Nhẹ Nhàng Bước Vào Tim Em

Chương 1: Khởi đầu



"Rengggg! Rengg.... Bộp!"

Tôi với tay tắt cái đồng hồ báo thức ồn ào, vươn vai ngáp dài một cái, sau đó uể oải bước vào nhà vệ sinh. Mệt quá! Tối hôm qua, vì mải mê "cày" cuốn tiểu thuyết đến nửa đêm, mà sáng nay lại phải dậy sớm nên tôi ngủ chưa được đủ giấc, thành ra hai mắt thâm quầng như gấu trúc vậy. Buồn ngủ quá đi, huhuhuhu....

Sau một hồi cố gắng mở hai con mắt cứ díp lại với nhau thì tôi cuối cùng cũng thay xong bộ đồng phục. Ngắm lại mình trong gương, tôi hài lòng mỉm cười, ok, ổn rồi! Hôm nay là ngày đầu tiên học ở trường cấp ba, ít nhiều gì tôi cũng phải để lại một ấn tượng tốt trong mắt thầy cô và bạn bè chứ!

Tôi vui vẻ xuống nhà, ăn sáng, trò chuyện cùng ba mẹ vài câu rồi đi học. Vừa mở cổng ra, tôi đã thấy một tên đáng ghét đứng lù lù trước mặt, nhìn tôi một cách khinh bỉ. Hắn soi tôi một lượt từ đầu tới chân, sau đó bỗng dưng lộ ra một nụ cười không khác gì ác quỷ.

"Hê, Tô Thiên Nhi, tôi bảo này, cô mặc váy trông khác thật đấy. Đúng là người đẹp vì lụa, suýt nữa tôi đã không nhận ra cô rồi."

"Nguyệt Thiên Dạ, trời vừa nãy vẫn còn đẹp, bây giờ nhờ sự xuất hiện của cậu mà bỗng xấu đi rồi đấy."

"Này, tôi chờ cô từ sáng đến giờ cũng lâu lắm đấy, bộ cô không nói được câu nào tử tế à?" Nguyệt Thiên Dạ trưng ra bộ mặt giận dỗi, giọng nói như thể đã chịu uất ức ngàn năm vậy.

Tôi vừa bực mình vừa buồn cười, là ai vừa bảnh mắt ra đã gây sự trước cơ chứ?

"Cậu xem lại mình trước đi." Tôi chỉnh chỉnh lại balo trên vai, liếc xéo hắn một cái rồi đi thẳng một mạch.

"Ha ha ha ha, được rồi, công chúa đừng giận, là tôi sai được chưa. Chúng ta đi học thôi." Nguyệt Thiên Dạ sải chân, hai, ba bước đã đuổi kịp tôi, hắn vừa nói vừa rất tự nhiên kéo lấy tay tôi, cười cười nhăn nhở.

Tôi trừng mắt nhìn bàn tay đáng ghét đang nắm tay mình, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: "Nguyệt Thiên Dạ, cậu mau buông tay ra! Mới sáng sớm đừng để bản cô nương đây phải giở trò côn đồ với cậu!"

Vừa nói, tôi vừa dùng hết sức giật tay lại. Khổ nỗi sức lực của tên này quá mạnh, tôi có giật thế nào cũng không rút được tay về, đành bất lực để hắn kéo đi, trong lòng không ngừng rủa xả tên đáng ghét chết bầm đó.

Hắn ta là thanh mai trúc mã của tôi. Từ nhỏ đến lớn, chúng tôi gặp nhau lại cãi nhau, không yên ổn một giây một phút nào cả. Nhưng mà ba mẹ của tôi lại rất thích hắn, ba mẹ của hắn cũng rất quý tôi, chính vì vậy mà luôn tạo cơ hội cho hai đứa ở bên cạnh nhau.

Hắn rất đẹp, đẹp như tên của hắn vậy. Bạn hình dung thiên thần như thế nào, thì hắn chính là thế đấy. Mái tóc đen nhánh, đôi mắt phượng sắc như dao, mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ hồng, còn cả nụ cười như ác ma, có thể khiến người khác "đổ gục" ngay từ cái nhìn đầu tiên nữa chứ!

Không thể không thừa nhận, khuôn mặt của hắn đẹp như một bức tượng điêu khắc, đến cả tôi còn mấy lần suýt bị nó hút mất hồn. Hu hu... Thật sự quá bất công! Sao ông trời lại ban phát hết vẻ đẹp của nhân loại cho cái tên đáng ghét này vậy!

Tôi mải mê than trách tạo hóa không công bằng, chẳng để ý đã đến trường từ khi nào. Mãi đến khi hắn kêu tôi vài tiếng, tôi mới sực tỉnh.

Trước mặt tôi bây giờ là ngôi trường nổi tiếng của thành phố, trường cấp ba "Thanh Dương". Trường này lấy điểm thi đầu vào rất cao, nghe nói chương trình học cũng khó. Nhưng mà, môi trường ở đây rất tốt, mỗi năm còn có các buổi cắm trại, tổ chức lễ hội,... cho học sinh vui chơi.

Ha ha! Học hành đối với ta thì không thành vấn đề!

"Nguyệt Thiên Dạ, cậu có muốn đi xem điểm thi không? Sẵn tiện liếc qua danh sách lớp như thế nào." Tôi nhìn sang Nguyệt Thiên Dạ, hết hồn khi thấy xung quanh hắn từ khi nào đã có một đống đứa con gái bu lại, nói nói cười cười.

Chưa chính thức nhập học mà đã sắp lập nên một môn phái riêng được rồi đấy.

"Ừ, cũng được." Nguyệt Thiên Dạ mỉm cười tạm biệt tụi con gái khiến bọn họ mặt đỏ tía tai rú lên một tiếng, tim bay đầy trời.

Hơ, sợ quá... May mà mình đã có sức đề kháng với nụ cười của tên yêu ma quỷ quái này...

...

"Tô Thiên Nhi... Tô Thiên Nhi!"

Chúng tôi vừa mới đứng trước bảng điểm, còn chưa kịp tìm tên của mình, đã nghe thấy có người gọi í a í ới. Là ai thế nhỉ? Tôi vẫn chưa xưng danh tính của mình với ai cơ mà?

Tôi quay sang chỗ vừa phát ra tiếng kêu, phát hiện một nhóm con trai đang chạy như vũ bão tới chỗ mình.

Tên dẫn đầu mặt lấm tấm mồ hôi, phấn khởi nhìn tôi: "Cậu là Tô Thiên Nhi có phải không? Chúng tôi là thành viên trong fan club của cậu!"

Cái gì? Fan club? Tôi vừa mới tới trường cũng có thể có fan club?

"Cho hỏi một chút, làm sao các cậu biết tôi chính là..."

"Có gì khó đâu, hình của hai người có điểm thi cao nhất, nhì trường đều được dán ở các hành lang rồi! Thật ra mọi năm chỉ có hình của người có điểm cao nhất thôi, nhưng năm nay hai người các cậu chỉ hơn kém nhau 0,25 điểm, chính vì vậy nên hiệu trưởng quyết định dán luôn hình của hai người!" Tên dẫn đầu nhanh mồm nhanh miệng trả lời tôi, những tên khác gật đầu phụ họa.

Ồ... Thì ra là vậy. Khoan đã! Hắn ta vừa nói gì? Hai người chúng tôi? Lẽ nào...

"Cô đoán đúng rồi đấy!" Tên Nguyệt Thiên Dạ như đoán được tôi nghĩ gì. Hắn nhếch mép một cái, sau đó lại cười gian xảo nhìn tôi.

Tôi méo mặt quay lại nhìn bảng điểm, đập vào mắt là hai dòng chữ được in đậm to tướng:

Vị trí thứ nhất: NGUYỆT THIÊN DẠ: 100

Vị trí thứ hai: TÔ THIÊN NHI: 99.75

Bầu trời trên đầu tôi như có mây đen kéo tới dày đặc, sấm chớp nổ đùng đùng! Đùa chứ, 0.25 điểm là cái quỷ gì vậy? Các thầy cô chấm bài có phải nhầm chỗ nào rồi không, hu hu!

Tôi đứng chết trân trước bảng điểm, cảm xúc biến đổi cứ như trò chơi được lập trình sẵn, từ tức giận đến khó hiểu, rồi lại chuyển sang tuyệt vọng. Tại sao tôi cứ thua cái tên này vì những điều nhỏ nhặt như vậy? Rốt cuộc 0.25 điểm kia là từ đâu mà ra?

Nguyệt Thiên Dạ nhìn thần sắc trên mặt tôi biến đổi sinh động thì cười nhăn nhở, tốt bụng bồi thêm một đao vào vết thương đang rỉ máu của tôi: "Ha ha, Tô Thiên Nhi, ngại quá, tôi lại hơn cô nữa rồi này."

Đùng! Đùng! Đùng!

Ầm! Ầm! Ầm!

Câu nói của hắn khiến núi lửa trong tôi phun trào, đã vậy đám con trai kia lại còn nhanh nhảu chèn thêm mấy câu: "Thiên Nhi, chỉ thua có 0.25 điểm thôi mà! Cậu đừng giận!", "Phải đó, Thiên Nhi, cậu là nữ thần trong lòng tớ! Dù cậu đứng nhì, tớ cũng xem cậu là đứng nhất!".

Mặt tôi bây giờ còn đen hơn cả đít nồi! Mấy tên rảnh rỗi đó không có câu nào cho hay hơn à? Cứ phải chọc đúng vào nỗi đau của tôi? A a a a a a a a!!!

Ngay đúng lúc tôi sắp phun trào, trên loa đột nhiên vang lên thông báo của cô hiệu trưởng, khiến tôi phải cố hết sức kìm nén cơn tức của mình lại: "Xin mời hai em học sinh mới, Nguyệt Thiên Dạ và Tô Thiên Nhi, đến ngay văn phòng hiệu trưởng có việc gấp! Xin nhắc lại..."

Tên ác ma đáng ghét! Ngày tháng còn dài, từ từ rồi ta sẽ cho mi nếm mùi thất bại! A a a a a a a a!!!

Tôi hậm hực liếc xéo tên ác ma đứng bên cạnh, sau đó quay phắt đi, cố gắng giữ lại phong thái điềm đạm mà khó khăn lắm mới hình thành được của mình, bước về phía phòng cô hiệu trưởng. Sau lưng, Nguyệt Thiên Dạ vừa hôn gió với người hâm mộ của hắn vừa nhanh chân đuổi theo tôi.

Sau một thời gian mò mẫm tìm đường, chúng tôi đã đến được văn phòng Hiệu trưởng.

Tôi đứng tại chỗ hít một hơi thật sâu, nhìn Nguyệt Thiên Dạ một cái rồi khẽ đẩy cửa bước vào. Cô hiệu trưởng vẫn ở đó, nhưng có vẻ như vì quá chăm chú vào tập hồ sơ trên bàn nên cô vẫn chưa biết đến sự xuất hiện của chúng tôi. Tôi mỉm cười, chỉnh lại giọng của mình ngoan ngoãn hết sức có thể: "Em chào cô ạ!"

Nguyệt Thiên Dạ đứng bên cạnh cũng hơi cúi đầu: "Em chào cô."

Nghe thấy tiếng người, cô mới ngừng bút, đẩy gọng kính, ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi.

Ồ, cô đẹp quá! Tuy bộ quần tây áo sơ mi cô đang mặc rất nghiêm túc, nhưng ở cô lại toát ra vẻ dễ gần, thoải mái và cũng không kém phần nghiêm nghị. Khí chất của cô thực sự không đùa được, mang lại cho người ta cảm giác nể phục nhưng đồng thời cũng có chút gì đó sợ hãi.

Sau khi quan sát chúng tôi một chút, cô khẽ hắng giọng: "Hai em có phải là Nguyệt Thiên Dạ và Tô Thiên Nhi không? Cô đã xem qua bài thi của hai em, đều rất tốt! Vì vậy, cô muốn lát nữa hai em sẽ đại diện cho học sinh phát biểu đôi lời trong buổi khai giảng. Trong vòng nửa tiếng, cả hai có thể chuẩn bị mỗi người một bài phát biểu được không?"

"Ngay bây giờ ạ?"

"Đúng vậy."

"Vâng, thưa cô! Em sẽ chuẩn bị thật tốt ạ!" Tôi dùng vẻ mặt chắc chắn, khẳng định với cô.

"Vâng ạ." Nguyệt Thiên Dạ cũng gật nhẹ đầu, sau đó liếc mắt nhìn tôi khinh bỉ.

Hừ, liếc liếc cái gì mà liếc hả?

"Được, vậy bây giờ hai em cứ thoải mái chuẩn bị ở phòng này. Cô phải đi sắp xếp cho buổi khai giảng." Cô nói rồi đứng lên định đi, nhưng vừa đẩy cửa, cô như chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại mỉm cười với chúng tôi, "Xin lỗi các em, cô quên giới thiệu! Cô là hiệu trưởng của trường, tên là Thụy Vân. Sau này có khó khăn gì, các em có thể trao đổi với cô."

___

"Hừmmmm, đã xong!" Tôi mỉm cười đắc thắng nhìn tên Nguyệt Thiên Dạ vẫn đang loay hoay với tờ giấy, ha ha, lâu rồi mới có lại được cảm giác thắng trận sung sướng như thế này!

Gì chứ một bài phát biểu cỏn con sao có thể làm khó được tôi? Chỉ cần mười lăm phút là tôi đã có thể hoàn thành xong hết rồi.

"Sao vậy Nguyệt Thiên Dạ? Cậu bí rồi à? Cầu xin tôi đi, tôi sẽ giúp cậu!... Ơ?" Tôi nhích người mình về phía hắn, không ngờ tên đó lại trưng ra bộ mặt dương dương tự đắc nhìn tôi.

"Hơ hơ, đồ ngốc nói gì thế? Anh đây đã hoàn thành xong từ mười phút trước rồi bé ạ! Nãy giờ tôi ngắm nghía bộ dạng cắm đầu cắm cổ, bặm môi bặm lợi viết bài của cô mà cười đến nỗi suýt sặc nước bọt chết rồi đấy."

"Cậu nói cái gì? Tôi bặm môi bặm lợi mà viết hồi nào hả!? Tôi cắn chết cậu!"

Tôi tối sầm mặt mũi bật dậy khỏi ghế, lao vào người hắn. Tên khốn! Hôm nay ta không cắn chết mi thì ta không phải con gái nữa!

"Ha ha. Này, này, đồ ngốc! Vẻ ngoan hiền dịu dàng của cô đâu mất rồi hả? Mau dừng lại!" Nguyệt Thiên Dạ la oai oái, vừa cười vừa dùng cả hai tay chặn tôi lại.

"Oái!" Trong lúc đang bừng bừng khí thế cắn người, tôi bỗng trượt chân, cả người như một cái tên lửa đã được khởi động, chúi thẳng vào người Nguyệt Thiên Dạ. Mặt tôi áp vào lồng ngực hắn, hai tay theo quán tính chống xuống dưới đất, nhìn từ xa chẳng khác nào tôi đang ôm lấy hắn vào lòng.

Thôi xong rồi! Quả này hắn không trêu chọc mình đến chết thì thôi!

Tôi khóc không ra nước mắt, hoảng hốt tìm cách đứng dậy. Thế nhưng khi tôi còn đang loay hoay, bỗng nhiên có một cánh tay ấn tôi xuống, khiến tôi một lần nữa lại cắm đầu vào người Nguyệt Thiên Dạ. Sau đó... hắn bỗng vòng tay giữ chặt lấy tôi! Rất nhanh, bầu không khí xung quanh tôi liền được bao phủ bởi một hương thơm dịu dàng, nam tính.

"Nguyệt, Nguyệt Thiên Dạ! Cậu đang làm..." Tôi không tin nổi, trố mắt, líu lưỡi hỏi hắn.

Hắn đang làm cái trò gì vậy?

"Bạn yêu, tôi biết tôi rất đẹp trai, nhưng bạn cũng đừng tỏ ra ham muốn tôi như vậy..." Nguyệt Thiên Dạ cắt ngang lời tôi, giọng nói run run của hắn đánh thẳng vào tai tôi làm tôi tưởng mình đã nghe lầm.

Tôi tò mò ngẩng mặt lên, phát hiện mặt hắn hơi nhuốm sắc hồng. Hơ... Nguyệt Thiên Dạ, cái tên này, tự nhiên lại đỏ mặt?

Khuôn mặt vừa bối rối vừa bất đắc dĩ của hắn khiến tôi sững cả người ra, bởi vì hình như đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến tên này biết ngại ngùng. Và cũng vì quá ngạc nhiên nên tôi đã quên mất là mình đang bị hắn ôm lấy, ngây ngốc ngồi trong lòng Nguyệt Thiên Dạ suốt cả thời gian còn lại. Mãi cho đến khi trên loa vang lên thông báo tập trung của cô hiệu trưởng, tôi mới hoàn hồn, vội vàng đẩy hắn ra.

Hình như tôi thấy mặt mình cũng bắt đầu nong nóng rồi...

"Đi thôi." Hình như Nguyệt Thiên Dạ đã trở về trạng thái bình thường. Hắn thản nhiên đứng dậy, thản nhiên đẩy cửa ra, thản thiên... bỏ đi... Tôi ngồi trên nền đất ngơ ngác nhìn theo bóng lưng ung dung của hắn, đôi mắt cứ chớp chớp liên tục, miệng hết mở ra lại khép vào tạo thành những âm thanh vô nghĩa.

Cái gì...? Cái, gì? Tên ác ma đó, sau khi... sàm... sàm sỡ tôi... cứ như vậy mà bỏ đi!? Trên đời này thật sự vẫn còn tồn tại thể loại mặt dày mười tấc đất như hắn sao!?

Hơ hơ... Hơ hơ...!!!

Nguyệt Thiên Dạ! Cậu! Cậu! Cậu đợi đó cho tôi!