Nhất Thế Tích Hoàng

Chương 71: Lạc thú



Lời vừa nói xong, A Lạc nụ cười biến chất liếc nhìn Y Thượng Vân hồi lâu, mãi đến tận mặt đối phương giãn ra, nàng mới đem chén rượu đẩy ra, "Bệ hạ vui mừng, không có quan hệ gì với ta, một chén rượu đủ có thể để ta mê man vài canh giờ, sáng mai ta cần đi tìm Y Hoành."

Y Thượng Vân cong cong khóe môi, hiểu được nàng không thức thời, chính mình bưng rượu uống vào, vẻ dương dương tự đắc, suýt nữa không cách nào đem cô cùng hình tượng đế vương Bắc Chu liên hệ. Y Thượng Vân uống một ly, lại nói: "Trong mắt ngươi có cây gai, sắc bén mà cứng rắn, chỉ có chén rượu trước mắt ngươi kia có thể đem nó rút ra, ngắn ngủi vài canh giờ, liền lại nảy sinh."

A Lạc không hiểu, muốn hỏi, đế vương lại đem chén rượu rót đầy, cười đến giảo hoạt, "Đáp án ở trong chén."

Chuyện phiếm dưới ánh trăng, Mục Tương Lạc trừng lớn ánh mắt như nước trong veo, thật sự đi nhìn, rượu trong chén dịch thể trong suốt, thành chén bạch ngọc không chút tì vết nào có cây gai gì. Nàng bỗng dưng ngẩng đầu, đầu ngón tay hơi lạnh sượt qua giữa trán mẫu thân, kì lạ nói: "Mẫu thân say rồi? Tại sao bắt đầu nói lời lung tung."

Y Thượng Vân cười nhạt một tiếng, trong mắt lan tràn hơi nước, dừng ở hư không, chăm chú như vậy, ôn nhu, mà yên tĩnh, không mang theo lạnh lẽo, nhuệ khí.

Mục Tương Lạc theo tầm mắt của cô đi nhìn, nơi đó ngoại trừ mấy ngôi sao nhàn nhạt, chính là một vùng tăm tối. Nàng hơi thở dài, chống quai hàm nói: "Mẫu thân đang nhớ nàng?"

Nếu như nàng nhớ không lầm, hôm nay là sinh nhật của Mục Tương Chỉ, đáng tiếc..

Cách cự ly một tay, trong mắt Y Thượng Vân sương mù bị đẩy tan, sáng sủa, cô cười nói: "Đáp án ở trong chén."

Nàng nhìn thấy cô, hơi mĩm cười, nàng có chút rõ ràng nguyên nhân mẫu thân cho dù dùng đồ giả kia, bởi vì tình yêu của cô giấu ở trong lòng, dù cho biết rõ là giả, cũng có thể bổ khuyết phần chỗ trống trong lòng này. A Lạc bưng chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn, nói: "Ngài đêm nay đến cùng đang nhớ ai?"

Y Thượng Vân đứng lên, bên trong con ngươi đen hiện lên màu sắc sáng sủa "Nên đi ngủ rồi."

A Lạc nhướng mày, hơi mím miệng, mang theo một chút tính trẻ con, "Ngài không tử tế."

"Trẫm chỉ nói đáp án ở trong chén, chưa từng để ngươi uống."

A Lạc nhụt chí, mặt mày đông lại không lên tiếng, suy tư điều gì, đế vương chưa đi, nàng chăm chú hỏi: "Nàng là thật chết rồi hả?"

Nàng chăm chú nhìn thẳng cùng cô, Y Thượng Vân hiển nhiên ngẩn ra, nàng hỏi quá mức trắng ra, để cho mình không cách nào đi đón. Vấn đề này, cô nghĩ đến rất nhiều năm, nội tâm cũng là điên dại rất nhiều năm, cuối cùng không có đáp án. Mang theo ngữ khí bạc bẽo, ở dưới bầu trời đêm đặc biệt lạnh lẽo, "Có lẽ là vậy."

Đế vương quay người rời khỏi, Mục Tương Lạc nhìn chăm chú chén rượu trên bàn, cong cong môi, ở khi Ôn tướng bước vào sân trước ngôi nhà chính, nàng vừa uống vào chén thứ hai. Nàng đang uống rượu, Ôn Ngọc không cảm thấy kinh ngạc, nàng ban ngày lấy trong vò rượu chứa chính là nước.

A Lạc biểu hiện như trước, đầu ngón tay thon dài ở trên mép chén vuốt nhẹ, nàng hỏi: "Ôn tướng, tìm được Y Hoành rồi?"

Ôn Ngọc trầm mặc, nàng là người duy nhất biết được vụ cá cược này.

Một chuyện lớn như vậy, ở trong mắt đế vương, càng dùng cá cược đến kết thúc, Ôn Ngọc không hiểu bị bạn tốt nhiều năm này, là như thế nào đối xử chuyện này. Nàng chờ chốc lát, tam điện hạ uống vào chén rượu thứ ba, nàng cùng bệ hạ uống rượu không giống, từng ngụm nhỏ nhấp, làm như uống trà, Ôn Ngọc nghe thấy được mùi rượu, đây là rượu bệ hạ yêu nhất.

Vị ngọt, tính mạnh.

Ôn Ngọc nói: "Bệ hạ một năm chỉ uống hai lần, ở sau khi tam điện hạ trở về, liền đổi thành một năm một lần." Hàm nghĩa trong đó, nàng không nói nhiều.

Đế vương sau khi tắm rửa ra ngoài, điều Tiêu Nhiên theo Ôn tướng rời đi. A Lạc cụp mắt, "Mẫu thân thắng rồi."

Y Thượng Vân mỉm cười, người tắm rửa mang theo vài phần nhiệt khí, tăng thêm mấy phần phiêu miểu cho cô, A Lạc quơ quơ bầu rượu, một giọt chưa còn lại, còn dư lại ở trong chén nàng, nàng có chút không nỡ, vẫn là uống xuống một hớp.

Không nhiều không ít, đúng lúc bốn chén.

Nàng đứng lên, ghét bỏ nói: "Rượu này khó uống, thật là đắng"

"Rượu này là ngọt, hậu kình hơi lớn, vừa rồi trẫm chỉ uống ba chén." Y Thượng Vân nhẹ nhàng mở miệng, đóng lại con ngươi, khóe môi là ý cười ôn hòa.

A Lạc hậu tri hậu giác, làm như nghe được chuyện cười, "Lạc thú lớn nhất của Bệ hạ là cái gì?"

Y Thượng Vân nhìn gương mặt say của nàng, vò vò mi tâm, thẳng thắn nói: "Chọc ngươi."

A Lạc hơi thở dài, nở nụ cười xuất phát từ nội tâm, nói: "Ta cho rằng là gạt ta uống rượu cũng hoặc gạt ta kêu a nương."

Y Thượng Vân ở bên trong hai cái này chăm chú suy nghĩ một chút, mặt mày có chút thay đổi sắc mặt, "Lừa ngươi uống rượu, đương nhiên vì cái sau."

Nàng vẫn nỗ lực, muốn trở lại quá khứ, khi nàng sắp trở lại, Thanh Hà cô mẫu nói cho nàng biết, cái chết của Minh đế có quan hệ cùng bệ hạ, nàng e sợ. Chuyện của cha mẹ, nàng không thể nào biết được có thể làm chỉ có cái gì đây?

Cô lừa nàng uống rượu, là bởi vì hôm nay là sinh nhật của Mục Tương Chỉ, cô muốn có người bên cạnh, A Lạc suy nghĩ một chút, nhìn tẩm cung của mình, nàng lại nhìn dưới chân, cẩn thận tính nàng phải đi bao lâu, có thể đi trở về. Nhưng khi nàng cảm thấy đi không về được, lựa chọn ngồi ở chỗ cũ, nhìn đầy sao, nàng muốn nói chuyện, lại sợ họng đau.

Thời điểm Tiêu Nhiên đến phục mệnh, A Lạc vẫn ngồi ở chỗ cũ, Tiêu Nhiên nhìn thấy nàng, cúi người hành lễ, A Lạc cau mày, hình như có không thích, chưa mở miệng bị bệ hạ che miệng lại, Y Thượng Vân vẻ mặt hờ hững, hỏi: "Ở nơi nào?"

"Phủ Chất Tử" Tiêu Nhiên nói.

Y Thượng Vân cười gằn vỗ vỗ đầu của A Lạc, không thấy hỉ nộ, "Mục Tương Lạc, trẫm cảm thấy ba tháng tỳ nữ, dễ tha ngươi rồi."

Ánh mắt Mục Tương Lạc mênh mông, nhìn phía Tiêu Nhiên, nàng hỏi: "Ôn tướng đâu?"

Tiêu Nhiên có chút chần chờ, nhìn bệ hạ một chút, điểm quan tâm của tam điện hạ tựa hồ không giống cùng người thường, hắn trả lời: "Hồi phủ rồi."

Chờ đến nửa đêm, A Lạc buồn ngủ rồi, cảm giác say đã sớm dâng lên, trên bầu trời đầy sao qua lại đến ánh mắt của nàng đau, đứng lên, nhàn nhạt mở miệng: "Bệ hạ có từng nhớ tới bí lục Thái Nhất?" Đó là khi biết được Y Thượng Vân đi Vong Xuyên, nàng tiêu tốn mấy ngày thời gian, mất ăn mất ngủ viết ra, trải qua tay Ôn Tịnh, Ôn tướng, mới chuyển giao bệ hạ.

"Nhớ được." Y Thượng Vân gật đầu.

A Lạc bắt được cơ hội, con mắt cong cong, nói: "Đó là ta viết, thức rất nhiều đêm.."

Y Thượng Vân cau mày, hiển nhiên không biết ý lời này nói cho cô biết, đang mê man, liền nghe con ma men mở miệng: "Ta không hiểu yêu thích của bệ hạ, thỉnh cầu bệ hạ cũng viết phần sổ tay cho ta, để ta nhớ được."

Tiêu Nhiên choáng váng, không nghe rõ hai người nói chuyện. Y Thượng Vân nhìn chằm chằm nàng, sau một hồi, mới nói: "Trẫm rất bận rộn, không có thanh nhàn như thiếu tư mệnh vậy."

Cũng không biết A Lạc có nghe không, cảm giác say xông lên đầu, nàng bắt đầu dường như không người nhìn trời, vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái, mặt mày trở nên yên tĩnh, cây gai trong con ngươi kia, coi là thật không còn.

Tiêu Nhiên sau khi phục mệnh, cúi người lui ra.

Y Thượng Vân nhìn nàng, làm như nghĩ đến cái gì sắc mặt cực kì nhạt, lời mang lười biếng, "Ngày mai phải muốn thượng triều." Không đợi người phản ứng, cúi người đem người ôm lấy, một mặt nói: "Từ mai, ngươi cùng như Ôn Tịnh ở nhà đi."

Ôn Tịnh, cuối cùng là phá huỷ tiền đồ của mình, A Lạc chớp mắt mấy cái, hài lòng nhắm mắt lại. Sau khi tỉnh lại, nàng đang nghĩ, nếu là lần kia bị Thất Tịch quá chén, cũng có người chủ động ôm nàng trở về nhà, nàng thì sẽ không bị 12 tư mệnh cười cả năm.

Nhân sinh chính là chỗ xoay chuyển tình thế giống như này, Mục Tương Lạc sau khi tỉnh lại, đau đầu, ngoài ra, hôm qua chuyện phát sinh đều ở lại trong đầu. Nàng đứng dậy tắm rửa, cực kỳ sạch sẽ đi thiên lao, sau khi nhìn thấy Y Hoành, ở bên trong hình cụ một bên lựa chọn, nàng đáp ứng Ôn tướng, phải lễ vật đi qua.

Y Hoành bị giam ở một bên trong lao sợ đến hồn vía lên mây, con mắt chăm chú dính vào trên người tam điện hạ, nỗ lực khuyên bảo, "Tam điện hạ, cố gắng nói chuyện, đừng tức giận.. Roi chơi không vui.."

Mục Tương Lạc không để ý tới nàng, ánh mắt ở trên vết máu ban bác của các loại roi lay động qua lại, Tần Y khi đến, sắc mặt hổ thẹn, thấp giọng nói: "Điện hạ, là thần làm việc không chu toàn, Tiêu thống lĩnh trước thần một bước."

"Không sao." Mục Tương Lạc thản nhiên, ở thời điểm định ra cá cược, nàng liền biết nàng sẽ thua rồi, bởi vì có một câu ngạn ngữ, gừng càng già càng cay.

Thiên lao sâu thẳm, nơi này là nơi sâu xa nhất, Tiêu thống lĩnh tự mình bắt lấy người, Hình Bộ đương nhiên phải cố gắng 'chiêu đãi', Y Hoành ợ nhất những hình cụ đồ bỏ này, thấy tam điện hạ chọn nửa canh giờ, cũng không kết thúc, nàng sợ hãi đến núp ở bên trong góc, không dám nói lời nào.

Mục Tương Lạc sau khi chọn xong, phía trên nhuộm vết máu bẩn thỉu, đủ có thể kinh sợ người, nàng thuận tay ném cho TầnY, dặn dò nàng: "Tặng cho Ôn tướng, để Ôn tướng trước tiên rửa một chút trước, chớ dọa Ôn Tịnh."

Tần Y lĩnh mệnh, quay người rời đi. Mục Tương Lạc nhìn Y Hoành, vẻ lạnh lùng càng dày đặc, cười cười, "Yên tâm, ta đáp ứng Ôn Tịnh không động ngươi, đương nhiên tuân thủ lời hứa. Nhưng mà nghe nói khi còn bé ngươi sống không tốt, thường thường chịu đói, con người ta đây lòng dạ nhỏ, ngươi đắc tội ta, đương nhiên không thể quên đi như thế. Trong lao thức ăn không tốt, mỗi ngày một bát cháo loãng, không chết đói ngươi."

Y Hoành bị nàng dọa rồi, không hiểu cách làm của nàng, kêu nàng: "Tam điện hạ vì sao không trực tiếp giết ta?"

"Ôn Tịnh chính là cái đầu heo, giết ngươi sẽ chỉ làm sự tình càng thêm phức tạp, giữ lại ngươi, chậm rãi dằn vặt, cũng không tệ." Mục Tương Lạc cười cười, khóe mắt hiện ra nước mắt, "Ngươi ý đồ để Ôn tướng cắt đứt với nàng, trước mắt không có kết quả, nhưng phá huỷ Ôn Tịnh rồi."

Y Hoành kinh ngạc, nàng không hiểu cái gì là phá huỷ Ôn Tịnh?

Mục Tương Lạc không thèm để ý nàng, sau khi rời khỏi thiên lao, đi tới tướng phủ, dự định nghe trộm, tận mắt xem 'thảm trạng' của Ôn Tịnh, không biết làm sao Ôn tướng bày xuống kết giới, nàng tu vi còn thấp, giải không được, nàng cầu viện Tần Y, Tần Y càng xấu hổ, nàng cũng không cách nào giải.

Nhìn không được kịch, tự phải hồi cung. Bệ hạ cực kỳ giữ lời nứa, sai người đem quần áo tỳ nữ Tử Thần điện đưa tới, nàng sờ sờ vải vóc mềm mại, vật liệu rất tốt, cùng tỳ nữ tầm thường tất nhiên không giống, nàng ngẩn người, thay lên được rồi, mất mặt không chỉ có một mình nàng.

Nàng nghe lời thay y phục đi Tử Thần điện, cung nhân dâng trà đương nhiên nhận biết nàng, không biết phát sinh chuyện gì, đem trà đưa cho tam điện hạ, ra hiệu nàng đưa vào. Mục Tương Lạc bất đắc dĩ chỉ đành nhận mệnh bước vào Tử Thần điện.

Trong điện thêm một người phụ nữ, một bộ quần lụa mỏng mềm mại màu xanh biếc, làn váy theo gió chập chờn, tóc đen xắn búi tóc, một cây trâm cài đầu ngọc châu mạ vàng, rất là rất khác biệt, nói ôn nhu hiền quý bất tận.

Mục Tương Lạc không quen biết nàng, đem trà đưa đến trên ngự án, xoay người lại liền đi, khi đi ngang qua bên cạnh người phụ nữ, ngửi thấy được mùi thơm son phấn nhàn nhạt, nàng không chỉ có tăng nhanh bước chân rời đi, chưa bước ra hai bước, người phụ nữ kêu lấy nàng, "Đứng lại."

Người phụ nữ vẫn cứ mỉm cười, trên dưới đánh giá nàng một chút, nhìn thiếu nữ long lanh, lắc đầu than nhẹ, "Tỳ nữ bên cạnh a tẩu, càng tuần mỹ, đây hình như chưa từng thấy, a tẩu nếu cam lòng, thưởng thần muội như thế nào?"

Lời nói này có phong nhã sai lầm, Mục Tương Lạc không nhớ rõ vị trưởng công chúa này là người phương nào, nàng lùi về sau hai bước, thoát ly phạm vi cái tay kia, đầu óc nàng âm thầm suy nghĩ, bên trong mấy vị trưởng công chúa giao hảo cùng bệ hạ, chỉ có Thanh Nhược. Nàng bỗng dưng nhớ tới lời của Y Hoành, trưởng công chúa này thích nuôi trai lơ.

Hết chương 71