Nhất Thế Chiến Long

Chương 1: Chiến thần mặt quỷ



“Đừng mơ mộng hão huyền là có thể trốn thoát! Khi tao biết mày ở đây thì mày đã là người chết rồi!”

Trong màn đêm, một thanh niên không ngừng qua trong bụi cỏ, vô số máu thi thể đã bị nhuộm đỏ, nằm ngổn ngang phía sau lưng anh ta, trong không khí cũng toàn là mùi tanh nồng.

Anh mặc một chiếc áo choàng, trên mặt đeo mặt nạ quỷ, lộ ra đôi đồng tử đen ngòm, mắt dán chặt vào một người đàn ông nằm trên đỉnh hải đảo.

Người đàn ông là thủ lĩnh của Huyết Sắc Luyện Ngục.

Huyết Sắc Luyện Ngục là một trong những thế lực ngầm nổi tiếng toàn cầu, làm nhiều việc ác khiến người người phẫn nộ.

Mà hòn đảo vô danh này chính là hang ổ đầu não của chúng.

Hiện tại, hải đảo này chính là địa ngục trần gian, yên lặng tĩnh mịch chỉ có giọng nói của thanh niên kia.

“Huyết Sắc Luyện Ngục và Chiến Long Điện không thù không oán, sao mày lại ra tay với bọn tao?”

Một người đàn ông mặc áo choàng đỏ đứng trên đỉnh hải đảo, toàn thân toả ra lửa giận, gương mặt cũng toàn sự hoảng hốt.

Giận là vì thanh niên này vừa đánh chết 128 người của tổng bộ Huyết Sắc Luyện Ngục.

Một người giết trăm người mà không dính cả giọt máu.

Hành động này đã khiến mọi tâm huyết của gã trôi theo dòng nước!

Sợ là vì gã nhận ra người tới là ai.

Mặt nạ quỷ!

Là biểu tượng của điện chủ Chiến Long Điện!

Bốn năm trước, Chiến Long Điện ra đời, không thuộc bất cứ quốc gia nào.

Chỉ bốn năm ngắn ngủi, Chiến Long Điện từ một thế lực nhỏ vô danh biến thành một “quái vật” khổng lồ khiến cho thế giới ngầm toàn cầu khiếp sợ.

Tất thảy đều chỉ nhờ việc Chiến Long Điện diệt tám thế lực ngầm chỉ trong bốn năm.

Trong đó có hai thế lực được có cao thủ cấp Chiến Thần.

Mấy chục năm trước, võ đạo toàn cầu bắt đầu trỗi dậy, hiện tại đã trở nên hưng thịnh, số lượng võ giả cũng nhiều hơn nhưng cao thủ cấp Chiến Thần thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Chiến Thần là người đứng trên đỉnh vũ lực của hành tinh này.

Chiến Long Điện có chiến tích đáng sợ, khiến người đời nhận thức được rằng điện chủ của Chiến Long Điện là một kẻ mạnh cấp bậc Chiến Thần. Thậm chí còn là kẻ xuất sắc trong cùng cấp bậc, thường được gọi là Chiến Thần Mặt Quỷ.

Thân là thủ lĩnh của Huyết Sắc Luyện Ngục, người đàn ông mặc áo đỏ cũng không cảm thấy mình mạnh hơn hai Chiến Thần đã chết bao nhiêu.

Đặc biệt là vừa rồi gã nghe thấy lời của thanh niên kia.

“Hai mươi năm trước, Diệp Cân Mi thuộc đội đặc chủng Chiến Long của Long Quốc đang trở dạ thì bị ám sát, chiến hữu liều chết để bảo vệ, vì bà ấy giành lấy vài giây phút ngắn ngủi, giúp bà ấy thuận lợi sinh con.

Sau khi đứa nhỏ ra đời, bà ấy chỉ nhìn thoáng qua rồi giao cho chiến hữu, nhờ chiến hữu kia đưa đứa bé đi trốn.

Còn bà ấy toàn thân dính máu, tiến lên chặn sát thủ, huyết chiến tới chết!

Khi ấy, chồng của bà ấy - Khương Chiến cũng đang liều mạng giết địch ở chiến trường, để kết thúc trận chiến nhanh thăm vợ con.

Kết quả khi ông ấy trở về, thứ nhìn thấy là thi thể đầy máu của vợ yêu”.

Thanh niên tiến lên, chậm rãi mở miệng, giọng trầm thấp, khàn khàn.

Mỗi một câu anh nói đều tăng thêm sát ý dày đặc.

“Việc này không liên quan gì tới Huyết Sắc Luyện Ngục, mày tìm nhầm người rồi!”

Người đàn ông mặc áo đỏ chấn động, cố gắng kiểm soát sự hoảng loạn trong lòng.

“Hai mươi năm trước, Khương Chiến từ biên cương về Yến Kinh, một mình một đao giết sạch nhà họ Triệu, gà chó không tha, chỉ có Triệu Tiềm mày là ở nước ngoài nên mới thoát được kiếp nạn”.

Thanh niên dừng bước, toàn thân toả ra sát ý, ánh mắt nhìn Triệu Tiềm như đang nhìn một xác chết: “Bốn năm trước, tao sáng tạo Chiến Long Điện xâm nhập thế giới ngầm là để tìm mày đó!”

“Mày... mày rốt cuộc là ai?”

Người đàn ông mặc áo choàng đỏ hoàn toàn luống cuống.

Triệu Tiềm- đây là tên thật của gã, nhưng gã đã không dùng nó hai mươi năm rồi.

Đúng ra là không dám dùng.

Mà gã che giấu họ tên hai mươi năm trời cũng vì chuyện mà thanh niên kia nhắc tới.

Sự kiện kia đã làm Long Quốc nổi tiếng toàn cầu.

Vì người đàn ông tên Khương Chiến kia chính là Chiến Thần trẻ nhất thế giới.

Sau đó, dù ông ấy đã chết trận nhưng Triệu Tiềm có hàng vạn lý do để tin chắc rằng nếu thân phận thật của mình bị lộ thì chắc chắn sẽ có người tìm được gã trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ rồi tiễn gã đi gặp Diêm Vương.

“Họ Khương, không tên!”, Khương Vô Danh lạnh lùng đáp, chậm rãi tháo xuống mặt nạ quỷ, lộ ra gương mặt kiên nghị không hợp với tuổi, trên mặt toàn là phẫn nộ và sát ý: “Chiến sĩ bảo vệ quốc gia, tắm máu chiến đấu hết mình nhưng những kẻ mà ông ấy bảo vệ là vung dao mổ về phía vợ con ông ấy - người nhà họ Triệu, đáng chết!”

“Mày... mày là con của Khương Chiến? Chuyện này... không thể nào! Năm nay mày mới chỉ 20, sao có thể trở thành Chiến Thần?”

Bên tai gã là lời tuyên án của Khương Vô Danh, nhìn gương mặt có chút lạ lẫm cùng vài nét quen thuộc của anh, Triệu Tiềm như thấy ma, nói năng lộn xộn.

Có thể nào?

Phù!

Đáp lại Triệu Tiềm là một tiếng xé gió.

Sát khí của Khương Vô Danh dâng trào, anh như ma quỷ, lướt tới trước mặt đối phương, đánh ra một quyền.

Chỉ trong giây lát, chân khí trong cơ thể không ngừng tuôn ra khỏi cánh tay phải, tụ trong nắm đấm, toả ra sóng năng lượng, dày đặc sự tức giận, tàn khốc, đánh về phía Triệu Tiềm.

Triệu Tiềm biến sắc, không kịp trốn tránh, lúc này hai tay biến thành chưởng đẩy ra như cánh cửa chặn trước người.

Chưởng khắc quyền.

Lúc này, Triệu Tiềm vận dùng sức mạnh cực hạn theo bản năng, dùng võ học Bát Quái Chưởng nổi tiếng của Long Quốc đỡ đòn.

Bùm!

Quyền chưởng va chạm, hai chưởng của Triệu Tiềm nổ tung, sau đó ngực bị thiết quyền của đánh trúng, lõm xuống, người bay ngược ra sau, máu tươi lẫn mảnh vụn nội tạng trào ra từ đường miệng.

“Điều này... không thể nào...”

Triệu Tiềm rớt xuống như diều đứt dây, mặt tái nhợt, không dám tin.

Chiến Thần đều không dưới 30.

Đây là nhận thức chung của mọi người.

Năm đó, Khương Chiến thành Chiến Thần năm 28, tạo ra truyền thuyết trong giới võ đạo toàn cầu.

Hiện tại, là một cường giả, Triệu Tiềm lại bị Khương Vô Danh mới 20 đánh chết ngay lập tức.

Điều này... đã phá vỡ nhận thức của gã!

“Mẹ, dư nghiệt cuối cùng của nhà họ Triệu đã chết! Mẹ hãy yên nghỉ dưới Suối Vàng!”

Như đáp lại Triệu Tiềm, Khương Vô Danh khép hờ mắt, khẽ khàng nói.

Ầm!

Lời Khương Vô Danh vừa dứt, Triệu Tiềm ngã ra đất, cơ thể co giật như con chó chết, run rẩy không ngừng, hộc máu liên tục, hiển nhiên đã không còn sự sống.

Khương Vô Danh lại đeo mặt nạ quỷ, không thèm nhìn Triệu Tiềm cái nào, xoay người rời đi.

“Thằng... con hoang, dù thiên phú võ học của mày xuất sắc nhưng mà là con của Khương Chiến, chỉ cần thân phận mày lộ ra, mày cũng sẽ chết sớm thôi... mày sẽ giống bố mày, chôn cùng nhà họ Triệu, ha ha...”

Hồi quang phản chiếu, Triệu Tiềm nhìn bóng lưng Khương Vô Danh rời đi, nở nụ cười dữ tợn.

Khương Vô Danh dừng bước, đột ngột xoay người, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Triệu Tiềm.

Không đợi Khương Vô Danh kịp hỏi, nụ cười của Triệu Tiềm đã cứng đờ, sau đó đầu quẹo sang một bên, đã tắt thở.

Nhìn thi thể Triệu Tiềm, nghĩ tới những lời vừa rồi của gã, Khương Vô Danh nhíu mày, im lặng vài giây rồi người đã loé lên, lao về phía chiếc trực thăng đã chờ ở bờ biển.

Trên máy bay, một cô gái trẻ cắt tóc ngắn đang ngồi ở vị trí bên cạnh ghế phi công, thấy Khương Vô Danh đang lao tới trong mắt loé lên tia sáng nóng bỏng.

“Điện chủ, giờ chúng ta đi đâu?”

Khi Khương Vô Danh leo lên rồi, cô gái tóc ngắn hỏi, tia sáng biến mất, thay vào đó là sự kính trọng.

Kính trọng đã khắc sâu vào trong linh hồn.

“Về trụ sở!”

Khương Vô Danh ra lệnh, sau đó anh ngồi dựa vào ghế, nhìn như đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng trong đầu lại đang nghĩ tới câu nói trước khi chết của Triệu Tiềm.

Một tiếng sau, khi anh ngồi trực thăng đáp xuống phi trường gần hải đảo thì điện thoại vệ tinh trong trực thăng vang lên.

“A lô!”

Cô gái tóc ngắn nghe điện thoại, biết là điện thoại của người chịu trách nhiệm tình báo cho Chiến Long Điện - Thiên Ưng thì nhận cuộc gọi.

“Sếp Tiểu Yêu, điện chủ có đó không?”

Thiên Ưng hỏi, trong lời nói là sự cung kính.

Tất cả là do từ năm 18, cô gái phương đông Tiểu Yêu có thực lực đáng sợ này đã có sức mạnh xấp xỉ Khương Vô Danh, hơn nữa còn là cánh tay phải của anh.

“Thiên Ưng, có chuyện gì?”

Khương Vô Danh mở mắt hỏi.

“Điện chủ, nhà họ Trịnh tại Quế Sơn Long Quốc uy hiếp, ép Tô Thi Vận gả cho họ, tôi nhận được tin thì báo cho ngài lập tức nhưng không thể liên lạc cho ngài và sếp Tiểu Yêu, đã nhờ sếp Hình Thiên dẫn người đi trước rồi...”

Đầu bên kia điện thoại, tim Thiên Ưng tót tới cổ họng, vội báo cáo mà không dám dừng lại.

Vì anh ta nhớ rõ một câu của Khương Vô Danh: Thành viên của Chiến Long Điện không được phép tiến vào Long Quốc dù chỉ một bước nhưng có một ngoại lệ là... Tô Thi Vận và mẹ của anh gặp bất trắc!

“Tiểu Yêu, đi Long Quốc!”

Khương Vô Danh ngắt lời Thiên Ưng, sự tàn khốc loé lên trong mắt rồi biến mất.

“Vâng điện chủ!”

Tiểu Yêu nhận lệnh, lập tức tăng tốc trực thăng.

Khương Vô Danh híp mắt nhìn bầu trời đen tối, trong đầu đều bị bóng dáng một cô gái chiếm lấy.

Cô gái mặc sườn xám thuỷ mặc, mang đôi giày da đen, thắt bím, cười lộ ra lúm đồng tiền như tiên nữ.

Khi còn nhỏ, anh ốm yếu triền miên, mỗi lần mẹ bảo uống thuốc thì cô gái đều sẽ chăm nom, dỗ anh uống xong thì nói với anh: Vô Danh, em yên tâm, chỉ cần em chịu uống thuốc, khoẻ mạnh giống chị thì không phải... bị bệnh nữa.

Mỗi lần anh bị con nít nhà họ Tô bắt nạt, cô gái sẽ hung dữ xắn tay áo, nắm chặt bàn tay trắng nõn như gà mẹ bảo vệ con.

Lần nào người lớn cho đồ ăn ngon, cô ấy đều lén cho anh, nói dối đã ăn rồi, sau đó mỉm cười nhìn anh ăn.

Mười hai năm như một ngày.

Để anh được khoẻ mạnh, cô gái đã trộm tiền của ông cụ Tô đổi lấy thuốc quý cho anh dùng, sau đó bị ông cụ Tô phát hiện, đánh tới ngất xỉu.

Cô gái tên Tô Thi Vận, là chị của anh.

Không phải ruột thịt!

Mà còn thân hơn cả ruột thịt!