Lương Giai Mộc cả kinh, nàng không nghĩ ngợi mà lập tức ra tay ứng cứu những người xót còn lại. Binh lính triều đình vô cùng đông, nàng khó khăn lắm mới ra tay giải phá vòng vây cứu người. Nhưng một mình vẫn không thể nào trụ được lâu, nàng lúc nàng chỉ còn cách ứng cứu được càng nhiều người càng tốt. Mau chóng tập hợp đưa bọn họ chạy khỏi nơi đây.
"A Nhĩ, A Nhĩ là muội sao?"
Lương Giai Mộc khó khăn lắm mới tìm được A Nhĩ, trên người nàng ấy bị thương không ít. Từ trong vòng bao vây của quân lính nàng thuận lợi cứu sống A Nhĩ dẫn theo một nhóm môn hạ còn xót lại tìm đường ẩn thân.
A Nhĩ nhìn thấy nàng vừa mừng vừa lo đến phát khóc, lời nói đứt quãng không rõ ràng.
"Chủ nhân...người trở về rồi. Muội nhìn thấy trong số bọn chúng có cả Tần Luân...hắn cùng với một người dẫn đầu binh lính đến tiêu diệt chúng ta."
"Muội nói...là Tần Luân? Chẳng lẽ là do chàng hạ lệnh sao...không thể nào như vậy."
A Nhĩ lúc này đã trở nên hoảng loạn không ngừng bắt lấy cánh tay của Lương Giai Mộc mà hối thúc.
"Chủ nhân mau rời khỏi đây, người của chúng ta sắp không trụ nổi nữa rồi."
Lương Giai Mộc tạm ngừng suy nghĩ trong đầu, cố ép bản thân phải giữ bình tĩnh. Bên tai tiếng đánh nhau cùng tiếng binh khí va chạm liên hồi. Số người ngã xuống đã không ít, nơi đâu cũng toàn là mùi máu tanh đến đáng sợ.
"Tả hộ sứ ở nơi nào, ông ta đang bị thương. Chúng ta mau đi tìm ông ấy."
Lương Giai Mộc cùng A Nhĩ tiếp tục giải vây vào sâu bên trong môn trang. Rất may cũng gặp được Tả hộ sứ đang chiến đấu quyết liệt trong vòng vây kín. Tạ Phi vốn mang thương tích trên người, trụ được đến giờ phút này đã là một kì tích lớn. Ông ta hiện tại sức lực đã sắp cạn kiệt đến nơi. Cũng may Lương Giai Mộc đến kịp mà giúp ông ta tránh khỏi một kiếm chí mạng.
"Môn chủ..."
"Tả hộ sứ, ông không sao chứ?"
"Môn chủ...Chúng ta mau đưa người rời khỏi đây."
Bên phía quân lính của triều đình không dễ dàng buông tha cho Nguyệt Thần phái như vậy. Tấn An và Tần Luân là một trong hai thủ vệ được phân phó dẫn binh lính đến tiêu diệt Nguyệt Thần phái. Tấn An hắn ta là người máu lạnh vô tình nên quyết phải một lần giết sạch tất cả những người của môn phái này. Đặc biệt chính là môn chủ của bọn bọn, phải làm tròn chức trách theo mệnh lệnh của thái hoàng thái hậu mà tiêu hủy hết mọi thứ không để sót bất kì một ai.
"Mau đuổi theo bọn chúng..."
Hắn ta giương trường kiếm sắc bén dính đầy máu tươi trong tay ra lệnh cho binh lính không ngừng đuổi theo. Tần Luân cũng dẫn người đi theo phía sau, hắn lúc này đột nhiên nhìn thấy trong số dám người kia có một thân ảnh rất quen thuộc. Hắn suy ngẫm một chút mới ngớ người ra khi phát hiện nam tử vận châu y kia chính là Lương cô nương. Cô nương ấy tại sao lại ở đây, lại còn dẫn đầu dám người bọn họ. Chẳng lẽ nào nàng chính là môn chủ của Nguyệt Thần phái. Thật không thể nào ngờ đến, đối với chuyện này Tần Luân quả thật không hề hay biết gì cả. Hắn cảm thấy mọi chuyện có gì đó không ổn, nghĩ đến cùng liền quyết định hướng đến phía Tấn An nói rõ.
"Ngươi không được giết chết bọn họ, những người này hãy để ta bắt sống. Sau đó sẽ tự mình áp giải bọn họ trở về kinh thành."
Tấn An lập tức phản bác không đồng thuận với hắn.
"Nếu đã nhận mệnh thì ngươi nên làm theo phân phó mà trực tiếp giết chết bọn ma đạo này."
Lương Giai Mộc và những môn hạ khác nhanh chóng bị đuổi kịp. Nàng dẫn theo một nhóm môn hạ chạy vào rừng cây ở phía sau môn trại, không ngờ tiếp theo lại bị đám quân lính đã chờ sẵn nơi đó phục kích bao vây một lần nữa. Đến lúc này chỉ có thể lẫn trốn bên trong rừng rậm, phía ngoài đã bị bọn chúng bao vây. Cho nên hiện tại không còn cách nào để xông ra bên ngoài. Nếu chỉ có một mình nàng thì với võ công của chính mình có thể bức phá mà có cơ hội chạy thoát. Nhưng hiện tại bên cạnh có rất nhiều người đang bị thương nặng, sức phản công không nhiều. Nàng buộc phải nghĩ cách cùng đưa bọn họ an toàn rời đi.
Tấn An cho người nhanh chóng bao vây một toàn bộ rừng cây, phía trước có nhiều chướng ngại khó mà nhìn rõ được những người bên trong đang ở nơi nào. Hắn không vội liền hạ lệnh cho thủ hạ bên cạnh phái một nhóm người vào trong thám tính tình hình, nếu thấy người lập tức giết chết. Ở bên ngoài đều bị bọn hắn bao vây chặt chẽ, sẽ không có bất kì ai có thể chạy thoát. Hắn không tin với một đám người trên thân mang đầy thương tích thì sẽ còn làm ra được trò gì. Bọn chúng rất nhanh sẽ phải chịu chết thê thảm.
Tần Luân ở phía xa chạy đến muốn ra tay ngăn cản hắn ta. Hắn lúc này đã suy nghĩ thấu đáo mới phát hiện ra bên trong chuyện này có gì đó không ổn.
"Ngươi để ta vào trong tự tay áp giải bọn họ trở về thành thẩm vấn."
Một lúc sau, Tấn An vô cùng kinh ngạc nhìn vào bên trong. Đám người mà hắn phái đi vẫn là biệt vô âm tín không thấy trở ra ngoài. Hắn lại cho một nhóm người khác từ từ tiến vào, nhưng cũng như lần trước không có bất kì ai quay lại cả. Hắn lúc này mới cả kinh, những người hắn phái đi đều có võ nghệ cao cường, hắn không tin bên trong có quỷ mới khiến bọn họ một đi không trở lại.
Ít lâu sau, bên trong chỉ có duy nhất một tên thủ hạ hoảng loạn chạy ra ngoài. Trên thân hắn ta bị đánh đến thảm hại, thất thỉu chạy loạn, khi đến nơi cũng đã gục xuống chết đi. Thật ra, những người vào bên trong đều bị Lương Giai Mộc tự tay tiễn bọn họ về Tây Thiên. Phải biết bọn chúng một khi đã tách lẻ ra thì không phải là đối thủ của nàng.
Tấn An không ngờ tới chuyện này, hắn lập tức thay đổi cách thức. Vừa đảo mắt một cái liền phân phó cho binh lính chuẩn bị. Không ngờ hắn lại nghĩ ra kế sách vô cùng thâm hiểm đê hèn, chính là muốn dùng lửa phong tỏa để thiêu rụi hết chỗ này. Chỉ một lần liền có thể đem dám người bên trong thiêu cháy, còn có cả môn trang của Nguyệt Thần phái cũng sẽ bị thiêu hủy toàn bộ.
Tần Luân sau khi biết được ý định kia liền bước tới nắm lấy cổ y phục của hắn mà đe dọa.
"Ngươi không thể làm như vậy."
Tấn An cũng không phải thân thủ thấp kém, hắn mạnh mẽ vun tay hất mạnh về phía Tần Luân.
"Tuần Luân, ngươi muốn chóng lại hoàng lệnh sao?"
Hắn ta không để ý đến mà phất tay cho người phóng hỏa.
"Người đâu, thiêu hủy toàn bộ nơi này cho ta."
Tần Luân liên tục la hét.
"Ngươi không được châm lửa..."
Một thứ đã không còn kịp nữa, lửa lớn gặp củi khô lập tức lan rộng. Không bao lâu đã cháy thành một biển lửa lớn bao trùm khắp nơi. Lương Giai Mộc không ngờ bọn họ lại tàn độc đến mứt này, mắt nhìn xung quanh toàn là biển lửa, nàng lần này đã rơi vào đường cùng rồi. Trên tay đã mỏi nhừ cầm trường kiếm mà run rẩy, tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Tả Phi nhìn thấy lửa nóng không ngừng tiến đến đây, ông ta không kiềm được hận ý trong lòng mà thổ huyết. Cả người khụy xuống trước mặt nàng nhận lỗi.