Nhất Thế Tích Hoàng

Chương 18: Cắn lại



Mưa rơi kéo dài mấy ngày, mây đen luôn là không tản đi, bay ở bầu trời Bình Dương thành, vài mảng mây hiện vẻ tối đen, người ở bên ngoài ra cửa luôn là đem áo tơi mang theo bên người.

Bí vệ hoàng gia điều động hơn nửa đi Thục quốc, mà Mạc Cửu Diên ở sau khi bí vệ quân đến Thục quốc mới biết tình huống, ngoài cáu giận, trong lòng lại sợ hãi, bệ hạ có hoài nghi nàng, không tín nhiệm nàng nữa hay không.

Tất cả mọi người Bắc Chu bởi vì nàng là quyền thần, quyền thế ngập trời, có vinh hoa phú quý khó có thể tưởng tượng, người người tôn kính nàng, nhưng trong lòng bản thân nàng rõ ràng, tất cả những thứ này đều là đến từ Y Thượng Vân ban tặng, một khi chính mình bị cô vứt bỏ, thì sẽ sa đọa vách núi vạn kiếp bất phục.

Sau khi ở trong phủ do dự mấy ngày, ban đêm giờ tý, Tần phò mã ban đêm xông vào bên trong phủ nàng.

Nàng trong lúc mông lung vốn không ngủ, nghe được tiếng gõ cửa, trong lòng cả kinh bên trong phủ nàng đề phòng nghiêm ngặt, rất ít có người có thể tránh phủ vệ xông tới, vội khoác quần áo đi tìm, Tần Thượng Minh lắc mình tiến vào trong phòng.

Nhìn thấy người quen, nàng mới thở phào một hơi, chưa kịp mở miệng, liền nghe Tần Thượng Minh vội la lên: "Ôn Ngọc đi Thiên Thủ Quan rồi, ngày gần đây cũng luôn có người theo ta, việc này xảy ra phiền toái rồi."

Khóe môi Mạc Cửu Diên kéo ra một vệt cười gằn, ở giữa Tuyên vương phủ và hắn, nàng lựa chọn chính là hắn, ở sau khi tiểu vương gia đền tội, nàng đã triệt để chọc giận Tuyên vương, nhưng người này cũng không phải là liên minh tốt nhất của nàng, đáng tiếc Ôn Ngọc quá mức ngu dại, một chức vị Hình Bộ Thượng Thư liền làm cho nàng hoàn toàn thần phục Y Thượng Vân, nàng muốn đi lấy lòng, Ôn Ngọc cũng chỉ coi như không thấy, ngược lại tìm đến phía trận doanh của đại công chúa.

Chân nến đùng đùng vang vọng, cả kinh hai người đồng dạng hoảng sợ.

Mạc Cửu Diên ra ngoài dò xét một vòng, sau khi xác nhận không người theo tới mới xoay người lại đóng cửa lại, hạ thấp giọng: "Ngươi thì không nên giết nhiều người Hình Bộ như vậy, bọn họ đi Thiên Thủ Quan, liền để cho bọn họ đi, bây giờ Ôn Ngọc tự mình đi, nàng là người cẩn thận như vậy, chắc chắn điều tra ra bí mật, các ngươi tự cho là thông minh."

Tần Thượng Minh toàn thân áo đen, sắc mặt cực kỳ âm trầm, hắn cùng với Mạc Cửu Diên kết minh mấy năm, hai người hợp tác thuận lợi, nhưng năm nay vài đại sự đều xuất hiện sai lầm, mà Mạc Cửu Diên càng là đem sai lầm đổ lên trên người hắn, nhịn hồi lâu, hắn lạnh lùng nói: "Người của Hình Bộ cũng không phải ta giết, Mạc đại nhân chuyện của mình làm trong lòng mình rõ ràng, chớ đem nước bẩn giội trên người ta."

Hai người cùng nhau đều là kết hợp lợi ích, nhưng Mục Tương Chỉ cũng không thân cận người nhà họ Mục, cả ông dượng này cũng không xem nặng, nếu nàng đăng vị, đối với hắn cũng không có ích, mới có thể nghe tin lời của Mạc Cửu Diên, chính mình đích thân dẫn người giết nàng, giá họa cho Nam Việt.

Trước mắt, liên minh sắp đổ vỡ, Mạc Cửu Diên cũng biết Tần Thượng Minh biết rõ chuyện của nàng quá nhiều, chọc giận cũng không chỗ tốt, nhịn lấy tính tình nói: "Cũng không phải là ta gây nên, ta giết bọn họ không có tác dụng, chỉ có thể dẫn hỏa lên người, nếu không phải ngươi, cũng có thể là thủ hạ ngươi gây nên, ngươi nên trở về đi thăm dò."

Tần Thượng Minh sống lưng đổ mồ hôi lạnh, tình thế không có lợi với hắn, hắn cũng không thời gian tính toán những thứ này, chỉ nói: "Ôn Ngọc nơi đó làm thế nào, theo ta thấy lưu lại không có ích, chi bằng nhân cơ hội giết nàng ở bên ngoài."

"Ôn Ngọc không vội, Mục Tương Chỉ đã chết, chỉ là Ôn Tịnh giữa chừng giết ra, nghĩ đến trong lòng Tần phò mã ngươi nên có tính toán, nàng giống như ta, cảnh giới càng hơn ta, ngươi nên cảm thấy kiêu ngạo mới phải, bỗng dưng tiện nghi Ôn Ngọc, để nàng có thêm trợ lực chống lại ta."

Đề cập Ôn Tịnh, Tần Thượng Minh trầm tĩnh giây lát, nhìn thấy ý cười trào phúng trong mắt Mạc Cửu Diên, chính mình chợt cảm thấy sỉ nhục, đứng lên nói: "Nàng là con gái của ta, đương nhiên nên giúp ta, điểm ấy ngươi không cần hoài nghi, giết Ôn Ngọc, nàng không chỗ dựa, tự nhiên sẽ trở lại bên cạnh ta. Chỉ là Ôn Ngọc linh lực cao thâm, không dễ chế phục."

Mạc Cửu Diên gật gù, thấy hắn mắc câu, mới nói: "Ôn Ngọc, ta thì muốn loại trừ từ lâu rồi, ngươi ổn định Ôn Tịnh, hay là khi ngươi đi hành cung, ta bố trí thích đáng cho ngươi tại sao ngươi còn thất thủ?"

Tần Thượng Minh ở bề ngoài cơ nhục căng thẳng, trong lòng phẫn hận khó bình, cắn răng nói: "Khi ta đi hành cung, thủ vệ nơi đó nghiêm ngặt, lúc ta dẫn người đi vào, gặp nha đầu chết tiệt kia, đề phòng bị người phát hiện, ta liền lui ra ngoài, ở dưới chân núi lại bị người đánh lén, suýt nữa bị giết, bây giờ trên người ta có vết thương, Thiên Thủ Quan chỉ sợ không đi được."

"Ta biết rồi, tùy cơ ứng biến là tốt rồi, chỉ cần ngươi làm yên lòng Ôn Tịnh, đừng quấy nhiễu chuyện ta, bệ hạ đã hoài nghi ta, quân bí vệ đi Thục quốc cũng không cho thống lĩnh ta đây biết, hiển nhiên không cần ta rồi." Mạc Cửu Diên ngưng mắt ánh nến ánh nến, bệ hạ từ Vong Xuyên trở về liền tăng số người đi tìm kiếm, chỉ sợ bên trong Vong Xuyên có được đáp án rồi.

Thế nhưng người hơn mười năm cũng không từng trở về, liền nói rõ nàng không nên trở về, tất cả hôm nay của nàng đến không dễ, không thể để Mục Tương Lạc làm rối nữa, sắc mặt nàng dữ tợn, màu ngươi nhóm lửa, sự thù hận trong lòng đè ép hồi lâu lần nữa hiện lên.

Hai người tính toán hồi lâu, định ra việc Thiên Thủ Quan, ở lúc không người phát hiện, Tần Thượng Minh liền rời khỏi Mạc phủ.

*

Ngày sau tiết thanh minh, mưa nhỏ tí tách lại đang rơi, Thất Tịch lệnh hầu gái đem Cúc Hoa dời vào trong phòng, ngẩng đầu thì thấy được Phù Vân đội mưa từ bên ngoài chạy vào, trên người dính một chút nước mưa.

Hắn tự giác ở dưới hành lang đứng giây lát, sau khi mang nước mưa được linh lực hong khô, mới đẩy ra gian nhà đi vào.

Trong phòng nhiệt độ cực cao, cửa sổ mở ra, đều không thể xua tan nhiệt khí trong phòng, Tiêu An Ninh trên giường nhỏ trong tay cầm vài phần tình báo, sắc mặt như tuyết, sau một lát, cảm thấy thực sự không có khí lực nhìn nữa, liền đặt ở một bên.

Từ khi từ Vong Xuyên trở về, nàng liền cảm thấy linh lực trong cơ thể từng ngày một tiêu tan, không cách nào ngưng tụ, thêm nữa gân mạch cắn lại, để nàng đau đến không muốn sống, làm việc nghịch trời, chung quy sẽ có người trả giá thật lớn.

Phù Vân đi tới, người trên giường nhỏ rất yên tĩnh, không có ngẩng đầu không nói gì, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở rất yếu của thiếu tư mệnh, hắn có thể nhận biết được lúc này linh lực trong cơ thể thiếu tư mệnh tiêu hao quá nhiều, mà nàng đang cô đọng thần lực, càng không có cách nào cảm giác được trong phòng có thêm một người.

Cùng bọn họ tu luyện không giống, thiếu tư mệnh huyết mạch trời sinh, kỳ thực so với bọn họ có thêm sức mạnh trời sinh, loại sức mạnh này rất vi diệu, cùng sức mạnh trong thiên địa rất giống, thế nhưng ngày gần đây nguồn sức mạnh này làm như dần dần biến mất rồi, khó có thể sử dụng vì nàng.

Hắn nghe thánh hồ đề cập tới, không phải người Thái Nhất cảnh vào Vong Xuyên, tất sẽ gặp cắn lại, nhưng ngày ấy thấy nàng tỉnh táo, ngoại trừ một ít thương thế ở ngoài, cũng không có không ổn, ai biết đây vậy mà là ảo giác.

Thiếu tư mệnh đang từ hạ đọa* cảnh giới, nàng từ từ lui ra Linh Ẩn cảnh, rơi vào Huyễn Linh, mấy ngày nữa, nếu không ngăn lại, chỉ sợ sẽ càng thêm gay go.

(*) Hạ dọa: Ý chỉ cảnh giới tu luyện bị rớt thấp xuống.

Hai người đều là linh lực thuần dương, hắn đi tới, thử đem linh lực chính mình rót vào bên trong nàng, chống đỡ một ngày thì một ngày.

Nhưng mà Tiêu An Ninh cũng không cảm kích, khi linh lực Phù Vân rót đến trong cơ thể nàng, đã bị nàng mạnh mẽ đẩy ra, trong thân thể hừng hực giống bị lửa mạnh đang đốt cháy, những linh lực kia tất nhiên có ích lợi đối với nàng, nhưng mà động không đáy là lấp không đầy.

Phù Vân nhìn thiếu tư mệnh nhắm chặt hai mắt, hờ hững trong ánh mắt đã bị ngạc nhiên thay thế, thiếu tư mệnh không muốn tiếp thu bất cứ người nào cho, cũng bao gồm hắn.

Sắc mặt của Tiêu An Ninh rất đỏ, như bị lửa thiêu nóng, ngay cả mạch máu giữa cổ mà mắt có thể nhìn cũng càng không rõ ràng, bản thân nàng chậm rãi mở mắt ra, hai con mắt cũng hiện ra màu đỏ khác thường, cảm giác giống như đốm lửa nhỏ, khiến người ta cảm thấy rất khủng bố.

Vẻ mặt nàng nhín phía Phù Vân rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Ngươi và Phi Nhứ nên rời khỏi rồi, nơi này không phải là các ngươi ở lâu."

Phù Vân rủ xuống con ngươi, "Thuộc hạ rõ ràng, nhưng mà Vong Xuyên cắn lại khi nào sẽ kết thúc?"

Nhiệt độ trong phòng rất cao, để Tiêu An Ninh cảm thấy khó thở, nàng đỡ cái bàn đi tới dưới cửa sổ, lửa cắn lại trong cơ thể từ giữa mà chậm rãi thiêu đốt ra ngoài, nơi đan điền chính là căn nguyên, nàng không thể dùng linh lực đi chống lại, một khi vượt qua mức độ khả năng thừa nhận của thân thể mình, kinh mạch thì sẽ tổn thương càng thêm nghiêm trọng.

Tim đến da thịt, làm như đều đang thiêu đốt.

Đây là một quá trình không cách nào ngăn cản, nàng nhìn thấy linh hồ dưới hành lang dằn vặt Cúc Hoa, khóe môi hơi cong, "Cảnh giới hạ đọa chính là kết quả, kết cục này so với ta lường trước phải tốt một chút, đúng rồi, ngươi và Phi Nhứ sau giờ ngọ xuất phát đi Thiên Thủ Quan, một đường nhìn trông kĩ Ôn Ngọc, không phải thời khắc sống chết không thể ra."

Đối thoại của hai người truyền vào trong tai Phong Đường, nó nhảy lên song cửa sổ, móng vuốt bấu lấy khe hở, lạnh nhạt nói: "Ta nghĩ tới một câu nói của nhân loại các ngươi, ngươi muốn biết không?"

Tiêu An Ninh cười khẽ: "Rửa tai lắng nghe."

Phong Đường nhìn nàng: "Trộm gà không xong còn mất nắm gạo."

Ý cười của Tiêu An Ninh đọng lại, Phù Vân trầm mặc.

Phong Đường cảm thấy nâng lên cảnh giới dựa vào là cơ duyên, Huyễn Linh đến Linh Ẩn, chính giữa tích tụ nhiều năm nỗ lực, huyết thống thiếu tư mệnh dị thường, càng dễ thăng lên hơn người bình thường, không có nghĩa là sau khi nàng hạ dọa còn có thể tăng lên trên, nói đơn giản, Tiêu An Ninh rất khó lại về Linh Ẩn cảnh, thậm chí so với người thường còn khó hơn mấy lần.

"Còn có một câu, tiền mất tật mang!"

Linh hồ nói nhiều đều là không nhận người tiếp đãi, thân thể Tiêu An Ninh rất suy yếu, cảm giác mình chắc không bắt được Phong Đường, liền mặc nó đi nói chuyện cười, bề ngoài nàng là đi giết Y Thượng Vân, nhưng mà thất bại, bởi vì chuyện bên trong Vong Xuyên không có ai rõ ràng, ngay cả người trong cuộc Y Thượng Vân chỉ sợ đều là ra từ trong mây mù.

Khóe môi thiếu nữ dựa vào cửa sổ hơi vểnh lên, lộ ra một vệt nụ cười bỡn cợt, dặn dò Phù Vân: "Đi tìm cái lồng sắt rắn chắc chút, xin mời linh hồ tiền bối đi vào ở một khoảng thời gian, lúc nào nghĩ được cách chữa trị thương thế Vong Xuyên cắn lại cho ta, lúc đó thì mời nó ra ngoài."

Thời gian mấy hơi, Phù Vân thì bắt được Phong Đường, sai người tìm lồng sắt, quả thực đem nó ném vào, Phong Đường tức giận đến giơ chân, lại không thể làm gì, trừng mắt Tiêu An Ninh, nói: "Huỷ bỏ linh lực bản thân ngươi, sẽ đoạn tuyệt Vong Xuyên cắn lại."

Ý đồ xấu..

Tiêu An Ninh vặn khăn mặt lau sạch lấy gò má, ẩm ướt mang đến cho nàng thoải mái ngắn ngủi, nước trên mặt bị nhiệt độ sau khi hong khô, lại cảm thấy càng thêm khó chịu, nàng trầm mặc hồi lâu, ngoảnh mặt làm ngơ đối với Phong Đường, tiếp tục khó chịu nghiệp hỏa đốt thân trong Huyền Hư trận kia.

Nàng nhắm mắt lại, lông mi hơi rung động, lỗ tai động một chút, nghe được tiếng bước chân phía ngoài, đem khăn mặt thả xuống, ngồi trở lại tại chỗ, sau mấy hơi, cửa bị người mở ra, Ôn Tịnh một thân quan mới tinh mặt mày hớn hở, cơ hồ nhảy qua.

Phong Đường làm như tìm được cứu tinh, vội hỏi: "Tiểu Tịnh Tịnh, mau thả ta ra ngoài."

Ôn Tịnh theo bản năng bước chân dừng lại, kinh ngạc nhìn Phong Đường, gãi gãi sau gáy chính mình, kì lạ nói: "Linh hồ tiền bối, ngươi làm sao bị nhốt lại rồi, bệ hạ muốn gặp ngươi."

Phía trước vực sâu, phía sau có cọp, hơn nữa còn là lợi hại nhất, Phong Đường lắc đầu nắm lấy hàng rào sắt, lắc đầu nói: "Ta cảm thấy vẫn là trong lồng tre thoải mái, Y Thượng Vân lão yêu bàkia thấy ta chính xác không có chuyện tốt."

"Phong Đường, bàn già, nàng hình như trẻ hơn ngươi!"

Tiêu An Ninh hời hợt trả lời một câu, Ôn Tịnh dáng vẻ kệch cỡm gật đầu biểu thị đồng ý, "Bệ hạ rất trẻ trung, cũng rất đẹp."

Mấy ngày không thấy, Ôn Tịnh đã nghiêng về một phía Chu đế, Phong Đường hầm hừ nói: "Tại sao nàng không có gặp phải cắn lại.."

"Phong Đường.." Tiêu An Ninh cắt đứt lời của nó, mặt mày tựa như ngưng tụ sương lạnh, nàng lạnh lùng nói: "Đi rồi đừng nói lung tung, quản tốt miệng này của ngươi."

Một câu nói xem như là đồng ý thỉnh cầu của Ôn Tịnh, Ôn Tịnh sợ nàng hối hận, liền mang lồng sắt đều xách đi rồi, hỏi Phù Vân lấy chìa khóa, mở ra lồng sắt mang theo linh hồ tiến cung.

Y Thượng Vân trong cung cũng đang chờ các nàng, sau khi nhìn thấy linh hồ, cảm thấy có chút quen thuộc, làm như từng thấy ở nơi nào, nhưng lại nhớ không rõ, cô nhìn thấy linh hồ, lên tiếng trước tiên: "Linh hồ tiền bối, đã lâu không gặp."

Linh hồ đứng ở nơi đó, bước chân ngắn, đưa lưng về phía cô, hừ hừ vài tiếng, tính là đáp lại.

Y Thượng Vân cũng không để ý thái độ của nó, chậm rãi đi tới, nửa ngồi nửa quỳ người, vẻ mặt ôn hòa, "Năm đó Huyền Hư trận là ngươi và Tịch Sanh thiết lập, trẫm muốn hỏi ngươi, ở trong trận có từng gặp một đứa trẻ năm tuổi xông vào."

"Mỗi ngày mấy trăm người xông vào, ta chỗ nào biết được đứa trẻ trong miệng ngươi, còn nữa ta ở nơi sâu xa trong trận, ngoài trừ ngươi xông trận, chưa từng thấy người khác." Phong Đường châm chọc lên tiếng, một nữ tử ngay cả đứa trẻ của mình cũng không bảo vệ được, càng vững vàng làm đế vương nhiều năm như vậy, cũng thực sự là thiên hạ hiếm thấy.

Sắc mặt Y Thượng Vân bình tĩnh, trong mắt đã xuất hiện sóng to gió lớn, nhìn chằm chằm Phong Đường nói ra cam kết, "Nếu ngươi nói ra, trẫm có thể bảo đảm trong Bắc Chu, người Thái Nhất Môn tự do ra vào, không hề chặn giết, trẫm nói được là làm được."

Thái Nhất Môn đã là năm bè bảy mảng, không có bất cứ uy hiếp gì, Y Thượng Vân bắt bí đúng mực, một đứa bé có thể xuất hiện từ trong trận, tất nhiên phải có được che chở của Thái Nhất Môn, mà Phong Đường tất nhiên biết đến.

Mê hoặc lớn như vậy quả thật làm cho Phong Đường động tâm, nó biết được lời hứa đế vương đáng giá nghìn vàng, nhưng mà trong trận xuất hiện đứa trẻ chỉ có thiếu tư mệnh, khi đó Tịch Sanh chết, đem thiếu tư mệnh giao phó cho nó, nó nhớ rõ, không có đứa trẻ thứ hai.

Chẳng lẽ thiếu tư mệnh là tam điện hạ của Bắc Chu?

Hết chương 18