Nam Cung Dạ trong buổi sáng hôm nay đã nhận được không ít thư gửi đến thông qua tiểu nhị mang đến cho hắn. Nội dung bên trong toàn bộ đều có ý muốn trả giả cao mua lại Ưu Linh thảo trong tay hắn. Nhưng Nam Cung Dạ tuyệt nhiên không có ý bán, hắn nhờ tiểu nhị chối từ hết tất cả. Nhưng bọn họ làm sao chịu bỏ cuộc dễ dàng như vậy, có nhiều tên thiếu gia, công tử trực tiếp mang thật nhiều ngân lượng đến ra vẻ hống hách. Đến giữa trưa đã có hơn mười người đến.Tất nhiên, toàn bộ bọn đều bị Nam Cung Dạ thẳng thừng từ chối khiến đám người kia phải hậm hực bỏ về. Bọn họ nghĩ Trấn An Vương là ai chứ, hắn thiếu ngân lượng sao?
Lương Giai Mộc sau buổi đấu giá hôm qua liền cùng Tiểu Bảo trở về phòng đóng kín cửa lại. Từ hôm qua đến giờ vẫn tuyệt nhiên không bước ra ngoài trọ quán nửa bước. Nàng ủ rũ ngồi trên bàn gỗ, hai tay chống lên mặt không ngừng nghĩ ngợi. Phía trên gường lớn, Tiểu Bảo sau khi ăn đùi gà nướng no nê cũng lăn ra ngủ ngon lành. Chỉ có Lương Giai Mộc ngồi một mình suy ngẫm nửa ngày vẫn chưa biết nên làm gì tiếp theo. Nàng mệt mỏi ôm đầu suy nghĩ, lần này gặp lại Nam Cung Dạ là chuyện nàng không ngờ tới nhất, hơn nữa Ưu Linh thảo mà nàng cần hiện tại ở chỗ của chàng ấy. Nếu là người khác thì có phải sẽ dễ dàng thương lượng hơn không. Còn đằng này lại là chàng, thật khó xử chết đi được, đây là do ông trời đang muốn thử thách khả năng ứng biến của nàng sao?
Nam Cung Dạ ngồi một mình trong phòng, trên tay giữ bình rượu nhỏ chậm rãi uống cạn. Hắn nhiều năm qua như vậy đã thành thói quen, buổi tối không uống say sẽ không ngủ nổi. Từ sau cái ngày định mệnh kia, hắn không ngày nào không trở thành ma mem. Uống nhiều đến nỗi khiến bản thân không thể say được nữa, rượu hiện tại đối với hắn không khác gì nước trắng.
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa, Nam Cung Dạ vẫn im lặng uống rượu không để tâm đến. Tiếng gõ lại một lần nữa vang lên, hắn hôm nay bị làm phiền không ít nên vô cùng tức giận quát lớn.
"Đừng gõ nữa, mau đi đi."
"Ta...Ta là Trường Mộc, có một chút việc muốn gặp công tử."
"Là nàng..."
Nam Cung Dạ đương nhiên nhận ra giọng nói của nàng, hắn như hồi tỉnh trở lại nhanh chóng đến mở cửa. Quả nhiên vừa đẩy cửa đã nhìn thấy nàng đứng ở bên ngoài.
"Mộc Nhi...nàng chịu đến tìm ta rồi sao?"
Lương Giai Mộc vừa rồi đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ, nhưng vừa nhìn thấy chàng ấy liền trở nên lúng túng mất tự nhiên. Không biết phải nói gì cho phù hợp. Lúc này, Nam Cung Dạ vui vẻ một lần nữa chủ động mời nàng.
"Nàng vào trong trước đã."
Nàng không biết phải cư xử như thế nào, tự trấn định chính mình theo hắn bước vào trong.
"Cái này cũng tính là câu hỏi sao? Lần trước ngài cũng đã nhìn thấy qua chàng ấy. Bốn năm trước, ta và chàng ấy đã thành thân, sau đó cũng sinh ra Tiểu Bảo."
Nam Cung Dạ quả nhiên đối với lời nói cùng tư thái này của nàng sinh ra mơ hồ, quan sát mọi biểu tình của nàng.
"Nếu ngài vẫn không tin thì có thể hỏi Tiểu Bảo, lúc này đang ở phòng chơi cùng phụ thân. Trẻ con không biết nói dối."
Nam Cung Dạ không nhìn ra được gì, nghĩ rằng bản thân có phải đã đến trễ rồi không. Nàng đã cùng nam nhân khác thành thân?
"Nàng và hắn quen biết nhau từ lúc nào?"
"Ta..."
Lương Giai Mộc biết bản thân không thể duy trì thêm nữa, những lời mà nàng vừa nói ra cảm thấy vô cùng khó chịu, không dễ dàng gì.
"Hay là ngày mai nói tiếp được không? Trời không còn sớm nữa, nếu tiểu nữ còn ở lại đây sẽ không tiện cho lắm."
"Được rồi, trưa giờ ngọ ngày mai nàng lại đến tìm ta. Đừng lo, ta hứa sẽ đưa Ưu Linh thảo cho nàng."
"Được, đa tạ ngài. Vậy...tiểu nữ lui ra trước."
Sau khi Lương Giai Mộc định rời khỏi, nàng chú ý đến bình rượu trước bàn gỗ. Trước khi đi, chính mình cũng không ngăn được cảm xúc trong lòng, vô ý nói ra.
"Uống nhiều rượu sẽ không tốt, ngài bệnh vừa khỏi... Nên chú ý sức khỏe một chút."
Nàng nói xong cũng rời khỏi, nhưng lại không phát hiện rằng chính mình đã vô tình để lộ ra một sơ hở rất lớn. Nam Cung Dạ tất nhiên là nhìn ra được, nàng vì sao lại biết được hắn mắc bệnh vừa khỏi?
...
Một lúc sau đó, Nam Cung Dạ theo phản xạ nghe được ở bên ngoài có tiếng bước chân đi đến, sau đó dừng lại trước phòng mình. Vừa nghe tiếng chân có thể nhận ra người bên ngoài là một nam nhân.
"Là ai?"
......
Ngày hôm sau...
Lương Giai Mộc cả đêm qua không thể nào ngủ được, tâm trạng luôn nặng nề không thôi. Hôm nay nàng sẽ lại đến chỗ của Nam Cung Dạ, chàng ấy nói sẽ đưa Ưu Linh thảo cho nàng. Khi nàng lấy được Ưu Linh thảo, đến lúc đó cũng nên rời khỏi Đông Quan thành, trở về dùng nó chữa trị cho A Nhĩ. Nếu thế không phải mục đích lần này đến đây cũng hoàn thành rồi sao, nàng như thế nào đối với chuyện rời đi này lại không vui như vậy.
"Mẫu thân cũng giống với Bảo Bảo không vui sao?"
Đến giờ trưa theo lời đã hẹn, Lương Giai Mộc lại chạy đến phòng của Nam Cung Dạ. Vừa đến đã thấy hắn mở rộng cửa chờ sẵn, trên bàn còn bày biện rất nhiều điểm tâm.
"Nàng đến rồi, mau đến đây ngồi đi."
"À..."
Lương Giai Mộc gượng gạo ngồi trên ghế đối diện với Nam Cung Dạ, không khí lúc nàycó phần cô động đến khác thường. Nàng đang nghĩ xem nên nói cái gì thì Nam Cung Dạ đã lên tiếng trước.
"Không gấp, chuyện hôm qua chúng ta vẫn chưa nói xong mà."
Nàng không kiềm được bất ngờ nói lớn.
"Còn phải hỏi đáp nữa sao?"
"Đúng vậy, không phải chúng ta đã giao kèo rồi sao. Để đơn giản hơn, nàng hay là cứ đem mọi chuyện giữa nàng và tên kia kể ra hết đi. Ta thật sự rất muốn nghe."
Lương Giai Mộc cũng hết cách, muốn lấy được Ưu Linh thảo thì cứ bịa đại một chút cũng không sao cả. Dù gì cũng từ một phía do nàng tự biên tự diễn, muốn nói gì đều không có sơ hở.
"Được, nếu ngài thật tâm muốn biết thì tiểu nữ đây sẵn lòng trả lời. Chuyện đã là bốn năm trước rồi, ta trong lúc du ngoạn sơn thủy vô tình nhìn thấy chàng ấy trên thuyền. Lúc đó, vừa gặp đã yêu, chàng ấy lại tốt bụng, ôn nhu rất hợp ý ta. Không lâu sau ta và chàng chọn ngày tốt thành thân, sinh...sinh ra Tiểu Bảo."
Nàng tỉ mỉ quan sát biểu tình trên gương mặt của Nam Cung Dạ nhưng tuyệt nhiên vẫn không nhìn ra một cái gì. Chàng ấy từ lúc nào lại trở nên khó hiểu như vậy? Hắn có tin lời nàng nói hay không?
Đúng lúc này đây, bên trong bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
"Tại hạ Ngô Vân có thể hay không vào trong."
"Ngươi chờ một chút."
Lương Giai Mộc ngẩn người, không hiểu tên này đột nhiên đến đây làm gì. Nàng còn chưa kịp làm nóng đầu để suy đoán thì đã nghe Nam Cung Dạ bên cạnh thúc giục.
"Nàng tạm thời lánh mặt trước đã, hắn vào nhìn thấy nàng ở đây có thể sẽ hiểu lầm."
Lương Giai Mộc vẫn chưa kịp hiểu, tò mò hỏi.
"Hắn hiểu lầm chuyện gì chứ?"
Nam Cung Dạ nhẹ mỉm cười đầy ẩn ý, sau đó mới nói tiếp.
"Nàng đã nói hắn là phu quân của nàng, nhìn thấy ta và nàng ở chung một phòng sẽ phát sinh hiểu lầm không phải sao?"
Lương Giai Mộc nghe như vậy không biết nên nói thế nào, xém chút nữa đã quên mất chuyện này. Không biết Nam Cung Dạ có nghi ngờ gì không nữa.
"Ta...ta hiểu rồi."
Lương Giai Mộc cảm thấy chuyện này có cái gì đó kì lạ nhưng vẫn chưa ngộ ra được. Lúc này nàng chỉ đành bất đắc dĩ lánh mặt ở phía sau rèn che lớn nơi góc bên khuất cạnh giường gỗ.