Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 11: Tiệc Đấu Giá



Cố An Hi ngồi lên ghế phụ, nhìn bên ngoài cửa sổ cảnh sắc của Bạch Kim Thượng Uyển vào buổi tối, suy nghĩ một chút liền nói: “Cảm ơn anh đã đón tôi.”

Ở Bạch Kim Thượng Uyển có mấy chiếc xe, nhưng cô không động vào vì sợ anh ta nói cô tự ý đụng vào đồ của anh ta, còn nếu đi taxi đến, có chút hơi không tốt.

Dịch Cẩn Đình cười lạnh: “Muốn cảm ơn thì đi cảm ơn ông nội.”

Cố An Hi lập tức hiểu ra, là Dịch lão gia tử ép buộc anh đến đón.

Chỉ là khi hai người đi cùng, cũng không biết anh ta sẽ giới thiệu cô là gì, nói cô là vợ, chắn chắn anh ta sẽ không. Còn bạn gái? Rất nhiều người đều biết Mô Tuyết mới là bạn gái của anh ta.

“Ông nội muốn chúng ta đi cùng, nhưng chúng ta đã có thỏa thuận rồi, lúc đó cô biết phải làm gì rồi đúng không?”

Cố An Hi khó hiểu: “Chuyện gì?”

Cô nhìn anh, một lúc sau anh mới bố thí cho cô một ánh mắt lạnh lẽo: “Đến đó, cô là cô, tôi là tôi, hiểu chưa?”

Vừa dứt lời, anh ta hung hăng xoay vô lăng, xe dừng ở bên, quay đầu lạnh lùng nói: “Xuống xe.”

Cố An Hi nhìn ra bên ngoài: “Không phải chưa đến sao?”

Dịch Cẩn Đình cười một cách giễu cợt: “Chẳng lẽ cô cho rằng tôi sẽ đưa cô tới tận nơi sao?”

Cố An Hi: “...”

Đã hơn sáu giờ, sắc trời đen đi, nhưng bên ngoài vẫn còn lưu lại hơi nóng của ánh nắng. Cố An Hi đứng cô đơn ở bên đường, nhìn theo chiếc Maybach quen thuộc nhỏ dần rồi mất hút, toàn thân không khỏi có chút lạnh lẽo.

Dịch Cẩn Đình đến Bạch Kim Thượng Uyển đón cô, cô hơi vui vẻ một chút. Anh ta không muốn bại lộ mối quan hệ mà thôi, thế nhưng nơi này cách bữa tiệc khá xa, anh ta cứ như vậy ném cô ở đây sao? Đợi đến gần một chút rồi thả cô xuống không được sao?

Vào giờ cao điểm, taxi rất khó đón, khi cô đi đến nơi thì buổi đấu giá đã chuẩn bị kết thúc.

“100 tỷ!” - Người bán đấu giá hét lên, trên tay cầm một cái búa nhỏ: “Vị khách 32 đã ra giá 100 tỷ, có ai trả hơn không?”

Trong hội trường chỉ còn tiếng bàn tán, không ai trả giá thêm.

Sau ba tiếng gõ và đếm, người kia cũng đập mạnh búa lần cuối và hét lên: “Vật phẩm đấu giá cuối cùng của ngày hôm nay chính là “Tình Đầu” đã có chủ, chúc mừng Dịch tiên sinh.”

Mọi người trong hội trường đều vỗ tay.

Cố An Hi ngồi đó, nhìn người đàn ông được mọi người quây quanh chúc mừng, cô ngơ ngác một chút rồi quay đi.

“Tình Đầu” là một sợi dây chuyền rất nổi tiếng, một viên kim cương màu hồng là bắt mắt nhất, cô cũng từng nghe nói nhiều về sợi dây này.

Chuyện kể rằng, một vị hoàng tử ở Châu Âu, vô tình gặp một cô gái và yêu ngay cái nhìn đầu tiên, cô gái cũng là mối tình đầu của anh ta, nên anh ta đặc biệt cho làm sợi dây này để tặng cho cô gái ấy khi bọn họ kết hôn.

Sau buổi đấu giá là tiệc rượu, cũng là một bữa tiệc để các thương nhân kết nối với nhau.

Cố An Hi cũng không xa lạ những bữa tiệc dạng này, nhưng cô đã rời đi ba năm, hôm nay lại đi một mình nên có chút không thoải mái, liền tìm một chổ ít ai để mắt đến đứng một chút rồi sẽ rời đi.

“An Hi tỷ.” - Cố Thanh Tâm cố ý vỗ vào vai Cố An Hi gọi.

Cố Thanh Tâm là con của tình nhân của ba cô, sau khi mẹ cô nằm một chổ bất tỉnh, ông ấy đón mẹ con cô ta về.

Cố An Hi không nghĩ Cố Thanh Tâm cũng đến, chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói: “Em cũng đến đây à?”

“Ừm.” - Cố Thanh Tâm ôn nhu nở nụ cười: “Em đi cùng anh Minh Hiên, hôm nay em là bạn gái đồng hành của anh ấy.”

“Vậy à…” - Nhớ lại chuyện xảy ra ở Thịnh Thế, Cố An Hi có chút không muốn gặp Hàn Minh Hiên, không phải cô sợ Dịch Cẩn Đình, chỉ là sợ Hàn Minh Hiên không kìm lại được cảm xúc.

“Vừa rồi em nhìn thấy Dịch Cẩn Đình mà không thấy chị, em còn tưởng rằng chị không đến. Nhưng mà, baba có nói lần trước anh ấy đến Cố thị hổ trợ, đặc biệt còn nói không cho phép công khai mối quan hệ của hai người, chị dù có đến cũng phải đứng ở xa nhìn thôi.” - Cố Thanh Tâm ngồi xuống chiếc ghế gần đó: “Này, An Hi tỷ, trước kia chị nói không muốn anh Minh Hiên, nhưng bây giờ…”

Cố An Hi cảm thấy khó chịu: “Nói đủ chưa, nói đủ rồi thì đi đi.”

Cô vẫn luôn không thích mẹ con Cố Thanh Tâm, nhưng trước kia cô ta đối với cô cũng lịch sự hòa hoãn, những lời lẽ châm chọc khiêu khích đây như là lần đầu.

Cố An Hi thấy cô ta không chịu rời đi, liền chọn cách không thèm để ý, nhìn thấy ly rượu trước mặt, cầm lên uống.

Cố Thanh Tâm nhìn thấy Cố An Hi ngó lơ mình, chỉ ngồi đó ưu nhã uống rượu. Cố An Hi luôn kiêu ngạo, giống như một con khổng tước xinh đẹp, kiêu hãnh và tao nhã… hừ, nhưng bây giờ thì sao, cô ta chỉ là một người phụ nữ bị chồng bỏ rơi.

Cố Thanh Tâm đã nhịn bao nhiêu năm nay, bây giờ nhìn thấy bộ dạng của Cố An Hi như vậy, trong lòng không khỏi có chút thống khoái.

“Đúng rồi, vừa rồi Dịch Cẩn Đình quả thật rất lợi hại, trực tiếp bỏ ra 100 tỷ đê đấu giá…nhưng mà…” - Cố Thanh Tâm nháy mắt, tỏ ra ngây ngô, nhưng lời trong miệng thì không như vậy: “hẳn nó không dành cho chị.”

Cố An Hi lạnh lùng liếc nhìn Cố Thanh Tâm, cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe những người xung quanh Dịch Cẩn Đình lên tiếng khen ngợi nịnh bợ: “Dịch tổng, ngài đúng là tuổi trẻ tài cao.”

Dịch Cẩn Đình không đáp, anh ta đứng đó, mặc âu phục chỉnh tề, nhìn rất quý phái, tuy lạc giữa đông người nhưng vẫn rất nổi bật.

“Dịch tổng, tôi nghe nói ngài và Mộ tiểu thư yêu nhau lâu rồi, anh có ý định tặng chiếc vòng cổ kia cho Mộ tiểu thư sao?”

Dịch Cẩn Đình dừng chân lại, liếc nhìn vẻ phía Cố An Hi mà anh đã thấy từ sớm, sau đó hơi nhếch môi.

Hơi thở Cố An Hi cứng lại, cô đột nhiên có chút căng thẳng, bàn tay cầm ly rượu siết lại.

Cô quay mặt đi và giả vờ như không thấy anh, nhưng giọng nói của anh vẫn lọt vào tai cô.

“Hoắc tổng đúng là nghe rất nhiều. Cô ấy tâm tư đơn thuần nên chiếc vòng cổ này rất phù hợp với cô ấy. Có người quá mưu mô, nếu đưa cho hạng người đó sẽ xúc phạm tới ý nghĩa của chiếc vòng cổ. Anh nghĩ xem, Hoắc tổng?”

Cố An Hi đưa ly rượu lên môi, rồi lại một ly… trong lòng chua chát khó chịu.

Dịch Cẩn Đình nói xong đã sớm đi xa, giao lưu với khách mời, nhưng lời nói của anh vẫn động lại trong đầu cô.

Mộ Tuyết ngây thơ đơn thuần, còn cô chính là mưu mô xảo trá.

Cố Thanh Tâm vui mừng vì khi nãy không rời đi, nếu rời đi sao có thể nhùn thấy trò đùa vừa rồi. Cố An Hi bình thường kiêu ngạo, cuối cùng cũng có ngày này.

“An Hi tỷ, chị không sao chứ?” - Cố Thanh Tâm nhướng mày: “Dịch Cẩn Đình thật quá đáng, vậy mà trước mặt mọi người lại nói Mộ Tuyết đơn thuần trước mặt chị. Dù sao chị cũng là Dịch phu nhân, chị bây giờ chắc là không tốt phải không?”

Nhìn thấy Cố An Hi ngửa đầu uống cạn ly rượu trong ly, ý cười trên môi cô ta càng đậm hơn: “Nhưng chuyện này cũng không thể trách Dịch Cẩn Đình. Ở ngoài ai không biết Dịch Cẩn Đình đang hẹn hò với Mộ Tuyết. Ngày đó chị lại bò lên giường anh ấy, còn đoạt mất vị trí của Mộ Tuyết, sao anh ta không nổi giận được. Chị từ chối anh Minh Hiên để đi làm Dịch phu nhân trong đau khổ, bây giờ chị có hối hận cũng là vô ích, nói khó nghe chính là do chị không có tự trọng, làm gì không làm lại đi leo lên giường…”

“Cạch.” một tiếng lớn, Cố An Hi đặt ly rượu mạnh xuống bàn, quay đầu lạnh lùng nhìn Cố Thanh Tâm: “Đủ chưa?”

“Cố Thanh Tâm, cô nếu không nói được lời cảm ơn tôi, thì ít nhất cũng nên học cách câm miệng lại.”

Cố Thanh Tâm liền bật cười: “Cảm ơn cô, Cố An Hi, dựa vào cái gì tôi phải cảm tạ cô, cô sinh ra tôi hay nuôi tôi, mà tôi phải cảm tạ cô.”

“Hừ… cô nói tôi không tự trọng leo lệ giường của Dịch Cẩn Đình. Dù đúng hay sai thì cũng nhờ như vậy mà Cố thị được cứu, không phải nhờ vào tôi sao? Nếu không có tôi thì cô cho rằng bây giờ cô có ăn sung mặc sướng có mặt ở đây không?”

“Cô…” - Cố Thanh Tâm trầm mặt xuống: “Cô không có mặt mũi sao, tôi thật xấu hổ vì cô.”

“Tôi không có mặt mũi, vậy cô có chắc?” - Cố An Hi khinh bỉ người ngồi trước mặt, trong lòng vô cùng chán ghét: “Đừng quên tương lai Cố thị và sinh hoạt của cô chính là do cái gọi là tôi không tự trọng đổi lấy. Cô rất thanh cao sao? Vậy xin mời ra ngoài tay làm hàm nhai đi, đừng ăn bám Cố gia. Cô bây giờ hưởng thụ sự không tự trọng của tôi đổi lấy, cô có tư cách gì chê cười tôi?”

Cố Thanh Tâm bị mắng đến sắc mặt tái xanh, nhưng cô ta không tìm được lời để nói lại.

Thật vất vả mới nắm được điểm yếu của Cố An Hi, vẫn là không ức hiếp được cô ta.

Cố Thanh Tâm tức giận liếc Cố An Hi một cái, định quay người rời đi.

“An Hi?”

Nhìn người đi tới, Cố An Hi chỉ nhẹ gật đầu: “Minh Hiên ca.”

Cố Thanh Tâm nhìn thấy Hàn Minh Hiên đi tới, cố tình bước tới khoát tay vào tay Hàn Minh Hiên, nhỏ giọng: “Minh Hiên ca, cuối cùng anh cũng về rồi.”

Hàn Minh Hiên nhìn tư thế của hai người, bình tĩnh kéo tay của Cố Thanh Tâm ra, nhìn Cố An Hi hỏi: “An Hi, có chuyện gì sao?”

Cố An Hi lắc đầu: “Không có gì, em đi trước.”

“An Hi..”

Hàn Minh Hiên muốn đi theo nhưng bị Cố Thanh Tâm giữ lại: “Minh Hiên ca, anh muốn đi đâu?”

Cố An Hi bước chân loạng choạng đi ra khỏi hội trường, trong khi đi còn va phải hai người, cô chỉ cúi đầu và xin lỗi rồi rời đi, biết là thất thố nhưng cô không thể nghĩ nhiều hơn.

Hôm nay cô uống thuốc cảm, khi nãy còn uống rượu, lúc này đầu có chút choáng váng, không thoải mái chút nào, mà nơi không thoải mái nhất, chính là tim cô.

Đứng trước thang máy, cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, chỉ là thang máy có vẻ chóng lại cô, đợi mãi không thấy mở ra, cô cau mày đi đến cầu thang bộ.

Vừa đến thang bộ đã có người nắm lấy tay cô: “An Hi.”

Cố An Hi không thể không ngừng lại: “Minh Hiên ca, sao anh lại ra đây.”

“Anh không yên tâm em, nên ra xem em một chút.” - Hàn Minh Hiên đi đến trước mặt cô: “An Hi, không ngờ lại có thể gặp em ở đây.”

Cố An Hi thậm chí không ngẩng đầu lên: “Minh Hiên ca, anh vào trong đi, em muốn về trước.”

Nói xong, Cố An Hi gắng gượng cảm giác choáng váng, vòng qua Hàn Minh Hiên muốn đi xuống lầu.

Hàn Minh Hiên không muốn buông, đưa tay kéo lấy tay cô: “An Hi, em ngẩng đầu lên nhìn anh.”

Chờ một lát, Cố An Hi cũng không chịu ngẩng đầu, Hàn Minh Hiên đưa tay chạm vào cằm cô, ép buộc cô ngẩng đầu nhìn về phía mình, khi nhìn thấy hốc mắt của cô đỏ ửng lên, anh liền giật mình.

“An Hi, có phải là Thanh Tâm nói gì với em. Anh và cô ấy đi đến đây hôm nay, chỉ là ý của Cố tổng.”

“Không có.” - Cô quay đầu đi, lui lại một bước: “Em hiểu, anh không cần phải giải thích.”

“Đây là…” - Hàn Minh Hiên nhìn thấy ngón tay dán băng cá nhân lại của Cố An Hi, hai mắt tức giận, đau lòng nói: “Dịch Cẩn Đình bặt nạt em?”

Cố An Hi còn chưa kịp trả lời, Hàn Minh Hiên lại nói tiếp: “Đáng ra anh phải nghĩ hắn đưa em đến nhưng không muốn đi cùng em, chỉ nghe người khác nói hắn mua sợi dây chuyền kia cho nữ nhân khác… nhưng mà, hắn còn dám đánh em sao, tên khốn kiếp đó.”

Cố An Hi cố nén giảm giác khó chịu: “Không, anh ấy không có đánh em. Minh Hiên ca, em hơi mệt, em về trước.”

“Em không cần giải thích, hắn ta sao có thể đối tốt với em được.” - Hàn Minh Hiên tức giận, nhìn cô gái hắn yêu chỉ im lặng, liền kéo cô ôm vào trong lòng ngực: “An Hi, ly hôn đi, hắn không xứng đáng với em.”

Cố An Hi sửng sốt một chút, bất đắc dĩ nói: “Minh Hiên ca, buông em ra.” - Cô đưa tay muốn đẩy nhưng không đẩy được.

“Anh không buông.” - Hàn Minh Hiên càng ôm chặt hơn: “An Hi, hắn ta không yêu em, hắn ta không hề yêu em, chỉ cần hắn ta đối tốt với em, anh liền có thể nhịn. Nhưng hắn ta đã làm gì? Trong bữa tiệc ngày hôm nay, hắn ta cũng không hề giới thiệu về em.”

Cố An Hi sửng sốt, đôi mắt không nhịn được cay xè, chớp mắt một cái, nước mắt liền lăn xuống.

Đúng, Dịch Cẩn Đình không yêu cô, cô đã biết từ ba năm trước. Cô vốn chính là muốn khóc thầm, nhưng toàn bộ ủy khuất trong lòng lúc này dâng trào vô hạn, cô bắt đầu khẽ nức nở.

“Bỏ hắn đi, An Hi, anh đưa em đi.”

Một tiếng “tách” của bật lửa vang lên.

Hàn Minh Hiên buông lỏng Cố An Hi ra: “Dịch Cẩn Đình?”

Cố An Hi kinh hãi, đầu đang choáng váng nhưng nghe thấy ba chữ Dịch Cẩn Đình, cô đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.

Dịch Cẩn Đình ưu nhã phun ra một làn khói trắng, qua làn khói Cố An Hi không nhìn thấy nét mặt của anh ta, nhưng cô cảm thấy toàn thân đang lạnh dần.

Anh nhàn nhạt nhìn cô, trên môi nở nụ cười, trong lời nói tràn đầy lạnh lùng: “Cố An Hi, cô quên lời tôi từng nói sao?”

Dường như nhìn thấy sự sợ hãi của Cố An Hi, Hàn Minh Hiên kéo Cố An Hi về phía sau lưng mình: “Dịch Cẩn Đình, đừng quá mức.”

Dịch Cẩn Đình hừ lạnh một tiếng, không hề để ý đến lời nói của Hàn Minh Hiên, liếc nhìn về phía Cố An Hi, lời nói lạnh lùng không có cảm xúc, giống như là đang gọi thú cưng: “Cố An Hi, tới đây.”