Nhẹ Nhàng Bước Vào Tim Em

Chương 11: Lời bày tỏ của hắn



Suốt cả ngày hôm đó, tôi cứ mãi nghĩ về câu nói của Nguyệt Thiên Dạ. Ánh mắt vừa chân thành vừa có chút tổn thương và bất đắc dĩ của hắn cứ quấn riết tôi không buông, khiến tôi có muốn quên cũng chẳng được.

Nguyệt Thiên Dạ, hắn luôn biết cách khiến lòng tôi rối bời.

Tôi phải hiểu câu nói đó của hắn thế nào đây? Hiểu rằng hắn thích tôi, hắn muốn được tôi chú ý đến hắn hơn một chút? Hiểu rằng thời gian qua, đối với hắn, tôi là một người rất đặc biệt? Hiểu rằng… Không, không, tôi không muốn hiểu gì hết!

Có thể xem như chưa từng nghe hắn nói gì được không? Được mà, nhỉ?

Đúng vậy! Dứt khoát bỏ ngoài tai đi, Tô Thiên Nhi!

Nhờ ơn của Nguyệt Thiên Dạ mà cơn sốt của tôi nặng hơn, tôi nằm bẹp trên giường, đầu óc choáng váng, nặng nề đến mức không hé nổi con mắt ra. Tôi run rẩy quấn chăn thật chặt, muốn ngủ một giấc, rồi mai dậy sẽ quên hết tất cả.

“Thiên Nhi, dậy ăn chút cháo đi con.” Mẹ tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, đặt tô cháo lên bàn rồi lo lắng áp tay lên trán tôi. Cảm giác nóng hổi có lẽ đã khiến mẹ giật mình, vội vàng chạy đi lấy túi chườm đá cho tôi.

Khi mẹ quay lại, tôi mơ hồ cảm nhận được có tới hai tiếng bước chân, hình như không phải chỉ có một mình bà. Là ba sao?

“Dạ, cảm ơn cháu đã sang thăm con bé.”

“?”

Mẹ vừa gọi ai cơ?

Trong cơn mơ màng, tôi dùng hết sức trở mình nhìn về phía cửa, dáng người cao ráo đang đứng bên cạnh mẹ khiến tôi giật hết cả mình. Chẳng phải là Nguyệt Thiên Dạ đó ư? Sao hắn lại ở nhà tôi vào giờ này?

Hắn chính là người mà hiện tại tôi không muốn nhìn thấy nhất!

“Dạ không có gì đâu bác, con mới phải xin lỗi vì đã không nhận ra rằng Thiên Nhi bị ốm sớm hơn.” Chất giọng trầm ấm của Nguyệt Thiên Dạ truyền đến tai tôi, không hề mang theo chút chọc ghẹo nào. À mà cũng đúng, hắn đang nói chuyện với mẹ tôi mà, sao hắn dám.

Nhưng nói thật, tôi đã cảm nhận được sự hối lỗi xen lẫn trong giọng nói của Nguyệt Thiên Dạ. Nếu như đây là hắn chỉ diễn cho mẹ tôi xem thì tên này xứng đáng được trao giải Oscar ngay bây giờ.

“Vậy… cháu ở lại với Thiên Nhi một lát nhé, bác xuống làm nốt mấy việc lặt vặt.” Sau khi trò chuyện vài câu, mẹ tôi giao tôi cho tên đại ác ma đó rồi đi xuống dưới nhà.

Tôi trốn trong chăn, không ngừng niệm. Mẹ ơi mẹ à, mẹ có biết con gái mẹ bệnh nặng thế này một phần là nhờ đại ân đại đức của tên ác quỷ đó không mà còn đem con cho hắn chăm sóc, hu hu…

“Tô Thiên Nhi, cô ngủ rồi à?” Nguyệt Thiên Dạ đóng cửa phòng tôi lại, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường tôi.

Phải, tôi ngủ rồi.

Khò khò…

“Vậy cô cứ ngủ đi.” Tôi nghe trong giọng hắn thoảng qua nét buồn bã và tự trách, Nguyệt Thiên Dạ gục đầu xuống giường tôi, tiếp tục nói chuyện một mình, “Tôi biết, qua ngày mai, cô sẽ giả vờ quên hết những gì tôi nói hôm nay. Vậy nên, cô cứ ngủ đi, còn tôi sẽ nói hết những gì tôi muốn.”

Trái tim tôi run rẩy, chẳng hiểu sao tôi lại không muốn nghe hắn nói một chút nào. Tôi cứ có cảm giác, chỉ cần Nguyệt Thiên Dạ nói xong, hắn sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của mình, không bao giờ quay trở lại nữa.

Tôi không thích cái suy nghĩ đó, tôi không muốn hắn bốc hơi khỏi cuộc sống của tôi.

Nhưng tôi cũng không biết làm gì để ngăn hắn lại.

“Thiên Nhi. Thật ra tôi đã thích cô từ lâu lắm rồi. Nhưng tôi cũng không định làm gì với tình cảm đó cả.”

Giọng nói của Nguyệt Thiên Dạ không nhanh không chậm, từng câu từng chữ đánh vào màng nhĩ của tôi đặc biệt rõ ràng. Dưới lớp chăn, tôi không biết mặt mình bây giờ nóng là vì sốt hay là vì những lời của hắn.

Hắn nói, hắn thích tôi. Hơn nữa còn là thích từ lâu lắm rồi. Vậy thì từ lâu lắm rồi nghĩa là từ bao giờ trong suốt mười sáu năm nay?

Im lặng một chút, Nguyệt Thiên Dạ lại cất lời: “Thành thật mà nói, tôi không định sẽ cho cô biết, cũng không có ý định sẽ theo đuổi cô. Chỉ là tôi… tôi không chịu được khi thấy có người tiếp cận cô, cũng không muốn cô nhìn người khác. Tôi chỉ muốn cô cười với một mình tôi mà thôi.”

Nguyệt Thiên Dạ, hắn…

“Nhưng tôi cũng biết, tôi không có tư cách gì để yêu cầu như vậy. Cô không thích tôi, tôi cũng không định sẽ làm cô khó xử, chỉ là tôi không biết mình còn có thể ở cạnh cô bao lâu. Giây phút chia tay càng gần, tôi lại càng tham lam, muốn ở bên cạnh cô nhiều hơn một chút, một chút…”

Nguyệt Thiên Dạ, hắn đang nói cái gì vậy? Cái gì mà giờ phút chia tay? Hắn sẽ đi đâu, sao tôi lại không biết gì cả?

Thần trí của tôi càng lúc càng mơ hồ, thanh âm của Nguyệt Thiên Dạ cũng dần trở nên không rõ nữa. Mí mắt tôi nặng trình trịch, trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi thấy có một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng áp vào má tôi, rồi trên môi tôi xuất hiện cảm giác vừa mềm mại lại vừa ẩm ướt.

Sáng hôm sau, tôi vật vã thức dậy. Cơn sốt đã dịu đi, nhưng dư âm của việc đau đầu thì vẫn còn đó, khiến cơ thể tôi rụng rời.

Cả người tôi dính chặt vào chiếc giường ấm áp, không hề muốn rời đi chút nào. Nhưng mà hôm nay lại có bài kiểm tra mười lăm phút trên trường nên lại không thể cúp học.

Sau mười phút nằm lên nằm xuống, tôi mới lết được thân mình mệt mỏi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Hu hu, tuần này tuần xui đúng không, sao mà rắc rối cứ đua nhau kéo tới thế.

“Thiên Nhi, con khỏe hẳn chưa? Hay là nghỉ học một hôm nhé?” Mẹ vừa lên tới phòng, thấy tôi từ nhà vệ sinh đi ra thì vội vàng bước tới đỡ lấy tôi.

Tôi cười để mẹ đỡ lo, lắc lắc đầu: “Dạ không sao đâu mẹ, con khỏe hơn rồi. Hôm nay có bài kiểm tra nên con phải đi học thôi.”

“Vậy à? Thế nếu mệt thì con xin phép thầy cô cho về sớm nhé.”

Tôi xuống bếp ăn tô cháo còn nóng hổi mà mẹ đã chuẩn bị, nghe mẹ dặn dò thêm một chút rồi vác cặp đi học. Vừa mở cửa bước ra, một khuôn mặt mà tôi đang rất muốn tránh né đã đập thẳng vào mắt tôi.

“À mẹ quên mất, thằng bé Thiên Dạ đã chờ con từ sớm rồi đấy. Hai đứa đi học vui vẻ nhé.”

… Úm ba la biến mất giùm cái đi!

Tôi gượng gạo nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của Nguyệt Thiên Dạ, trong lòng vô thức lại nghĩ đến lời tỏ tình của hắn ngày hôm qua, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào mới phải. Biết vậy thì tôi đã ngủ sớm một chút rồi.

Nếu hắn… nếu hắn muốn tôi trả lời hắn thì phải làm sao bây giờ?

“Nguyệt Thiên Dạ…” Tôi rón ra rón rén gọi tên hắn, xoắn xuýt đến nỗi hai bàn tay đã đan chặt vào với nhau tự lúc nào.

“Tô Thiên Nhi, nếu cô đã khỏe rồi thì nhanh cái chân lên, chúng ta sắp muộn giờ rồi.”

Trái với sự lo lắng của tôi, điệu bộ của hắn vẫn không khác gì so với lúc trước, đến cả giọng nói cũng mang theo sự châm chọc thường thấy. Hắn nói xong liền xoay người bỏ đi trước, để mặc tôi đứng đực mặt ra cả buổi, sau mấy giây mới tỉnh hồn, ba chân bốn cẳng chạy theo hắn.

Hơ? Lẽ nào đêm qua là tôi sốt đến nỗi sinh hoang tưởng rồi sao? Nguyệt Thiên Dạ có thật là đã đến phòng tôi không?

Cả đoạn đường đi hơn mười phút, Nguyệt Thiên Dạ không nói thêm một lời nào nữa. Hắn ung dung đút hai tay vào túi quần, huýt sáo rất thản nhiên, đến nỗi làm tôi tự hỏi có thật sự là hắn chờ tôi đi học chung hay không?

Hắn… không hỏi thăm gì tôi ư? Dù gì hôm qua tôi cũng là người bệnh được hắn bế về tận nhà cơ mà?

Hừ… Chẳng phải là thích tôi hay sao?

“Này, cậu không hỏi thăm tôi à?” Cuối cùng, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại là người hỏi trước.

Nói vậy có kỳ lạ lắm không nhỉ? Tự nhiên lại hỏi người ta không hỏi thăm mình sao.

“Hả?” Nguyệt Thiên Dạ đứng lại, quay sang nhìn tôi, “Cô nói gì cơ?”

“Cậu… Hôm qua dù sao tôi cũng bị ốm cơ mà, cậu không thèm hỏi thăm tôi câu nào sao? Người gì mà sống vô tình quá vậy…” Tôi liếc hắn một cái, bĩu bĩu đôi môi đỏ hồng.

Nghe tôi trách, Nguyệt Thiên Dạ hơi đơ ra một lúc rồi đột nhiên lại phì cười, cười đến mức ngồi thụp xuống đất, cả người khẽ run lên. Tôi đứng từ trên cao nhìn xuống hắn với vẻ mặt vô cùng khó hiểu, cái tên này bị cái quái gì vậy??? Chẳng lẽ… thật sự là tôi hành xử như vậy kỳ cục lắm sao? Nhưng sao hắn thiếu tinh tế vậy, có ai lại đi phản ứng như hắn cơ chứ?

Biết vậy khỏi hỏi! Tự nhiên bị hắn chọc quê!

Hừ!

Tôi giận dỗi, vùng vằng bỏ đi trước. Được rồi, cứ cười đi, cười ngạt thở chết quách luôn đi!

Ở phía sau, Nguyệt Thiên Dạ có vẻ như đã cố nín cười, chậm rãi đuổi theo. Chẳng biết hắn lấy đâu ra một chai Revive chanh muối, mỉm cười dúi nó vào tay tôi.

“Này, cho cô đó. Uống đi.”

“Tôi không thèm.” Tôi còn dỗi, giả bộ quay phắt mặt đi với hắn, nhưng tay thì không tự chủ được mà cầm lấy chai nước thật chặt. Cái tên này, ít ra còn sống giống người được một chút.

“Thế thì trả đây vậy.” Nguyệt Thiên Dạ duỗi tay toan lấy lại chai nước, nhưng tôi đã nhanh hơn một bước, theo quán tính giấu phắt nó ra sau lưng. Hắn thấy vậy thì thu tay lại, nhún nhún vai mình.

Tôi nhét chai nước vào trong cặp rồi lại vui vẻ đi bên cạnh hắn đến trường. Không hiểu vì sao mà tôi lại thấy tâm tình của mình vui vẻ đến lạ, có lẽ là do đại ác ma hôm nay đã hoàn lương được một chút chăng? He he, phải chi mà hắn ta cứ như thế này mãi thì tôi đâu có gây chiến với hắn làm gì.

“Bạn yêu này.” Khi đến trước cửa lớp, hắn đột nhiên quay qua tôi, nhướng nhướng một bên lông mày lên, “Nể tình hôm nay tôi quan tâm bạn, tan học bạn đi với tôi một chút nhé?”

“Đi đâu?” Tôi ngây ngốc hỏi lại hắn.

“Quảng trường.”

Đi quảng trường làm cái gì cơ?

“Đi chơi một chút thôi, nhé?” Nguyệt Thiên Dạ không để tâm đến ánh mắt khó hiểu của tôi, cũng chẳng giải thích thêm điều gì, chỉ khoanh tay đứng dựa người vào tường, nhìn tôi chằm chằm như đợi tôi đồng ý.

“Nguyệt Thiên Dạ, tôi là người mới ốm dậy, còn chưa khỏe hẳn đâu. Cậu muốn tôi ra quảng trường với cậu để tôi bị trúng gió chết luôn phải không? Cậu tính hết rồi chứ gì?” Mới vài phút trước còn khen hắn sống giống người, giờ đã thế này rồi.

“Bạn yêu yên tâm, tôi đảm bảo với bạn là chỗ này sẽ không làm bạn trúng gió đâu. Nhé? Đi với tôi đi mà…”

Á, chết rồi, đừng có dùng ánh mắt cún con vô tội đó nhìn tôi mà!

Phải nói rằng mười mấy năm cuộc đời tôi chưa bao giờ thắng được vẻ làm nũng đó của Nguyệt Thiên Dạ, chỉ đành bất lực giương cờ trắng đầu hàng. Nhiều khi tôi cũng muốn tát cho cái nết mê trai đó tỉnh ngộ lắm, nhưng mà lực bất tòng tâm.

Nguyệt Thiên Dạ thấy tôi đồng ý thì cười rất vui vẻ, hào hứng gật đầu với tôi.

“Vậy quyết định thế nhé, tan học tôi sẽ đợi cô.”