Mười ngày sau, cả thành Nam Cung người người tụ hợp đông đúc khắp các đường phố. Từ sáng sớm mà nơi đâu cũng chặt kín người qua kẻ lại, những cổ xe ngựa lớn sa hoa liên tiếp lướt qua từ khắp nơi đổ về kinh thành, tất cả đều đang hướng về Trấn An Vương phủ. Dân chúng chen chúc nhau đứng xung quanh trước vương phủ, không ai là không háo hức tò mò muốn nhìn thấy tận mắt.
Hôm nay chính là đại hôn của Trấn An Vương cùng Trường Bình đại công chúa của Đông Vũ quốc. Trong mắt bọn họ, mối hôn sự này vô cùng tốt, một người là Trấn An Vương, một người là trưởng công chúa của Đông Vũ. Nhân khí hòa hợp là một chuyện trọng đại khắp thiên hạ. Khắp vương phủ từ nhiều ngày trước đã treo đèn kết hoa vô cùng tráng lệ cùng náo nhiệt, toàn bộ đều là một màu đỏ rực rỡ. Tất cả bọn họ không thể ngờ, Trấn An Vương sau khi chết đi sống lại liền có phúc khí thịnh vượng, hỉ sự sẽ tự nhiên đến. Bọn họ cuối cùng cũng chờ được ngày Trấn An Vương đại hôn, còn cử hành vô cùng long trọng náo nhiệt khắp kinh thành. Các quan viên lớn nhỏ trong triều đều đến chúc mừng, bọn họ từ khắp các nơi quy tụ về đây nhiều vô kể. Xe ngựa đã xếp đầy bên ngoài đọc theo cả một con đường lớn, người ra vào đông đúc đến hoa cả hai mắt. Còn chưa kể đến quà mừng nhiều đến nỗi cả một đại sảnh lớn của phủ cũng đã xếp đầy kín, chất cao qua khỏi đầu người, không thứ gì là không có.
"Hoàng thượng cùng hoàng hậu giá đáo."
"Hoàng thúc chúc mừng, chúc mừng người."
Lý Lâm Ngọc sắc mặt hồng hào, trên môi nở nụ cười vui vẻ. Một tay mang theo tiểu thái tử thông minh lanh lợi, tay còn lại đặt lên bụng lớn của mình nhẹ nhàng hành lễ.
Thái hoàng Thái Hậu cũng đến, đứng ra làm người chủ hôn cho đại hỉ sự giữa hai quốc. Hôm nay có không ít nhân vật lớn lần lượt đến uống rượu chúc mừng.
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng pháo nổ lớn, đoàn người kèn trống linh đình vô cùng náo nhiệt. Dân chúng đứng hai bên náo nức thi nhau ngắm nhìn.
"Kiệu hoa đến rồi, tân nương tử đến rồi."
Nam Cung Dạ thân mặc hỉ phục tuyệt đẹp, đầu vấn kim quang bạc đẹp mắt. Hắn tuấn mỹ bất phàm nắm lấy tay nàng, trên môi nở nụ cười làm rúng động lòng người. Bên cạnh, Lương Giai Mộc đầu đội mũ phượng, che khăn trùm đỏ thêu hoa văn xinh đẹp, hỉ phục bằng gấm mềm mại, tà y dài đỏ rực hết sức lộng lẫy.
Lão thái giám bắt đầu hô lớn.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê giao bái."
Tiếng vỗ tay cùng lời chúc mừng vang lên khắp nơi, chúc tan lang cùng tân nương tử vững kết đồng tâm, bạc đầu giai lão.
Thái hoàng Thái Hậu sau bốn năm qua đã già đi rất nhiều, sức khỏe cũng không tốt như trước nữa. Bà nhiều năm tu niệm xám hối nên thấu hiểu không ít đạo lí nhân gian. Lúc này trên môi tươi cười hiền hòa, trên tay ôm lấy Tiểu Bảo hết sức cưng chiều cùng mãn nguyện.
Bên ngoài lại có tiếng truyền báo.
"Bình Nam vương đến..."
Nam Cung Thiên Hàn những năm qua ở Nam Kinh chưa từng trở lại kinh thành, lần này nghe tin hoàng thúc cử hành đại hôn cũng đến chúc mừng. Phía sau còn có A Nhĩ theo cùng hắn, cả hai người bọn họ cùng nhau bước vào.
"Nhiều rượu ngon như vậy, đồ đệ không định mời lão nhân uống một ly sao?"
Lương Giai Mộc kinh hỉ nhận ra giọng nói quen thuộc của người.
"Sư phụ, người trở lại rồi."
Bạch Tà lão nhân tùy ý cầm lên một bình rượu lớn trực tiếp ném về phía Nam Cung Dạ để hắn đỡ lấy. Nam Cung Dạ đương nhiên hiểu ý liền cúi người ra lễ, sau đó nâng lên bình lớn kính lão tiền bối, sản khoái uống một ngụm lớn.
"Được lắm, haha...tên tiểu tử này quả nhiên không tệ. Đồ nhi của ta gả cho ngươi, xem như là phúc phần của nó tích được."
"Haiya...sư phụ..."
"Haha..."
Bên ngoài lại truyền tới tiếng nói của một nam nhân trẻ tuổi, không biết là nhân vật nào lại đến nữa đây.
"Người đến đông như vậy rồi sao? Thật may quá...thức ăn cùng rượu ngon vẫn còn."
Ngô Vân vận hạt y cười tiêu sái, trên tay cầm quạt ngọc thông thả bước đến. Bộ dáng vẫn tùy hứng, phóng khoáng như ngày nào. Hắn nhiều ngày trước sau khi nhận được tin báo cũng lập tức đến đây chúc mừng, may mắn vẫn chưa đến trễ. Thân phận của hắn thật ra chính là nhị công tử của phủ đại tướng quân Ngô Trấn ở Đông Vũ quốc. Đối với thân phận thực sự của nàng và Nam Cung Dạ hắn từ lâu đã âm thầm đoán ra được.
"Vương Gia, trưởng công chúa...xin chúc mừng hai vị."
"Đa tạ, đa tạ..."
Ngô Vân lại bất đầu lảy nhảy.
"Ta cảm thấy bản thân ngày đó đã làm được một việc rất tốt...tạo cầu nối cho hai người. Không biết có được công chúa ban thưởng hay không?"
"Vậy...chúng ta đêm nay sinh thêm một tiểu bảo bối đi."
Lương Giai Mộc có chút căng thẳng, lúng túng nhắm hai mắt lại. Nam Cung Dạ nhẹ mỉm cười, cúi xuống chuẩn bị hôn nàng thì bên ngoài không ngừng vang lên tiếng nổ lớn vô cùng chói tay. Nàng giật mình mở mắt ra nhìn hắn, chỉ tay về phía cửa.
"Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
"Nàng đừng lo, không có chuyện gì đâu. Là bọn họ muốn náo động phòng thôi."
Lương Giai Mộc lại sợ giống như lần trước vì có người đột ngột xông vào làm nàng xấu hổ muốn chết.
"Hay là...chúng ta ra ngoài xem thử một chút đi."
Nam Cung Dạ vốn không định ra ngoài, nhưng để nàng yên tâm chỉ đành cùng nhau mở cửa bước ra xem thử. Thì ra ở trước tân phòng của bọn họ có người đốt rất nhiều pháo, mới gây nên tiếng nổ lớn như vậy. Rõ ràng có người cố ý muốn náo động phòng. Nam Cung Dạ thật không nghĩ ra là kẻ nào cả gan như vậy.
Sau lời nói non nớt ngây ngô kia, cả nàng và hắn đều im bặt không nói được gì. Nam Cung Dạ lúc này chỉ biết ngồi bên giường ôm gối, sắc mặt xám xịt, đầu đầy hắc tuyến. Hắn trong lòng không ngừng gào thét, sau đó cũng đứng bật dậy, quát thật lớn.
"Ngô...Vân..."
"Haha"
Lương Giai Mộc không hiểu sao lại muốn cười, nàng cười lớn đến nỗi nội thương.
Thế là...ngày đại hôn của Trấn An Vương. Trong đêm động phòng, bên ngoài tân phòng nghe thấy tân lang liên tục gào thét tên của nam nhân khác. Còn tân nương thì sao? Tân nương thì không ngừng cười vô cùng vui vẻ...