Nhất Thế Thanh Hoan

Chương 40: Lão tổ, người phải kiềm chế



Sự thật chứng minh, Nam Ương cảm thấy cái bao lì xì nhỏ này không biểu hiện đủ thành ý của mình.

Lúc Khinh Hoan mở điện thoại lên, giao diện màn hình khóa đã nhảy ra năm tin nhắn chưa đọc đến từ Nam Ương. Cô điểm vào, bị một mảnh tin nhắn chuyển khoản màu cam vàng làm cho kinh sợ.

Nam Ương gửi cho cô bốn lần, mỗi lần năm vạn, tổng cộng là hai mươi vạn.

Hạn ngạch chuyển khoản qua Wechat trong ngày chỉ có hai mươi vạn.

Dưới bốn tin chuyển khoản này, bong bóng đối thoại màu trắng, vẫn là ba chữ vô cùng đơn giản---

Tiền mừng tuổi.

Khinh Hoan không nhịn được cười ra tiếng, cô ấn nhận lấy từng khoản từng khoản tiền một, sau đó lại rút tiền từ ví về thẻ ngân hàng trống không của mình. Kỳ thật tiền cô kiếm hoàn toàn đủ dùng, Nam Ương cũng không thiếu tiền, nhưng cô vẫn muốn bảo quản giúp cô ấy những khoản tiền đó. Dù sau ngày tháng sau này còn dài, cô có thể dùng số tiền này mua thật nhiều thật nhiều hồ lô đường và chocolate lấy lòng Nam Ương mà.

Sau khi mặc xong quần áo, cô xuống giường đến hòm thuốc tìm thuốc trị cảm cho Nam Ương.

Một bên tìm, cô còn một bên bất đắc dĩ thở dài. Nữ nhân này sao lại ngốc như vậy, chỉ vì không muốn mạo phạm mình không mặc quần áo, thế nhưng thật sự không đắp chăn.

Tìm được thuốc rồi, cô đem hai viên con nhộng và ba viên thuốc nữa bỏ vào nắp chai nhỏ, cầm lấy đi đến phòng khách. Cô nấu một ấm nước, lúc Nam Ương rửa mặt xong từ toilet đi ra vừa lúc nước cũng đun xong, cô hòa nước sôi vào ít nước lạnh để độ ấm nước vừa phải, cùng với nắp thuốc trên tay đưa cho Nam Ương.

Sau khi Nam Ương nhận lấy thuốc và ly nước xong, đột nhiên hắt xì một cái.

"Ách---- xì----!"

Cánh tay cô ấy run một cái thật mạnh, thuốc trong nắp chai tất cả đều bay ra ngoài, rơi lung tung trên mặt đất, lăn đến dưới sô pha.

Cô ấy xoa xoa mũi, nhìn thuốc trên mặt đất, ngồi xổm xuống nhặt lên.

Khinh Hoan tặc lưỡi một tiếng, lại tiến đến cong lưng đánh nhẹ lên mu bàn tay Nam Ương, dỗi nói: "Còn nhặt cái gì, đều rớt trên đất cả rồi. Em lấy cái khác cho chị."

"Tôi sợ em giẫm phải," Nam Ương vẫn cúi đầu, nhặt hết thuốc trên đất lên, "Sẽ trượt chân."

"....."

Khinh Hoan mím môi, bởi vì những lời này của Nam Ương, tim lại đập nhanh thêm vài phần.

Dường không thời khắc nào là cô ấy không khiến cô tâm động.

Nam Ương đang nhặt thuốc, cửa phòng đột nhiên truyền đến một trận tiếng thịch thịch thịch. Hai người đều đứng lên cùng đi về phía cửa.

Cửa vừa mở ra liền nhìn thấy Minh Vãn Trừng mặc một kiện áo lông màu hồng trong tay thì cầm theo hộp cơm cười hì hì đứng đó.

"Sư phụ, năm mới vui vẻ! Mùng một đầu năm, tôi mang sủi cảo tới cho chị nè." Nói xong, cô liền hơi cong eo về phía Nam Ương, "Bà chủ Nam chào buổi sáng, năm mới vui vẻ nha, chúc năm mới thật nhiều hạnh phúc!"

Khinh Hoan cười nhận lấy hộp cơm trong tay Minh Vãn Trừng, "Thế nào, tối hôm qua em còn gọi chị ấy là lão tổ, hôm nay lại kêu về bà chủ Nam rồi?"

Biểu tình Minh Vãn Trừng lập tức đọng lại trên mặt.

"Tôi, tối hôm qua tôi, kêu kêu kêu chị ấy là lão tổ.... Sao....?"

"Đúng vậy," Khinh Hoan không để bụng, "Chị thấy Tự Tuyết cũng kêu như vậy. Nam Ương nói, là biệt danh mọi người đặt cho chị ấy?"

Minh Vãn Trừng ngơ ngác nhìn khuôn mặt vô biểu tinh của Nam Ương, vội gật đầu: "Đúng đúng đúng, đúng, chính là biệt danh, biệt danh mà thôi."

"Có phải em cũng có thể kêu chị như vậy không?" Khinh Hoan cười ngâm ngâm nhìn về phía Nam Ương bên cạnh.

Nam Ương trầm mặc một lát, rầu rĩ nói: "Tùy em."

Khinh Hoan thấy biểu cảm của cô thế kia liền cảm thấy buồn cười, không để ý nhiều, xách hộp sủi cảo đi vào trước. Cô cầm trước vào phòng bếp hâm nóng, một lát nữa Nam Ương uống thuốc xong vừa lúc có thể ăn một ít.

Minh Vãn Trừng thấy Khinh Hoan đi rồi, mới thở ra một hơi thật dài: "Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng rằng sư phụ phát hiện ra cái gì."

"Hôm nay hình như không có quay phim." Nam Ương nhìn cô nhàn nhạt nói.

"Đúng vậy, mới mùng một năm mới nên đạo diễn Lý cho chúng tôi nghỉ." Minh Vãn Trừng đơn thuần gật gật đầu.

Nam Ương nghiêng đầu, hơi nhướng mày: "Nếu không có quay phim ngươi cũng không cần tới đi nhờ xe bọn ta đến phim trường nữa. Sủi cảo cũng đưa xong, ngươi có thể đi rồi."

Biểu cảm Minh Vãn Trừng hệt như giẫm phải phân: "Lão tổ, sao người có thể là loại người như vậy? Tết nhất, tôi mắt trông mong chạy tới, muốn để người hưởng thụ một chút cảm giác tề nhân chi phúc...."

"Tề nhân chi phúc?" Nam Ương nhíu mày, "Tề nhân chi phúc dùng thế này?"

"Ách.... Vậy gọi là gì?" Minh Vãn Trừng dùng bộ não thiếu văn hóa đến đáng thương của mình liều mạng cướp đoạt, "Thiên... Thiên luân chi nhạc?"

Nam Ương làm sao không nhìn ra Minh Vãn Trừng rốt cuộc đang nghĩ cái gì, cô ấy than nhẹ một cái, móc từ trong túi quần ra một bao lì xì bự sớm đã chuẩn bị trước.

Một bao lì xì rất dày, nhưng vẫn không có dày bằng cái của Khinh Hoan.

Cô ấy ném bao lì xì cho Minh Vãn Trừng. Minh Vãn Trừng cũng vui vẻ ra mặt, vững vàng tiếp được, hệt như chó săn cười rộ lên: "Cảm ơn lão tổ, tôi biết người thương tôi nhất mà, chúc người và sư phụ bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử!"

Khóe môi Nam Ương chậm rãi cong lên, trong thanh âm không dấu vết cũng mang theo chút ý cười: "Cút."

"Cút liền đây!"

Minh Vãn Trừng cười đến trên mặt đều nở hoa rồi, chậm rãi chạy đi, bỗng nhiên lại dừng lại, lén lút quay đầu nhìn một vòng xung quanh, sau khi xác nhận trên hành lang không có ai liền đè thấp thanh âm nói với Nam Ương: "Lão tổ, người phải tiết chế a, trong WC hôn nồng nhiệt thì thôi đi, đêm giao thừa còn không buông tha sư phụ. Người xem người, giọng nói cũng khàn thành vậy rồi, tối hôm qua sư phụ khẳng định mệt chết."

Vừa mới bắt đàu Nam Ương còn không hiểu ý tứ trong lời Minh Vãn Trừng, chờ đến lúc phản ứng lại, Minh Vãn Trừng đã sớm không còn thấy bóng dáng.

Cô ấy cắn chặt răng, siết chặt viên thuốc vừa mới nhặt lên.

Đột nhiên có chút hối hận không đem chúng nhét vào miệng Minh Vãn Trừng.

Khinh Hoan từ phòng bếp bên kia đột nhiên bước nhanh ra tới, trong tay còn cầm điện thoại giao diên vừa mới ngắt một cuộc gọi nào đó, hai mắt đảo nhanh qua lại ở ngoài cửa, thanh âm không nén được hưng phấn: "A Trừng đâu rồi?"

"Đi rồi." Nam Ương đơn giản đáp.

"Sao lại đi rồi?" Khinh Hoan thò nửa người ra ngoài cửa tìm, nhìn nhìn trái phải, trong thanh âm có hơi than tiếc, "Tiếc quá, chỉ có thể lát nửa gửi Wechat nói cho em ấy tin tốt này thôi."

"Tin tốt gì?"

"Là Tiểu Dật," Khinh Hoan cười quơ quơ điện thoại trong tay, "A Trừng luôn muốn làm quen bạn của em Kỳ Dật ấy. Vừa rồi cậu ấy mới gọi cho em, nói chiều nay sẽ đến chỗ em thăm ban. Em hẹn cậu ấy đến nhà hàng gần sân bay ăn. Chiều nay dẫn chị và A Trừng cùng đi, để mọi người làm quen nhau một chút."

Sau khi Nam Ương trầm mặc một lúc lâu, phun ra bốn chữ:

"Bốn người hẹn hò."

Khinh Hoan mặt đỏ hồng, nhỏ giọng nói: "Đừng nói bậy, Tiểu Dật còn không quen A Trừng, hẹn hò gì không biết."

"Ừm." Nam Ương gật gật đầu, ánh mắt đạm mạc, "Hai người hẹn hò, hai người thân cận."

Khinh Hoan: "....."

Bất quá, ở một khía cạnh nào đó, xác thật là thân cận.

Còn là mang theo "gia trưởng" thân cận.

Thời điểm Khinh Hoan đem tin tức này nói cho Minh Vãn Trừng, Minh Vãn Trừng spam tới một đống dấu chấm than. Cách một cái màn hình cô cũng có thể cảm nhận được Minh Vãn Trừng kích động cùng chờ mong cỡ nào.

Khinh Hoan có chút không hiểu tại sao Minh Vãn Trừng lại cảm thấy hứng thú với Kỳ Dật như vậy, rõ ràng hai người ngay cả nói chuyện cũng chưa từng nói với nhau câu nào.

Loại khó hiểu này đồng thời cũng sinh ra với Nam Ương, cho tới bây giờ, cô vẫn không hiểu một người hoàn mỹ như Nam Ương thế kia tại sao cứ khăng khăng một mực chỉ yêu mình mình.

Có lẽ, thật sự là nhất kiến chung tình đi?

Thế nào vẫn cảm thấy có chút buồn cười.

Hai người ăn phần sủi cảo nhân thịt bò Minh Vãn Trừng đưa tới, loay hoay cũng đến 12 giờ trưa. Khinh Hoan bắt đầu chọn quần áo trang điểm, chuẩn bị cho cuộc gặp mặt chiều nay. Nam Ương thì ngồi trên giường chơi máy chơi game cũ kỹ của cô ấy, theo game xếp hình Tetris từng hàng từng hàng biến mất, tiếng hít mũi "biu ~ biu ~" cũng không ngừng vang vọng trong phòng.

Nam Ương chảy nước mũi, nhưng tay lại bận chơi game, không có thời gian để lau, chỉ có thể không ngừng hít mũi.

Khinh Hoan đang ngồi một bên sườn khác của giường kẻ mày, nghe thấy tiếng hít mũi của Nam Ương càng ngày càng thường xuyên, thở dài, buông bút kẻ xuống, túm lấy một tờ khăn giấy, vòng đến trước mặt Nam Ương.

Cô gấp khăn giấy lại, đặt lên mũi Nam Ương.

"Dùng sức." Thanh âm của cô mềm nhẹ, nghiêm túc nhìn Nam Ương.

Nam Ương kinh ngạc giương mắt, tay phải theo bản năng buông lỏng phím ấn máy chơi game ra, đè lại khăn giấy trên mũi mình, "Tôi... Để tôi làm."

Khinh Hoan lại không buông tay, chỉ liếc mắt nhìn xuống dưới một cái, từ tốn nói: "Sắp chết rồi kìa."

Nam Ương vội cúi đầu, tay lập tức đặt lại lên phím ấn của máy, thao tác có hơi hoảng loạn tìm vị trí thích hợp để đặt khối vuông xuống. Khinh Hoan cách khăn giấy nắm mũi cô, lại nói lần nữa: "Dùng sức."

Nam Ương do dự trong chốc lát, mới nhẹ nhàng thổi mạnh mũi.

Khăn giấy tức thì trở nên ấm hơn.

Khinh Hoan niết khăn, lại gấp thêm lần nữa, sau đó lần nữa đặt lên chóp mũi Nam Ương, giúp cô ấy lau đi chút nước mũi còn lưu lại chưa khô. Nam Ương cúi đầu chăm chú vào trò xếp hình Tetris, trong lòng cô ấy biết để Khinh Hoan lau mũi giúp mình là không ổn, nhưng cô ấy vẫn không buông xuống được trò chơi trong tay, cũng không phải chơi vui đến vậy, chỉ là cô ấy có chứng cưỡng bách không muốn dễ dàng chết mà thôi.

Cố chấp đến khô khan. Cái đặc điểm này thật sự là xỏ xuyên qua mỗi một chi tiết trong cuộc sống của cô ấy.

"Hôm nay mặc áo lông cao cổ nhé," Khinh Hoan ném giấy đi, thuận tay còn nhéo chóp mũi Nam Ương, "Chị bị cảm, không thể để gió thổi vào người."

"Tôi không có áo lông cao cổ." Chóp mũi Nam Ương bị nhéo đến hơi phiếm hồng, nhịn không được hít hít mũi.

"Mặc của em đi, em có một chiếc áo lông cao cổ màu trắng." Khinh Hoan mím môi, lại nói, "Bất quá không phải đồ mới, em từng mặc rồi. Chị có để ý không?"

Nam Ương lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Tôi sợ em để ý."

"Nói bậy gì đó?" Khinh Hoan dỗi nói, "Sao em lại để ý."

"Ừ."

Nam Ương lên tiếng, vẫn chuyên tâm chơi game xếp hình của mình.

"Chị không chuẩn bị sao, Tiểu Dật sắp đến rồi, A Trừng cũng sớm chuẩn bị xong rồi, hiện tại chỉ chờ một mình chị thôi đó." Khinh Hoan nhu nhu đẩy cánh tay Nam Ương.

"Tôi không có gì chuẩn bị cả, mặc áo khoác vào là có thể đi rồi."

"Vậy chị mặc đi a, nhanh lên, còn chậm trễ nữa sẽ không tới kịp."

"Từ từ, chơi xong ván này đã."

"Ván này của chị bao giờ mới có thể xong? Ấn tạm dừng không phải được rồi sao?"

Nam Ương cố chấp lắc đầu: "Không cần tạm dừng."

Khinh Hoan bất đắc dĩ nhìn cô ấy, chỉ phải tự mình lấy tới chiếc áo lông màu trắng kia, tìm trước tìm sau, trực tiếp đội lên đầu Nam Ương.

Hai mắt Nam Ương vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào máy chơi game, nhưng thân thể lại rất phối hợp thẳng người lên, thậm chí còn chủ động vươn một bên tay, ý bảo Khinh Hoan xỏ tay áo vào giúp cô ấy.

Thật là một đại gia quen được hầu hạ.

Khinh Hoan yên lặng thở dài một hơi, nhân nhượng cô ấy, cẩn thận giúp cô ấy mặc xong áo lông. Sau khi mặc xong rồi, cô lại cẩn thận sửa sang lại cổ áo, để nó vừa vặn che đến cằm Nam Ương, sau đó lại gạt mái tóc đen dài từ trong áo ra, đều đều phô tán sau người cô ấy.

Thực rõ ràng một ván này của Nam Ương vẫn chưa kết thúc. Khinh Hoan không còn biện pháp khác, chỉ có thể lôi kéo tay áo cô ấy, dẫn cô ấy tới cửa, giống như vừa rồi giúp cô ấy mặc áo khoác, cô lại giúp cô ấy đổi giày.

Cô một đường lôi kéo Nam Ương, từ phòng ở đến thang máy, lại từ thang máy đến gara. Mãi cho đến khi cô ấy ngồi trên ghế phụ, Nam Ương vẫn còn cầm cái máy chơi game chói mắt kia, muốn ngừng mà không được.

Sao chị ấy không kết hôn với game xếp hình Tetris luôn đi?

Khinh Hoan nắm tay lái, giận dữ nhăn mũi.