Nhất Thế Tích Hoàng

Chương 67: Tâm sự



Y Hoành lần đầu thấy hoàng đế, động tác ăn gà quay liền ngừng lại, nàng biết được Y Thượng Vân linh lực cao thâm, mà dung nhan tú lệ, có người nói năm đó Hiếu Văn đế cũng muốn nạp cô làm phi, chỉ là không biết sao, ngược lại đem cô gả cho con trai của chính mình, lúc này cô mới có đế vị bây giờ.

Lần đầu gặp gỡ cô, liền cảm thấy kinh diễm. Thời gian dường như bất động, lại càng không từng ở trên dung nhan của cô lưu lại dấu vết, nàng chỉ gặp qua chân dung, nhìn liếc qua một chút, liền cảm thấy đẹp đến thoát tục, nhìn thấy người thật, mặc dù không có mũ miện đế vương, nhưng khí chất quanh thân, không phải người thường có thể so sánh. Cô không giống bên ngoài nói lành lạnh như vậy, khóe môi nhợt nhạt mỉm cười, để nàng nhớ tới khi tuyết trắng mênh mang, nắng ấm không thường thấy của không trung, chậm rãi để băng tuyết hòa tan, ôn nhu mà thanh mỹ.

Khi Y Thượng Vân đến, thì nhận ra được trong đình viện nhiều một người, cô có hai vị huynh trưởng, bọn họ thê thiếp vô số, dòng dõi càng là nhiều đếm không hết. Cô rất ít xuất cung, lại càng không hiểu được tình trạng bên trong phủ. Đối với Y Hoành cháu gái vậy, lại càng không từng gặp.

Cô hơi nhíu mày, dường như không thấy Y Hoành, ý cười vừa rồi liền nhạt đi, như ngày mùa thu chảy, giấu diếm uy nghi, chỉ nói: "Đang nói cái gì?"

Mục Tương Lạc đồng dạng không rõ, nhìn Y Hoành, "Ngươi đem lời vừa rồi nói lại lần nữa."

Y Hoành thấy tam điện hạ chưa hành lễ, thầm nói nàng lớn mật, chính mình vội uốn gối quỳ xuống, ngay ở trước mặt đế vương đàm luận trai lơ, dường như không tốt lắm. Nàng phát hiện ý cười đế vương hơi thu lại, lành lạnh như thường, tao nhã như tùng trúc, nàng ngẩn người, đối với uy nghi đế vương, nói: "Tam điện hạ trước đó vài ngày ở Tiên Thục Các vừa ý một người, lệnh ta chuộc thân, chọn một phủ trạch.."

"Trai lơ?" Y Thượng Vân trong đầu giả mạo cái từ ngữ này, trong thành Lăng Châu thịnh hành tin này, cô tất nhiên là biết được, tuy nói bản thân cô biến thành trơ trẽn, nhưng người bên ngoài làm sao làm đến, không có quan hệ gì với cô. Cô lại càng không từng trách cứ, đã từng nghe mấy vị ấu muội Minh đế ở trong phủ nuôi nam tử tuấn tú.

Trong mắt nàng lóe qua căm ghét, dọa đến Y Hoành không dám ngẩng đầu, quỳ ở đó, chỉ cảm thấy ánh mắt bệ hạ như kim đâm vào trên người mình, càng cảm thấy bị một vùng tăm tối ăn mòn. Nàng chờ một chút, liền nghe bệ hạ dặn dò: "Ra ngoài." Nàng như đại xá, vội không kịp đi ra ngoài.

Mục Tương Lạc đối với chuyện vẫn còn tồn tại một mảnh sầu lo, chưa hỏi được rõ, người đã chạy xa, nàng muốn gọi về, chỉ thấy bệ hạ bắt được tay nàng, vẻ mặt không tốt lắm, nàng biết nghe lời đoán ý, lại càng không hiểu đầu nguồn bệ hạ tức giận.

Cô vừa rồi chỉ nói được hai chữ 'trai lơ', thì mắt lộ ra căm ghét, Y Hoành nói trai lơ là ý bằng hữu, tại sao sẽ đưa tới bệ hạ tức giận. Nàng không ngốc, lập tức phản ứng lại, hỏi: "Trai lơ là ý gì?"

Nàng hồ đồ không biết, mắt lộ ra mờ mịt, nàng không hiểu việc cũng không quyền lợi bị đe dọa, nàng có thể trực tiếp hỏi tới. Chỉ là nàng đánh giá thấp sự căm ghét của Y Thượng Vân đối với trai lơ, trước đây thì hiểu được người nàng làm việc này, chính mình liền cảm thấy buồn nôn, trước mắt đến phiên con của bản thân cô, cô làm sao không giận.

Trong đình viện không có cung nhân chờ đợi, Phong Đường phát hiện thế cuộc không đúng, đã sớm chạy trốn không biết nơi đi. Y Thượng Vân tuy nói tức giận, vẻ mặt chưa đổi, trong con ngươi sâu thẳm sóng lớn tái sinh, chỉ nói: "Vừa rồi người kia nói, là thật hay không?"

Một lời, Mục Tương Lạc cũng không hiểu cô giận từ đâu đến, nhưng then chốt ở chỗ từ 'trai lơ' này, giấu diếm huyền cơ. Nhưng vừa rồi Y Hoành nói, đại thể là thật, then chốt ở chỗ nào, nàng tất nhiên là biết được, ánh mắt như nước, giải thích "Cũng không phải là như vậy, ta chưa vừa ý hắn, nhưng mà để Y Hoành thay hắn chuộc thân thôi."

"Nếu đã chưa vừa ý, vậy vì sao chuộc thân?" Màu ngươi Y Thượng Vân chìm mấy phần, sâu sắc nhìn chằm chằm nàng, không giống như tức giận như vậy, nhiễm mấy phần vẻ khói lửa nhân gian.

Nghe cô ngôn ngữ như vậy, Mục Tương Lạc tìm tới chỗ mấu chốt, dò xét cô một chút, nói: "Người kia ngũ quan mấy phần tựa như Phù Vân, vì vậy.. Ta mới sẽ.. Mới sẽ.."

Phù Vân vẫn là mê hoặc chưa giải trong lòng nàng, tư vị mất đi mới biết quý trọng, nàng cũng không biết tâm tình của chính mình, nên là hối tiếc hay là tâm tình gì, nàng nhìn thấy gương mặt tương tự, sẽ không ngừng được nhìn nhiều, dù cho biết rõ không phải, vẫn sẽ rung động.

Nàng nói chuyện ấp a ấp úng, mang theo trắng bệch trong lúc lơ đãng, Y Thượng Vân rõ ràng hàm nghĩa trong lời nói nàng, lặng lẽ than nhẹ, nói thẳng: "A Lạc, trong lòng ngươi có phải sẽ thường xuyên nghĩ Tịch Sanh?"

Đề tài chuyển đến quá nhanh, Mục Tương Lạc nhìn thẳng cô, cành cây lộ ra quang sắc chiếu vào trên người Y Thượng Vân, có thêm một chút vẻ nhu hòa, nàng nói: "Sẽ, ân cứu mạng, thì sẽ ghi khắc."

"Vậy phù Vân thì sao? Hắn cũng là ân cứu mạng." Y Thượng Vân chắc là rõ ràng, A Lạc chấp niệm trong lòng cũng không phải là tình yêu nam nữ, mà là ân tình, giống như cô nhớ tới ân tình của Tịch Sanh, bỏ ra thời gian mười năm chính mình, dù cho bây giờ nàng thoát ly Thái Nhất Môn, trong lòng ghi nhớ vẫn là Thái Nhất Môn.

Nàng mưu lược có vẻ non nớt, lại bởi vì không người giúp đỡ, bị người bên cạnh phản bội, rơi vào bước này, nếu như không có Hàn Vũ phản bội, nàng sẽ không nhanh như vậy bị bóc trần thân phận của chính mình. Kỳ thực, nàng có chút cảm kích Hàn Vũ, tuy nói không đạo đức, nhưng cô chí ít ép cho A Lạc thừa nhận thân phận.

Màu ngươi Mục Tương Lạc thăm thẳm, chưa có lãng tránh ánh mắt quan sát của Y Thượng Vân, ánh sáng sáng quắc, để cho nàng không thể không đi suy nghĩ, trong lòng rất là phức tạp, nàng ghét vì tình mà khó xử, cẩn thận suy nghĩ, Phù Vân cùng Thất Tịch các nàng đối với mình, có khác nhau hay không. Nàng sâu sắc giãy dụa ở trong đó, chính mình nhốt lại chính mình, không tìm được lối thoát.

Nàng không nghĩ ra, Y Thượng Vân cũng không ngoài ý muốn, nàng còn trẻ, không rõ chuyện trong lòng cũng bình thường, màu ngươi mát lạnh phai nhạt, cô vỗ vỗ bờ vai A Lạc, bùi ngùi nói: "Ngươi cả cái gì gọi là tình đều không nhận rõ, quá mức xử trí theo cảm tính."

Mục Tương Lạc như tuyệt tình chút, lúc trước đáp ứng yêu cầu của Tịch Sanh, giải quyết việc chung, không vì tình cũ, lấy hay bỏ có đạo, làm sao sẽ hơn mười năm không về. Y Thượng Vân vẫn chưa trách nàng không về, khi đó chẳng qua trẻ con năm tuổi, tình lý đều không nhận rõ, làm sao quá nghiêm khắc. Huống chi Mục Tương Lạc khi còn bé liền thích làm ầm ĩ, so với đứa trẻ cùng tuổi, càng khó dạy nuôi.

Nghe nói như thế, Mục Tương Lạc không có phản bác, cúi đầu, để người không thấy rõ thần sắc của nàng, vẻ mặt Y Thượng Vân ôn hòa đi, đứa nhỏ này rõ ràng nhìn thông minh, càng bị người bên ngoài lừa gạt, vẫn ngu si cực kì, cô tựa như nhớ tới chuyện khác, âm thanh mang theo mấy phần thâm trầm, nói: "Từ mai, ngươi vào triều đi.."

Thần sắc cô bình tĩnh không mang theo một tia cảm xúc dị dạng, con ngươi Mục Tương Lạc đột nhiên co rụt lại, vẫn là chạy không thoát, nàng mím khóe môi không nói lời nào, nàng thực sự không muốn vào triều, hai nhà Mục Y minh tranh ám đấu, nhìn thì đau đầu, nàng lại đặt mình trong đó, hai phía lôi kéo nàng, mặt đỏ mặt trắng đều hát không được, quả thực đòi mạng.

Huống hồ trưởng công chúa Thanh Hà một mực tìm chứng cứ, nỗ lực vào dưới trướng nàng, chỉ là người bên ngoài không biết chính là, chính mình cũng không có phần tâm tư giành ngôi, dáng dấp bệ hạ như vậy, tinh thần nhấp nháy, dường như hơn mười năm trước, chỗ nào sẽ dễ dàng thoái vị.

Nàng giãy dụa giây lát, trong con ngươi lóe hết sạch, kiên quyết lắc đầu: "Không muốn, mẫu thân đợi nhị ca trở về đi, hắn định có thể giúp ngài."

Vẻ mặt Y Thượng Vân yên tĩnh, lẳng lặng mà nhìn nàng, phát hiện không ra nàng là vui hay là tức, thong dong như trước, trên dưới đánh giá nàng một chút, mặt giãn ra cười nói: "Không đi cũng có thể, trẫm cùng ngươi tính một chút món nợ trai lơ, giả vờ ngây ngốc cùng trẫm, trẫm thật sự sẽ để ngươi trả giá thật lớn."

Lời này không giống lời nói dối, Mục Tương Lạc đã sớm lĩnh giáo qua, mi mắt run rẩy, vội hỏi: "Ta nghe ngài." Dừng một chút, lại nói: "Ta không có phần tâm tư kia, mẫu thân không cần phòng ta, làm phai mờ mọi người cũng tốt." Nàng đem lời nói rõ trước, miễn cho ngày sau lại sinh trắc trở, tuy nói đại công chúa rời đi, sẽ không nảy sinh sóng lớn, bên trong một quốc gia liên quan nhiều lắm.

Y Thượng Vân kinh ngạc, hai tay chắp sau lưng, đôi mi thanh tú hơi ngưng, quang ảnh trong mắt luân phiên, thỉnh thoảng mơ hồ, lần đầu tiên nghe nàng bộc lộ nội tâm, càng là như vậy. Cô không khỏi trong lòng mềm xuống, tang thương từng sợi điêu khắc ở vầng trán, trái lại cô cảm thấy như vậy rất tốt, không giống Mục Dạ giấu giấu diếm diếm như vậy, không giống Mục Tương Chỉ ngày ngày tính toán nàng như vậy, muốn vị trí thái tử.

Cùng Minh đế sinh tồn mười mấy năm, dạy dỗ nàng một đạo lý, hoàng gia không phụ tử, không phu thê. Cô cũng học được đề phòng tất cả mọi người, ngoài tình thân ra, đề phòng con trai của cô, Mục Tương Chỉ ở dưới gối cô lớn lên, tâm tư của nàng chính mình vừa xem hiểu ngay, chỉ là không đề cập tới thôi. Mà Mục Dạ thì sao, đại khái là e ngại huynh đệ tương tàn, tự nguyện lui ra, hay hoặc giả là nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thời cơ thích hợp.

Chỉ có tam điện hạ nhìn như thủ đoạn cao thâm này, mưu lược thỏa đáng, sẽ lẽ thẳng khí hùng nói cho cô biết, nàng không có phần tâm tư này, không cần đề phòng nàng.

Chiếu đến kim quang mỏng manh, con mắt mông lung bay xa ở trên cung điện, mây trôi bao la, tựa như nguỵ trang đến mức ở dưới thiên hạ, cô nở nụ cười, phát ra từ chân tâm, trêu đến trái tim một nơi ấm áp, cô không nói lời gì, chỉ nhìn Mục Tương Lạc một chút, quay người muốn đi.

So với trước đây, cô hình như lại càng không biết làm sao biểu đạt tình cảm của chính mình rồi. Cô muốn đi, trong lòng Mục Tương Lạc còn có vấn đề chưa hiểu, đuổi theo cô đi mau vài bước, ngu đần nói: "Mẫu thân còn chưa nói cho ta biết, cái gì gọi là trai lơ?"

Bước chân Y Thượng Vân đột nhiên ngừng lại, sắc mặt ửng đỏ, quay đầu chạm vào ánh mắt tinh khiết của A Lạc, bỗng dưng cảm thấy nữ nhi này ngốc đến đáng thương, thậm chí có chút không có thuốc nào cứu được, nếu cô không nói, đồ vật nhỏ đần độn này tất nhiên đi hỏi người bên ngoài, châm chước nói: "Hoan hảo cùng với những nam tử khác, chính là trai lơ."

Không ngạc nhiên chút nào, sắc mặt Mục Tương Lạc đỏ nóng lên, nàng có thể lý giải đế vương vì sao nổi giận, nàng trừng mắt nhìn, trong lòng tức giận hơn, Y Thượng Vân hiểu được nàng có thù tất báo, chỉ nói: "Việc này để ta xử lý, ngươi không được quản nhiều."

Tiếp đó, liền không có chuyện của Mục Tương Lạc rồi. Y Thượng Vân nhấc chân bước ra, một mình đi trở về Tử Thần điện, ánh sáng trên mặt dìu dịu ẩn lại, vẻ mặt như trước, nhìn như không có gì thay đổi, khí chất quanh thân đã thay đổi lớn.

Tiêu Nhiên tuân lệnh mà đến, nhìn thấy thần sắc của cô, liền lại cúi đầu, nghe cô phân phó nói: "Thứ nữ Y gia, tên là Y Hoành, không lưu lại được."

Đây cũng là sát lệnh, Tiêu Nhiên tuy nói không rõ, nhưng đế vương có ý, không ai dám không theo, tức khắc dặn dò người bắt tay đi làm.

Bí vệ quân điều tra, cực kỳ thần tốc, nhưng sau đó tra kĩ, thì phải biết Y hành bị người đuổi giết, sống chết không rõ, sau khi báo cho tam điện hạ biết được.

Mục Tương Lạc vốn định điều tra rõ thân phận của nàng, lại so sánh kĩ, càng không ngờ bệ hạ động thủ trước nàng, xem ra trong mắt đế vương không lưu lại được hạt cát, động tác này của Y Hoành càng giống như là cố ý làm tức giận, chỉ là cô vì sao làm như vậy, thực sự không nghĩ ra.

Mục Tương Lạc đoán được cực kỳ chuẩn xác, Y Hoành xác thực biết được hoàng đế sẽ không bỏ qua nàng, ở sau khi bị truy sát, chuyển đi Ôn phủ, được Ôn Tịnh cứu. Hai người bạn bè trên bàn rượu, cũng coi như từng có gặp mặt một lần.

Ôn Tịnh lương thiện, không hiểu mưu kế, cong cong lượn lượn đem nàng mang về Ôn phủ, rót chén trà cho nàng tĩnh tâm, ra hiệu nàng đem sự tình nói rõ ràng, nàng không cứu tội phản nghịch.

Y hành đã sớm sợ đến hồn phách ngoài trời, từng ngụm từng ngụm uống mấy chén nước trà, liền nói: "Bệ hạ đuổi giết ta, ta liền giúp tam điện hạ nuôi trai lơ mà thôi, nàng liền muốn giết ta.. Nàng còn là cô mẫu của ta.. Thật sự quá vô tình rồi.. Đều nói đế vương bạc tình, ta là thật sự cảm nhận được."

Nghe vậy, trong mắt Ôn Tịnh loé ra ngờ vực, nàng không tin Y hành nói.

Hết chương 67