Nhất Thế Chiến Long

Chương 17: Ba điều dặn dò



Ba điều dặn dò

Khương Vô Danh cũng có một cái mặt nạ quỷ.

Bốn năm trước, Khương Vô Danh muốn rời khỏi núi Long Hổ ra ngoài kiếm sống, Thiên Long Đạo Nhân cho anh một cái mặt nạ quỷ, yêu cầu anh đeo, mục đích để tránh bị bại lộ thân phận.

Bởi vì Khương Vô Danh còn quá trẻ.

Lúc đó anh chỉ mới mười sáu tuổi mà đã bước một chân vào lĩnh vực Chiến Thần.

Nếu tin tức này bị lan truyền, chắc chắn sẽ chấn động thế giới!

Đến lúc đó, Khương Vô Danh sẽ trở thành tâm điểm trên toàn thế giới, sau đó sẽ bị điều tra toàn diện.

Như vậy thân thế của Khương Vô Danh có thể sẽ bị điều tra ra, dẫn đến họa sát thân!

Nghe theo lời dặn của sư phụ Thiên Long Đạo Nhân, từ khi thành lập Chiến Long Điện đến nay, mỗi lần Khương Vô Danh chấp hành nhiệm vụ đều sẽ đeo mặt nạ quỷ.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao người đời gọi anh là Chiến Thần mặt quỷ.

Thậm chí, ở Chiến Long Điện, ngoại trừ Đông Phương Tiểu Yêu, Hình Thiên và Tần Tiểu Trí, cũng không có người nào khác được thấy gương mặt thật của Khương Vô Danh.

Giờ phút này, Khương Vô Danh nghe được mặt nạ quỷ, phản ứng đầu tiên chính là cho rằng kẻ thần bí trong lời của Tô Viễn chắc hẳn có quan hệ với Thiên Long Đạo Nhân!

“Quế Phương, Thi Vận, Vô Danh, tuy rằng năm đó ông đuổi mọi người ra khỏi nhà họ Tô là có nỗi khổ tâm, nhưng mấy năm nay mọi người chịu nhiều cực khổ và ủy khuất. Ông và nhà họ Tô rất xin lỗi mọi người!”

Ngay lúc Khương Vô Danh hoài nghi kẻ thần bí và Thiên Long Đạo Nhân có quan hệ với nhau, Tô Viễn Sơn tự trách mà nói.

“Bố, chúng ta không có ai trách bố hết!”, Lưu Quế Phương vội vàng nói.

“Đúng vậy, ông nội, ông làm vậy là vì sự an toàn của chúng ta và nhà họ Tô, đừng áy náy tự trách bản thân mình”. Tô Thi Vận cũng mở miệng.

“Vô Danh, cháu có trách ông nội không?”, Tô Viễn Sơn nhìn về phía Khương Vô Danh.

“Ông nội Tô, nếu như cháu là ông, cháu cũng sẽ làm như vậy”. Khương Vô Danh gián tiếp đưa ra câu trả lời.

Vốn dĩ anh định dẫn Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận đi tìm Tô Viễn Sơn hỏi cho ra lẽ.

Nhưng bây giờ chân tướng sự việc đã rõ ràng, sao anh có thể trách Tô Viễn Sơn?

Huống chi Tô Viễn Sơn biết rõ anh không phải là hậu duệ của nhà họ Tô mà vẫn quan tâm đến cái nhìn của anh?

“Mọi người không trách ông là được rồi”.

Tô Viễn Sơn thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Được rồi, những gì cần nói đã nói xong rồi, mọi người thu dọn đồ đạc một chút, chúng ta về nhà. Tuy rằng hiện tại nhà họ Tô gặp một ít phiền toái, điều kiện không bằng năm đó nữa, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là ở lại đây”.

“Ông nội Tô, nhà họ Tô gặp phiền toái gì vậy?”, Khương Vô Danh hỏi.

“Có người âm thầm nhắm vào nhà họ Tô chúng ta, chèn ép tập đoàn Tô thị, tình huống cụ thể vẫn chưa rõ ràng”.

Tô Viễn Sơn nói mà không khỏi nhíu mày, sau đó nhìn về phía Tô Thi Vận nói: “Đúng rồi, Thi Vận, sau khi cháu trở về nhà họ Tô, ông sẽ giao tập đoàn Tô thị cho cháu quản lý”.

“Hả?”

Tô Thi Vận giật mình.

“Ông già rồi, không còn sức lực nữa. Mấy chú của cháu càng ngày càng vô dụng, nếu giao tập đoàn Tô thị cho tụi nó, sớm hay muộn cũng xong đời”.

Tô Viễn Sơn mang vẻ mặt hận sắt không thành thép mà nói.

“Ông nội, ông cho cháu quản lý Tập đoàn Tô Thị, cháu sẽ cố gắng làm hết sức, sẽ không làm ông thất vọng”.

Tô Thi Vận do dự một chút, cuối cùng cũng không từ chối lời đề nghị của Tô Viễn Sơn, nhưng cô ấy có chút lo lắng bản thân mình không thể hoàn thành tốt.

“Thi Vận à, từ khi cháu phụ trách việc kinh doanh của nhà họ Lưu tới nay, cháu đã biểu hiện rất xuất sắc, đặc biệt là quá trình chống lại sự trả thù của nhà họ Trịnh làm cho ông rất ngạc nhiên, ông nội tin tưởng năng lực của cháu”.

Tô Viễn Sơn hơi hơi mỉm cười, nhưng vẫn cau mày như cũ.

Khương Vô Danh thấy thế, biết nhà họ Tô lần này gặp phải phiền toái không nhỏ, nhưng cũng không hỏi ngay mà quyết định bảo Tần Tiểu Trí điều tra.

Sau đó, lúc Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận đang thu dọn đồ đạc, Khương Vô Danh đi ra khỏi phòng, đến một góc sân không người, lấy điện thoại vệ tinh ra gọi cho sư phụ Thiên Long Đạo Nhân.

“Con về Long Quốc cũng không nói với ta một tiếng?”

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, trong ống nghe truyền ra giọng của Thiên Long Đạo Nhân.

“Sư phụ, sự việc khẩn cấp quá nên con không báo với người kịp”.

Khương Vô Danh giải thích, nhưng trên thực tế, nếu như Võ bộ Long Quốc ngăn cản anh ra mặt cho Tô Thi Vận, chắc chắn sẽ có một trận chiến đẫm máu.

Mà Thiên Long Đạo Nhân rất có thể sẽ ngăn cản anh làm như vậy!

“Ai…… Con vẫn còn quá kích động! Việc này cũng không phải chuyện gì lớn, con có thể phái người đi xử lý, sao phải đích thân tới đó, hơn nữa thiếu chút nữa là trở mặt với Võ bộ Long Quốc rồi”.

Quả nhiên, Thiên Long Đạo Nhân thở dài, trách Khương Vô Danh quá manh động.

“Sư phụ, đối với con mà nói, đây là chuyện lớn!”

Khương Vô Danh tỏ thái độ rõ ràng, không hối hận vì những gì mình đã làm dù chỉ một chút.

“Được rồi, nếu chuyện đã qua rồi thì không nhắc lại nữa”.

Thiên Long Đạo Nhân hiểu rõ tính tình của Khương Vô Danh, không tiếp tục đề tài này nữa: “Dựa vào những gì ta biết về con, con gọi điện thoại cho ta không phải là vì báo kết quả mà là có chuyện khác. Nói đi, chuyện gì?”

“Sư phụ, nhà họ Tô nói cái chết của cha nuôi con là Tô Thế Vinh không phải ngoài ý muốn mà là có người cố ý mưu sát, người biết là kẻ nào làm không?”

Khương Vô Danh không lòng vòng mà hỏi thẳng vào vấn đề.

“Ta không biết chuyện này”. Thiên Long Đạo Nhân đáp.

Hửm?

Khương Vô Danh sửng sốt một lát, sau đó lại nói: “Nhà họ Tô còn nói, năm đó có một kẻ thần bí đi tìm ông nội Tô, nói người hại chết cha nuôi của con cũng sẽ hại tới người nhà họ Tô, dặn ông nội Tô phải đuổi một nhà ba người chúng ta ra khỏi nhà họ Tô.

Hôm nay, cái kẻ thần bí kia lại xuất hiện nói đừng lo lắng về họa năm đó, không còn nguy hiểm nữa.

Kẻ thần bí kia cũng đeo một cái mặt nạ quỷ, con cho là do người phái đi?”

“Không phải”.

Thiên Long Đạo Nhân khẳng định.

Khương Vô Danh trầm mặc.

“Con tính khi nào rời khỏi Long Quốc?”, Thiên Long Đạo Nhân chuyển chủ đề hỏi sang chuyện khác.

“Tạm thời con sẽ không đi. Nhà họ Tô gặp một ít phiền toái, con muốn giúp nhà họ Tô giải quyết. Mặt khác, con muốn điều tra cái chết của cha nuôi, báo thù cho ông ấy!”

Khương Vô Danh híp mắt, nói ra kế hoạch của mình.

“Con muốn ở lại Long Quốc, ta không có ý kiến, nhưng con phải nhớ kỹ ba điều này”. Thiên Long Đạo Nhân trầm mặc một lát mới mở miệng nói.

“Sư phụ, ba điều gì?”, Khương Vô Danh hỏi.

“Thứ nhất, ngoại trừ con, tốt nhất đừng để người của Chiến Long Điện ở lại Long Quốc, đặc biệt là mấy cấp dưới cực mạnh của con”.

Thiên Long Đạo Nhân đưa ra điều thứ nhất, hơn nữa còn giải thích lý do: “Chiến Thần Tần Viễn Chinh của khu đông đè ép chuyện của con, không phải vì Tần Tiểu Trí là cấp dưới của con, mà là vì con chiếm lý, hơn nữa tuổi còn trẻ mà đã trở thành Chiến Thần.

Nhưng con phải hiểu được, nếu con và thủ hạ của con ở lại Long Quốc, đối với Võ Bộ Long Quốc mà nói chính là một quả bom hẹn giờ, bọn họ tất nhiên sẽ đề phòng, thậm chí phái người để mắt tới con. Điều đối với con và Chiến Long Điện đều không phải chuyện tốt”.

“Được”.

Khương Vô Danh đồng ý, anh cũng cảm thấy đám người Đông Phương Tiểu Yêu và Hình Thiên ở Long Quốc thì không ổn.

“Thứ hai, Võ bộ Long Quốc mạnh hơn con tưởng rất nhiều, trừ khi bất đắc dĩ, đừng phát sinh xung đột với Võ bộ Long Quốc, càng không thể đối đầu với bọn họ!”

Thiên Long Đạo Nhân nói ra điều thứ hai.

“Về điều này, con đã đồng ý với sứ giả Nhan Quân của Giang Nam võ bộ, để ông ta chuyển lời cho Tần Viễn Chinh”. Khương Vô Danh nói.

“Thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, đừng bại lộ thân phận của con, cho dù là điện chủ của Chiến Long Điện hay là con trai của Khương Chiến, hai thân phận này đều không được bại lộ!”

Giọng nói của Thiên Long Đạo Nhân nghiêm túc hơi vài phần.

“Sư phụ, lúc con giết thủ lĩnh của Huyết Sắc Luyện Ngục Triệu Tiềm, hắn từng nói, một khi thân phận thật của con bị bại lộ, con nhất định sẽ chết. Hơn nữa mấy năm nay người vẫn luôn nhắc nhở con đeo mặt nạ quỷ để tránh bị bại lộ thân phận”.

Khương Vô Danh nghĩ tới lời Triệu Tiềm nói trước khi chết, hít sâu một hơi, hỏi: “Có phải cái chết của bố ruột con là Khương Chiến còn có ẩn tình khác mà người không nói cho con biết không?”

“Lần sau gặp ta sẽ nói cho con biết”.

Thiên Long Đạo Nhân im lặng gần mười giây, mới gián tiếp trả lời, sau đó cúp điện thoại không đợi Khương Vô Danh nói thêm lời nào nữa.

Khương Vô Danh cất điện thoại, lặng lẽ nắm chặt tay.

Nợ máu phải trả bằng máu.

Cho dù đó là cái chết của Tô Thế Vinh, hay là cái chết của Khương Chiến, Khương Vô Danh anh đều sẽ điều tra ra manh mối và báo thù cho bọn họ!