nhân vẫn luôn tránh né nàng ấy, nhưng nàng ấy lại hùng hổ bức người, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngài ấy, ắt hẳn giữa hai người họ có thù.”

“Nếu thật sự là vậy, trái lại là chuyện tốt.”

Muội muội của Đại đô hộ An Tây có thù với đối thủ của nàng, thực sự không gì tốt bằng. Sư Vũ cười khanh khách tháo mạng che, cũng không vội đi gặp nàng ấy, rõ ràng là thái độ mặc kệ.

Thả phạm nhân, dù thế nào cũng phải giải quyết. Sư Vũ hạ lệnh phác họa chân dung gửi đi khắp nơi, toàn thành truy bắt Hình Việt, sau đó liền miệt mài vùi đầu ở thư phòng xử lý tấu trình do các thành trấn xung quanh gửi tới.

Đương bận rộn thì Tức Mặc Vô Bạch bỗng từ ngoài cửa xông vào trong phòng.

Chưa từng thấy Thái thường thiếu khanh phong thái nhẹ nhàng thất thố như vậy, Sư Vũ giả vờ kinh ngạc nói: “Hiền chất sao thế?”

Nét mặt Tức Mặc Vô Bạch có hơi mất tự nhiên: “Ờm….ta tới bàn bạc một chút về chuyện Hình Việt với cô.”

Sư Vũ gác bút xuống: “Thấy ngươi chạy vào gấp như vậy, ta phải chăm chú lắng nghe mới được.”

Tức Mặc Vô Bạch xoay người khép cửa rồi đi tới ngồi xuống đối diện với nàng: “Chuyện Hình Việt giả danh lừa gạt, kế hoạch chu đáo kín kẽ. Hắn là người Trung Nguyên nhưng lại cố ý chọn tuyến đường Tây vực để vào Mặc thành, còn có công văn thông quan, chu toàn như vậy, ta hoài nghi Sư cô nương cũng là chuyện đương nhiên, đúng chứ?”

Sư Vũ gật đầu.

“Nhưng hôm đó thẩm vấn, Sư cô nương hoàn toàn không biết Hình Việt, sau đó ta đã quay lại thẩm vấn Hình Việt lần nữa…”

“Hiền chất,” Sư Vũ ngắt lời hắn, mặc dù tươi cười nhưng sắc mặt lại vô cùng lạnh lẽo: “Không phải ta đã từng nói ngươi và ta cùng thẩm vấn phạm nhân sao? Vì sao sau đó ngươi lại đơn phương thẩm vấn hắn?”

Tức Mặc Vô Bạch cười cười: “Chính vì lần thẩm vấn này nên ta mới quyết tâm thả hắn, bởi vì ta cảm thấy kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này còn có kẻ khác.”

“Còn có kẻ khác?”

“Không sai, trước mắt xem ra Nhược Khương là đáng nghi nhất, dù sao Hình Việt vào Mặc thành là từ Nhược Khương, mục đích chính là khơi mào tranh chấp giữa ta và cô, từ đó ngư ông đắc lợi.”

“Nếu thật sự như vậy, hiền chất chính là người thích hợp nhất với họ rồi.” Sư Vũ cười giễu một tiếng, cầm bút tiếp tục vùi đầu vào công vụ. Nhược Khương vẫn luôn có ý đồ với Mặc thành, nàng cũng không hề ngạc nhiên về điều này.

Nhưng Tức Mặc Vô Bạch lại cười không nói, tiện tay rút ra một quyển trục trên bàn, mở ra thưởng thức một lúc rồi đặt trở lại, lại lấy bút chấm mực, bắt đầu vẽ lên mặt quạt của mình.

Sư Vũ từ trong đống văn thư ngước lên nhìn hắn, ngoài cửa sổ len vào ít tia nắng còn sót lại, bị một cây bạch dương cao lớn che chắn phần nào, bóng nắng loang lổ hắt lên người hắn.

Cao quan áo trắng, mi rũ buông mày, lúc cầm bút vẽ hàng mi dài nhu hòa tựa quân tử, đây mới là Thái thường thiếu khanh được ca ngợi trong lời đồn ở Trường An, nhưng xuất hiện trước mắt nàng thì không khỏi có phần quá quái lạ.

Tên nhãi này chưa bao giờ chủ động tìm mình, mỗi lần gặp mặt cũng không nán lại lâu, hôm nay bộ uống nhầm thuốc hay sao?

Nàng không hỏi, Tức Mặc Vô Bạch cũng không nói, cứ ngồi như thế, hết nửa ngày cũng không hề có ý định rời đi.

Sư Vũ lẳng lặng quan sát mỗi một biến đổi, bưng chén trà lạnh lên uống một hớp rồi vùi đầu tiếp tục công việc của mình.

Bất tri bất giác đã qua nửa canh giờ, Túc Diên vào phòng châm trà, đẩy cửa ra trông thấy Thái thường thiếu khanh đoan đoan chính chính ngồi đối diện chủ tử nhà mình thì kinh ngạc đến độ suýt nữa làm đổ nước trà.

“Thì ra Thái thường thiếu khanh ở đây à, Kiều cô nương tìm ngài lâu lắm rồi đấy!”

Nàng ấy rêu rao như vậy, lúc này Sư Vũ mới biết hắn đang trốn người ta, nhọc công hắn còn phải bày ra dáng vẻ nhàn nhã như thế.

“Rốt cuộc ngươi đã đắc tội Kiều cô nương thế nào vậy?” Nàng chấm chấm mực, hỏi một cách nhẹ nhàng bâng quơ hết sức có thể.

Tức Mặc Vô Bạch dừng bút, thổi thổi mặt quạt: “Không có gì, trước đây từng hạch tội ca ca nàng ấy mà thôi.”

“Thì ra là vậy…” Sư Vũ mím môi cười nhạt, đánh mắt ra hiệu cho Túc Diên, nàng ấy hiểu ý, đặt nước trà xuống bước ra ngoài.

Không lâu sau, thềm cửa vang lên tiếng của Kiều Nguyệt Linh: “Thành chủ muốn gặp ta?”

Tức Mặc Vô Bạch một khắc trước còn mặt mày thong dong đầu bỗng ngẩng phắt lên, đứng dậy bước về phía cửa sổ.

Sư Vũ tóm tay áo hắn: “Aizz, hiền chất định làm gì vậy? Cửa ở bên kia kìa!”

Tức Mặc Vô Bạch quay đầu nhìn nàng: “Chỗ này của cô không có nơi nào để trốn?”

Sư Vũ mỉm cười rạng rỡ như hoa: “Có chứ, ngươi gọi ta một tiếng cô cô, ta sẽ giúp ngươi.”

Đầu mày Tức Mặc Vô Bạch nhíu chặt, lắc lắc đầu, “Không tốt.” Hắn bỗng áp lại gần: “Vầy đi, ta gọi cô hai tiếng cô cô, cô giúp ta đổi chỗ ở.”