Bỗng nhiên phía trên cầu than gỗ phát ra tiếng hắng giọng rõ to, thanh âm vang dội làm cho toàn bộ tiếng bàn luận kia trở nên im bặt. Nam Cung Dạ vừa rồi còn bận thay đổi xiêm y nên chưa xuống tới, vừa đúng lúc lại nghe thấy những lời chướng tai kia. Nam Cung Dạ đưa ánh mắt chán ghét nhìn bọn họ, mà giờ đây mọi ánh nhìn đều tập trung về phía hắn.
Nam Cung Dạ chậm rãi bước xuống. Cả người đều toát lên khí chất vương giả bất phàm. Hắn hôm nay đã lấy lại hết toàn bộ khí chất cao ngạo của trước đây. Đầu tóc gọn gàng vấn kim quang bạc cố định bằng trâm bạch hạt. Thân người cao lớn cân xứng, hắn vẫn giống như trước vận tử y đơn sắc đẹp mắt. Mỹ mạo cũng đã được chỉnh trang lại một cách hoàn hảo, để lộ gương mặt đẹp như tranh vẽ. Ngũ quan tinh xảo đến không tìm ra khuyết điểm, tất nhiên râu trên cằm cũng đã được loại bỏ, từ một đại thúc trở lại thành nam tử trẻ tuổi anh tuấn. Và không cần phải nói, tất cả người có mặt tại đây đều bị quả nhan sắc cực phẩm kia làm cho choáng ngợp. Đến cả Ngô Vân luôn tự tin với mỹ mạo của mình cũng tự thấy bản thân trở nên thua kém hắn một bậc.
Nam Cung Dạ cố ý cất lên thanh âm rõ to, để tất cả bọn họ đều nghe thấy.
"Nương tử, đã để nàng chờ lâu rồi."
Lần này mọi ánh mắt đều đổ ngược về phía Lương Giai, thì ra bọn họ đã đoán sai rồi. Vị mỹ nam tử này mới thật sự là trượng phu của nàng. Cộng thêm việc Tiểu Bảo phụ họa thêm hai tiếng "phụ thân" thì đám người xung quanh đã một cước "đá" Ngô Vân sang một bên, không thèm quan tâm hắn nữa.
"Huynh thật mau quên, ta tất nhiên là đến để lấy Ưu Linh thảo."
Nam Cung Dạ cả người phát ra mùi giấm chua, trực tiếp nói thẳng với hắn.
"Những thứ của ta đều là của nàng ấy."
"Cái gì??? Không phải lúc thỏa thuận đã nói nhượng nó lại cho ta rồi sao?"
Lương Giai Mộc nhìn ra được Ngô Vân đối với Ưu Linh thảo này quả nhiên rất đụng tâm vào nó. Xem ra đây cũng là thứ quan trọng đối với hắn. Nàng chọn cách giải bày tất cả với hắn.
"Ta biết huynh cũng giống ta cần có Ưu Linh thảo, ta là vì muốn chữa trị cho một vị muội muội. Muội ấy nhiều năm trước vì cứu ta mà bị phỏng nửa gương mặt. Huynh cũng biết dung mạo đối với nữ nhân vô cùng quan trọng, cho nên có thể hay không để ta mang nó về chữa cho nàng ấy."
Nam Cung Dạ nghe được trong lời nói của nàng ẩn chứa đau lòng, chuyện của quá khứ đúng là để lại quá nhiều đau thương, hắn đã nhiều lần tự trách bản thân vô dụng mới không lường trước mà ngăn chặn sự tình của bốn năm trước.
"Cung Dạ, ta...có một chút đói rồi. Chàng có thể giúp ta đến con phố phía trước mua gà nướng không. Ta và Tiểu Bảo sẽ lên thuyền trước chờ chàng."
Nam Cung Dạ không muốn để nàng chịu đói, không chần chừ mà đưa Tiểu Bảo qua cho nàng bế. Rất nhanh cũng rời đi, hướng đến con phố phía trước chờ mua gà nướng đến cho nàng.
Lương Giai Mộc bế Tiểu Bảo lên thuyền mà Nam Cung Dạ đã chuẩn bị từ trước. Nàng đặt Tiểu Bảo ngồi yên ổn, sau đó luyến tiếc nhìn về hướng Nam Cung Dạ vừa đi. Trên tay nàng cầm theo hộp gỗ nhỏ, đây chính là Ưu Linh thảo. Một lúc sau nàng ra hiệu cho người chèo thuyền rời khỏi.
Lương Giai Mộc đang chơi đùa cùng Tiểu Bảo thấy muội ấy chạy gấp đến độ thở không ra hơi, giọng nói đứt quãng. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra rồi sao?
"Có chuyện gì muội từ từ nói."
A Nhĩ cả người vẫn chưa hết kinh ngạc, hai tay run lên vì vừa biết được một tin tức vô cùng lớn. Còn định tự mình báo lại cho Lương Giai Mộc nhưng không biết phải mở lời như thế nào.
"Người..người đọc đi..."
Lương Giai Mộc có linh cảm không tốt, nàng nhận lấy mảnh giấy báo tin mở ra đọc. Sau đó bất ngờ đứng bật dậy, hai chân run rẫy không trụ nổi, chong chóng tre cầm trên tay cũng rơi xuống sàn. Nàng hai mắt ngấn lệ nhìn A Nhĩ không ngừng lắc đầu, nàng chưa thể chấp nhận được sự thật.