Nhẹ Nhàng Bước Vào Tim Em

Chương 6: Tôi muốn em chỉ nhìn mình tôi thôi



"Tô Thiên Nhi! Rốt cuộc cô có dây thần kinh vận động không thế!?"

"Cậu cứ từ từ, làm gì dữ vậy?"

Sau khoảng gần một giờ tập bơi cho tôi, cuối cùng, Nguyệt Thiên Dạ đành chấp nhận bỏ cuộc. Hắn nhìn tôi giống như một sinh vật lạ, đáy mắt tràn ngập sự khinh bỉ làm tôi phát bực.

Gì chứ? Chỉ là tôi không biết bơi thôi mà? Sao phải tỏ thái độ với nhau như thế!?

"Chỉ có một động tác đơn giản thôi mà nãy giờ cô làm mãi không xong, bảo tôi từ từ thế nào đây? Khan cả họng rồi! Tô Thiên Nhi, cô cố ý đúng không?"

"Tôi thèm vào!"

"Cô..."

"Em gái ơi! Để anh dạy bơi cho này!"

Nguyệt Thiên Dạ muốn nói gì đó, nhưng tiếng huýt sáo và một giọng nói cất lên đã cắt ngang lời hắn. Chúng tôi cùng quay sang hướng phát ra âm thanh, là một nhóm hai chàng trai trẻ. Trông họ chắc chỉ tầm hơn hai mươi một chút.

"Em gái! Đi với anh này! Bỏ thằng đó đi!" Một trong hai người đó lại lên tiếng, giống như sợ tôi chưa nghe rõ họ vừa nói gì. Giọng điệu của anh ta vô cùng cợt nhả làm tôi cảm thấy bài xích vô cùng.

Mà khoan! Sao bình thường nghe Nguyệt Thiên Dạ nói bằng giọng như vậy tôi lại thấy chẳng có gì, thế mà giờ tự dưng thấy ghê thế nhỉ? Chắc tôi bị khùng rồi!

Cơ mà còn chưa kịp tức thì Nguyệt Thiên Dạ đã lên tiếng thay tôi: "Hơ hơ, xin lỗi nhé, nhưng tôi nghĩ cả nhan sắc lẫn năng lực của tôi đủ để thoả mãn người con gái của mình. Không phiền đến các anh phải lo giúp đâu."

Ánh mắt thách thức của Nguyệt Thiên Dạ làm hai tên kia tức khí vô cùng, thế nhưng nhìn lại bản thân mình, chắc bọn họ cũng cảm thấy không thể so được với Nguyệt Thiên Dạ nên đành câm nín, tức tối bỏ đi. Cũng đúng, đến tôi đây vốn chẳng ưa gì tên kiêu ngạo đó mà còn thấy hai người kia thua xa hắn mà.

Thân hình thua, da không đẹp bằng, khuôn mặt thì ngàn năm cũng chẳng sánh được. Hay thật, trời sinh ra cùng là con người với nhau, sao nhan sắc lại chênh lệch đến thế nhỉ? Bất công quá!

Còn nữa! Tôi là của Nguyệt Thiên Dạ từ bao giờ! Cái tên này ăn nói thật quá hàm hồ!

"Này, Nguyệt..." Tôi nhíu mày quay sang hắn, nhưng mà thấy mặt hắn đen kịt lại nên bỗng hoảng hồn, im bặt không nói gì nữa.

Làm gì mà như hung thần thế? Người ta chọc tôi chứ có chọc hắn đâu...

"Thế..." Tôi tự nhiên có chút rụt rè, "Có dạy bơi tiếp không?"

Nguyệt Thiên Dạ nghe thấy tôi hỏi liền lập tức rũ bỏ bộ mặt như ác ma, quay lại với ánh mắt đầy khinh bỉ ban đầu: "Dĩ nhiên! Hôm nay tôi phải dạy cho cô biết bơi thì thôi."

... Dạy thì được nhưng còn trưng ra cái nhìn đó nữa thì cẩn thận ta cạp chết ngươi!

___

"Haizzzz! Mệt chết tôi rồi!"

Sau khoảng hai tiếng đồng hồ tập bơi cùng Nguyệt Thiên Dạ, cả người tôi nhức đến mức không thể cử động nổi, ngồi như nằm ra trên băng ghế nghỉ. Nguyệt Thiên Dạ mua cho hai đứa hai chai nước suối rồi ngồi phịch xuống ngay bên cạnh tôi.

"Cô thì mệt cái gì chứ?" Hắn dành cho tôi một ánh mắt khá khó hiểu, "Tôi dạy cho cô còn mệt gấp ngàn lần."

Tôi liếc xéo hắn một cái, không đáp. Ừ thì lần này tôi cũng công nhận là hắn mệt thật.

Không tin được đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà tôi chỉ mới tập được "xem như là xong" bước cơ bản là thở nước. Ngay cả thiên tài như Nguyệt Thiên Dạ cũng không có cách nào giải thích được hiện tượng lạ như tôi, đành xem như đó là ý trời.

"Không sao, sau này trong nhà một người biết bơi là được rồi. Có gì tôi sẽ cứu cô." Hắn cười nhăn nhở, tiện tay xoa xoa đầu tôi.

Nói nhăng nói cuội! "Trong nhà" là nhà nào? Nhà của ai? Hắn nói bậy không thấy ngứa lưỡi hả!

"Cậu..."

Bru! Bru! Bru!

Di động để trong túi chống nước đột nhiên kêu lên, tôi cúi đầu, là Lâm Vĩnh Kỳ gọi đến.

"Hừ." Nguyệt Thiên Dạ bỗng hừ mũi một cái. Tôi quay sang nhìn, chỉ thấy hắn bĩu bĩu môi, liếc xéo tôi.

Cái tên này, mỗi khi thấy tôi và Vĩnh Kỳ nói chuyện, thái độ khó chịu của hắn đặc biệt rõ ràng.

"Alo?"

"Thiên Nhi, chúng ta đi chơi nhé?" Còn chưa kịp nói xong tiếng "lô", giọng điệu phấn khởi của cậu ta đã đánh thẳng vào tai tôi.

Sao sáng nay mọi người tự nhiên đi chơi hàng loạt vậy? Hết cái tên bên cạnh lôi kéo tôi rồi giờ lại đến con người này. Bộ có phát thưởng cho các cặp đôi hay sao?

Còn chưa kịp nghĩ thông thì tên đại ác ma kia đã truyền cho tôi một cái nguýt dài: "Người ta rủ đi chơi kìa, mau trả lời đi."

"Gì? Tôi đang ở với cậu đấy nhé." Tôi bỏ máy xuống, dùng tay che loa lại, chau mày, "Cậu hy vọng tôi đi hả?"

Rồi lại áp điện thoại lên tai: "Alo? Vĩnh Kỳ, tôi... Ai da!!!"

Ối trời đất ơi! Nguyệt Thiên Dạ, hắn, hắn tựa vào trán tôi!

Khuôn mặt điển trai của Nguyệt Thiên Dạ đột ngột phóng đại khiến tôi giật hết cả mình. Hắn tựa trán hắn vào trán tôi, hơi thở ấm áp truyền đến một cách đột ngột khiến tôi bất ngờ đến mức hô lên một tiếng, kinh động đến cả Lâm Vĩnh Kỳ ở đầu dây bên kia. Cậu ấy lo lắng hỏi: "Thiên Nhi, sao vậy? Có chuyện gì sao? Cậu vẫn ổn chứ?"

Tôi biết mình vừa nãy rất kỳ lạ, vội vàng đáp: "Không sao, tôi ổn mà. Xin lỗi cậu, bây giờ tôi đang có việc, không đi được đâu. Cảm ơn cậu đã rủ tôi nhé."

"À, được rồi." Tôi cảm nhận được nét thất vọng rõ rệt trong giọng nói của cậu, "Vậy để lần sau nhé."

"Tạm biệt."

Tôi tắt máy, lấy tay đẩy Nguyệt Thiên Dạ ra, nhưng mà người hắn cứ như một khối đá vậy, dù có lay thế nào cũng không hề nhúc nhích. Tôi muốn quay mặt đi, nhưng hắn đã nhanh hơn một bước, ôm chặt lấy hai bên má của tôi.

"Nguyệt Thiên Dạ, buông ra xem nào! Cậu làm gì..."

Tôi ngại đến nỗi mặt mày nhăn luống cuống tay chân, bấu mạnh vào tay hắn. Khi đối diện với ánh mắt có quá nhiều cảm xúc khác nhau của hắn, tôi thấy tim mình bỗng dưng lại đập thình thịch, điều đó làm cho tôi không thích một chút nào. Tôi không hề hy vọng rằng tôi sẽ nảy sinh những cảm giác như thế với Nguyệt Thiên Dạ.

"... Không muốn..."

Sau một hồi đối mắt, hắn bỗng dưng gục đầu lên vai tôi, từng hơi thở ấm áp phả vào da thịt khiến tôi rùng mình. Tôi thấy mặt mình nóng lên, theo bản năng đáp lại: "Gì cơ?"

"... Không muốn cô đi với cậu ta đâu." Nguyệt Thiên Dạ hệt như đứa nhóc đang làm nũng, hắn lắc lắc đầu, mái tóc đen nhánh theo chuyển động của hắn mà cọ vào da tôi, ngưa ngứa.

Tôi cố giữ cho mình bình tĩnh, tiêu hóa lời mà hắn vừa nói.

Cậu ta? Lâm Vĩnh Kỳ? Hắn đang nói đến chuyện vừa nãy đó hả?

"Thì tôi có đi đâu nào. Với lại..." Tôi hơi ngập ngừng, "Cái này thì có liên quan gì đến cậu chứ?"

"Sao lại không?"

"Liên quan gì?" Tôi tròn mắt hỏi ngược lại.

"Bởi vì tôi chỉ có mình cô, thế nên tôi không mong rằng trong mắt cô xuất hiện thêm người con trai nào khác."

Nguyệt Thiên Dạ kề sát tai tôi, thì thầm bằng chất giọng trầm khàn quyến rũ.

"Cô chỉ cần nhìn mình tôi thôi là đủ rồi, Thiên Nhi."