Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 13: Bị Bỏ Lại Giữa Đường



Cố An Hi đứng một mình trên đường, gió đêm khiến cô bình tĩnh hơn.

Cũng may áo khoác theo chiều cao của Dịch Cẩn Đình khá dài, che đi chật vật của chiếc váy rách nát.

Mắt cá chân của cô bị trật khớp, cô đợi taxi mãi mà không đến, Cố An Hi ngồi ở ven đường, nghĩ tới nghĩ lui một thân một mình không thế cứ mãi ở nơi vắng vẻ này đợi xe được.

Cô định gọi điện cho bạn thân của mình là Du Uyển, nhưng nhớ lại cô ấy đang ở Nam phi chưa quay về, còn Minh Hiên ca, nhìn lại bộ dạng lúc này của mình, không muốn anh ấy nhìn thấy cô chật vật như hiện tại.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định gọi cho Dịch Cẩn Đình..

Dịch Cẩn Đình đã lái xe đi cách thật xa, trong lòng vẫn tràn ngập tức giận, đột nhiên điện thoại vang lên, nhìn thấy là Cố An Hi gọi, lập tức ngắt máy.

Cô gọi anh rất nhiều lần, nhưng Dịch Cẩn Đình vẫn một mực không nghe và tắt nguồn điện thoại.

Cố An Hi vội nhắn cho anh ta một tin, nhưng mãi mà không thấy anh trả lời.

Cô gửi một tin nhắn thoại: “Dịch Cẩn Đình, anh bỏ lại tôi lại ở đây, tôi không đón được xe, chân tôi bị đau… anh có thể quay lại đón tôi được không?”

Chưa kịp bấm nút gửi, phía xa có hai nam nhân đi tới nhìn cô cười cười: “mỹ nhân, đi đâu một mình vậy.”

Cố An Hi nhanh trí đưa điện thoại giả vờ như nghe cuộc gọi lớn giọng nói: “Ông xã, một phút liền tới, được, cho anh một phút a.”

Cũng may, hai người kia nghe vậy liền bỏ đi.

Cố An Hi thở ra một hơi, lại gọi cho Dịch Cẩn Đình nhưng bên kia đã tắt máy.

Trong lòng Cố An Hi lạnh lẽo, khóe môi hơi nhếch lên, giọng điệu tự ti, chắc chắn anh ta sẽ không lo lắng cho cô.

Cuối cùng, cô liền gọi điện cho xe cấp cứu để đến đưa cô đi, thuận tiện coi vết thương ở chân cho cô, ở một mình ở nơi này lỡ như lại gặp lưu manh, cô tin mình sẽ không may mắn thêm lần nữa.

Ở bên kia, Dịch Cẩn Đình tức giận ném điện thoại đã tắt nguồn ở ghế phụ, sự khinh thường của anh đối với Cố An Hi ngày càng sâu, nghĩ đến bộ dạng của cô khi nãy, như nhẹ nhàng cào vào tim anh.

Anh tăng ga, lấy điện thoại mở nguồn, bấm số gọi cho Lâm Tiêu: “Ra ngoài uống một ly.”

“Chỗ cũ à?”

“Ừ, nữa giờ nữa.” - Dịch Cẩn Đình đáp.

Ting một cái, điện thoại nhận được tin nhắn thoại, Dịch Cẩn Đình chán ghét quăng đi, nhưng ma xui quỷ khiến lại mở ra.

Nghe giọng nói của cô, lại nghe thấy giọng đàn ông trêu chọc, sau đó cô còn gọi anh là ông xã?

Vì gặp nguy hiểm nên nói những lời này.

Chiếc Maybach bỗng nhiên quay đầu lại, lao về hướng Cố An Hi bị bỏ lại.

Bên này, xe cấp cứu đến rất nhanh, khi cô lên xe cấp cứu, vẫn nhen nhóm một chút hy vọng nhìn về hướng xe của Dịch Cẩn Đình rời đi, rồi lại tự mỉm cười.

Anh ta vẫn là không quay lại.

Quả nhiên, trong lòng anh dù cô ở hoàn cảnh nào thì anh cũng sẽ không quan tâm đến nữa, cô chỉ là một thứ đáng ghê tởm với anh, cho dù trước kia, hai người có những ngày tháng tươi đẹp bên nhau.

Cô leo lên xe mà không cần sự giúp đỡ của y tá, ngồi một chỗ liền nghĩ: xem ra, bản thân nên chết tâm tại nơi đó.

Khi Dịch Cẩn Đình chạy đến, trên đường đi không có ai, ngay cả cái bóng của Cố An Hi cũng không có.

Nơi này có chút vắng vẻ, hai bên là hàng cây cao được đèn đường in trên lòng đường, nghĩ tới giọng nói của người đàn ông trong điện thoại, anh ta thầm rủa “chết tiệt” rồi xuống xe.

Đi dọc đoạn đường cũng không nhìn thấy cô đâu, anh bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Cố An Hi.”

Không có ai đáp lại.

Anh ta hét lên mấy lần như vậy nhưng kết quả chỉ có một.

Cuối cùng, anh lên xe, lái đi lái lại trên con đường này liên tiếp hai lần, thậm chí anh còn rẽ vào đường nhỏ nhưng vẫn không tìm ra cô.

Cô ấy sẽ không gặp phải lưu manh chứ?

Anh lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi cho Cố An Hi.

Trong khi chờ kết nối, anh vô cớ trở nên căng thẳng, đã nhiều năm rồi anh không có cảm giác như vậy, bây giờ giống như có cái gì đó siết lấy trái tim anh, khiến anh không thở nổi.

Điện thoại thông.

Hô hấp trì trệ của anh bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn, anh vẫn đang chờ giọng nói của cô vang lên, nhưng cuộc gọi bị ngắt.

Dịch Cẩn Đình sửng sốt, không bỏ cuộc mà bấm lại lần nữa, không phải đợi lâu, lần này nhận rất nhanh.

“Gì?”

Giọng điệu rất tệ.

Dịch Cẩn Đình sửng sốt một chút, căng thẳng cũng biến mất, hiện tại cô ấy có thể nghe điện thoại, chứng tỏ cô ấy vẫn bình an vô sự.

“Cố An Hi, cô…” - Anh muốn hỏi cô đang ở đâu, nhưng nghĩ chính anh đuổi cô xuống liền nói: “Tôi có chút chuyện muốn hỏi cô.”

“Không rảnh.”

“Này…”

Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã kết thúc cuộc gọi, Dịch Cẩn Đình mất mấy giây mới phản ứng được, trong lòng lửa giận lại dâng cao lên cùng.

Anh có lòng tốt quay lại đón cô, thậm chí còn cho Lâm Tiêu leo cây, thái độ của cô ta là như thế?

Anh siết chặt tay, đấm mạnh vào vô lăng: “Cố An Hi, cô đợi đó.”

Ngày hôm sau, Dịch Cẩn Đình đến công ty với gương mặt đen thui, Cố An Hi đó lừa gạt anh, lại còn chơi xỏ anh.

Hôm qua anh chạy vòng vòng đi tìm cô như một tên ngốc, nói không chần cô ta cũng không có đi xa, núp ở xó xỉnh nào đó chơi đùa anh.

Nghĩ đến đây, đêm qua anh ngủ không ngon, tức đến đau gan, buổi sáng đến công ty với sắc mặt u ám, cuộc họp buổi sáng khiến tất cả bộ phận sợ hãi ngậm miệng.

Họ càng như vậy khiến anh càng tức giận, giải tán cuộc họp sớm hơn dự định, gương mặt u ám quay về phòng làm việc.

Vừa mở cửa, anh nhìn thấy bóng lưng người phụ nữ mặc trang phục nhân viên vệ sinh, đôi môi nhếch lên cười lạnh.

Cố An Hi, đến thật đúng lúc.

“Cố…”

Người phụ nữ nghe động quay người lại, vừa cung kính vừa sợ hãi: “Tổng giám đốc, chào buổi sáng.”

Dịch Cẩn Đình cau mày, trên mặt thất vọng và không vui: “Sao lại là cô, Cố An Hi đâu?”

“Cô ấy hôm nay xin nghỉ phép.”

“Xin nghĩ?”

“Vâng.”

Dịch Cẩn Đình đen mặt, hôm qua Cố An Hi gặp lại Hàn Minh Hiên, liệu đêm qua cô ta có đi cùng hắn tiếp tục hay không?

Nghĩ vậy, gan hắn bắt đầu cảm thấy đau, hắn cảm thấy đỉnh đầu mình bắt đầu xanh lét.

“Ra ngoài, gọi Cố An Hi tới.”

“Nhưng hôm nay cô ấy nghĩ phép.” - Nhân viên vệ sinh run rẩy đáp.

“Xin nghỉ liền không biết cho bộ phận các người gọi cho cô ta à? Xin nghỉ phép? Ai cho phép? Tôi đồng ý chưa? Trong vòng một giờ, tôi không nhìn thấy Cố An Hi, toàn bộ bộ phận vệ sinh của các người lập tức cuốn gói khỏi Thịnh Thế.”

Cố An Hi vừa trở về Bạch Kim Thượng Uyển liền nhận được điện thoại của Hà Văn Quốc liền cảm thấy bất lực. Đêm qua đầu choáng váng, chân đau đớn nên cô ở lại bệnh viện, buổi sáng đã đỡ hơn một chút, nhưng chân vẫn còn đau một chút.

Nhưng bây giờ dù thế nào cũng phải đến công ty dù đã xin nghỉ, bộ phận vệ sinh đều là những người trung niên, họ phải lo cho con cái gia đình, nếu vì cô mà họ thất nghiệp, cô thật không thể chịu được.

Đón xe tới Thịnh Thế, mặc bộ quần áo nhân viên vệ sinh, cô khập khiễng mang dụng cụ đến tầng 39.

Đứng trước cửa phòng làm việc của Dịch Cẩn Đình, điều chỉnh một chút tâm trạng và gõ cửa.

“Cộc..cộc..côc..”

“Vào đi.”

Cố An Hi có chút lẩm nhẩm kinh Phật một chút, sau đó mở cửa đi vào.

“Dịch tổng.” - Cô nhàn nhạt cúi đầu, không nhìn anh.

Dịch Cẩn Đình miễn cưỡng nhướng mi lên, nhìn vào đồng hồ: “Cố An Hi, tôi yêu câu bao nhiêu giờ, hiện tại đã trễ một phút.”

“Tôi đã cố gắng hết sức để đến sớm nhất, nếu Dịch tổng không hài lòng, có thể… trừ lương của tôi.”

“Cô…” - Dịch Cẩn Đình nhìn gương mặt lạnh nhạt của cô liền vô cùng tức giận.

Cố An Hi cũng không muốn nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Dịch tổng, vậy tôi xin phép dọn dẹp.”

Dịch Cẩn Dình nghiến răng nghiến lợi, trong lòng muốn khó dễ cô, nhưng nhìn thấy bộ dạng của cô ta hiện tại, anh ta chỉ phẩy phẩy tay khó chịu: “Làm nhanh đi.”

Dịch Cẩn Đình cầm tài liệu trong tay nhưng chẳng đọc được chữ nào, mặc dù không nhìn về phía Cố An Hi, nhưng tiếng động cô dọn dẹp cứ thế truyền vào tao anh.

Phiền chết được.

“Cố An Hi.” - Anh đột nhiên đánh rơi cây bút trong tay xuống bàn.

Cố An Hi mím môi, cung kính nói: “Dịch tổng, sao vậy?”

Nghe vậy, anh càng khó chịu hơn, nhưng cũng không biết đang giận cái gì.

Bàn tay nắm thành quyền, cuối cùng giận dữ chỉ vào bàn làm việc: “Không thấy tôi đang cần dùng bàn làm việc sao? Nó bẩn như vậy sao có thể dùng.”

Cố An Hi cũng không đáp, vắt khô khăn lau bàn, bước tới bàn làm việc, chậm rãi lau chùi.

Trên bàn sạch sẽ nên cũng không tốn sức, nhưng cô vẫn cẩn thận lau chùi, ngay cả hộp bút, đồ trang trí cũng được lau chùi, nhưng tuyệt nhiên không động vào khung ảnh trên bàn, lần này anh ta đã thay thế nó bằng một khung gỗ màu trắng.

Dịch Cẩn Đình nhìn chằm chằm cô, chỉ vào khung ảnh: “Chổ đó đã dọn dẹp sạch sẽ chưa?”

“Tôi nghĩ Dịch tổng không muốn tôi đụng chạm vào, cho nên…”

“Phía trên dính bụi. Cô không lau chùi, chẳng lẽ tự tay tôi dọn.”

Lần trước cô động vào nó một chút, chẳng biết ai nổi cơn điên, bây giờ lại nói như vậy?

Cô biết anh ta gọi cô đến là chính muốn khó dễ cô, nhưng đến nơi nhìn gương mặt này xem ra đang tức giận.

Nhưng cô cũng lười đoán anh ta đang giận cái gì, anh ta cũng lớn rồi, cô cũng không phải mẹ anh ta.

Nghĩ kỹ thì Dịch nhị ca ngày trước đáng yêu hơn, muốn gì nói đó, ân oán rõ ràng, bây giờ anh ta lại thành ta cái bộ dạng này?

Cố An Hi kìm nén cơn giận trong lòng, ôn hoà nói: “Nếu tôi động vào, anh sẽ không tức giận chứ?”

Dịch Cẩn Đình trừng mắt nhìn cô: “Có ý gì?”

Trong lòng khẽ thở dài, Cố An Hi lắc đầu: “Không có gì.”

“Còn không mau làm đi.”

Cố An Hi cầm giẻ lau lên, muốn lau khung hình thì Dịch Cẩn Đình lại lên tiếng: “Cái khăn bẩn như vậy, cô cố ý à?”

Cố An Hi cũng nén giận, mang khăn giấy ướt trong người ra, cẩn thận lau bức ảnh, cho dù đã nhìn thấy bức ảnh này rồi, nhưng hiện tại vẫn cảm thấy khó chịu, chỉ là không muốn lộ ra ngoài.

Dịch Cẩn Đình lặng lẽ nhìn cô một lát: “Cố An Hi, cô không có gì để nói à?”

“Nói gì?”

Dịch Cẩn Đình hất cằm lên, ý tứ đã rõ ràng.

“Cái này sao?” - Cố An Hi lắc lắc khung ảnh trong tay, cười khổ: “Tôi còn có thể nói cái gì, lần trước tôi có chút xúc động có lẽ lúc đó đầu óc có chút bối rối. Anh và Mộ tiểu thư tình cảm chân thành, tôi chỉ là người ngoài không có tư cách ý kiến.”

“Mộ tiểu thư?” - Dịch Cẩn Đình nhíu mày: “Tôi nhớ trước đây cô chưa từng gọi cô ấy như thế.”

“Sao vậy, Dịch tổng còn muốn xen vào việc xưng hô của tôi sao?”

Dịch Cẩn Đình nhíu mày nói: “Cố An Hi, ba năm không gặp, cô thay đổi quá nhiều.”

Cố An Hi dừng lại bàn tay: “Không phải Dịch tổng cũng như vậy sao?”

“Tôi?” - Dịch Cẩn Đình hừ lạnh, sau đó tựa lưng vào ghế, vẻ mặt lười biếng: “Tôi vẫn là tôi… nhưng cô… không còn là cô nữa.”

Nói xong, Dịch Cẩn Đình lấy lại thần sắc nghiêm túc, đứng lên hỏi: “Nói đi, đêm qua cô phát điên cái gì?”

“Tôi nổi điên?”

“Cố An Hi, cô còn giả ngu làm gì? Đêm qua cô nhắn tôi đến đón cô, hôm nay lại nghỉ phép không đến? Hôm qua cô đã làm gì, có phải chính là cùng Hàn Minh Hiên lăn lộn một chỗ.”

“Ầm” một tiếng, Cố An Hi đặt mạnh khung ảnh xuống bàn: “Anh đừng có nói quá đáng như vậy.”

Hắn không nhắc thì thôi, nhắc lại càng khiến cô tức giận và tủi thân. Đêm khuya, cô một thân một mình đứng trên con đường vắng, trong lòng có bao nhiêu bất lực hắn có biết không? Cô bất đắc dĩ gọi hắn, hắn không nghe lại còn cố tình tắt máy, hừ… thật đủ tàn ác.

Hắn ta sẽ không bao giờ hiểu cảm giác tự mình gọi xe cấp cứu rồi tự leo lên xe cấp cứu là thế nào đâu? Thậm chí còn đối diện với những cái nhìn khác lạ của người khác, vậy mà bây giờ hắn ta thì sao, hắn ta đang nói cái quái gì vậy?

“Tôi quá đáng? Vậy tại sao hôm nay cô phải xin nghỉ phép.”

Cố An Hi bị chọc giận đến phát cười: “Dịch Cẩn Đình, không biết còn đang nghĩ đến anh đang ghen đó.”

Dịch Cẩn Đình bật cười giống như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười: “Ghen? Cố An Hi, cô đánh giá quá cao bản thân rồi.”

“Ừ.” - Cố An Hi gật đầu: “Tôi quá đề cao bản thân nên hôm qua mới nghĩ đến việc gọi anh đến đón, tôi nghĩ anh sẽ đến nhưng cuối cùng chính là suy nghĩ hão huyền mà thôi. Tôi biết anh ghét tôi, nhưng nếu hôm qua tôi không gọi cho anh, tôi liền không thể biết được anh hận tôi đến mức độ đó.”

“À…hình như bây giờ tôi vẫn là vợ anh phải không? Nhưng anh bỏ tôi lại nơi đó và chẳng quan tâm liệu có chuyện gì xảy ra với tôi, nếu thật sự có chuyện, có lẽ anh sẽ càng vui hơn đúng không? Nhưng… dù sao cũng cảm ơn anh, để tôi nhìn rõ ràng mọi thứ. Dù vậy, anh cũng không được nói bậy, tôi và Minh Hiên ca trong sạch, tôi sẽ chỉ giải thích như vậy một lần này là cuối cùng.”

“Ai nói tôi không đi…” - Nhưng lời cuối Dịch Cẩn Đình không nói ra, anh không muốn Cố An Hi chê cười: “Tôi không đi đón cô thì sao? Cô cho rằng cô chỉ là đứa trẻ lên ba sao? Không đi đón cô cô liền không biết tự mình trở về? Đây là lý do cô hờn dỗi nên không đi làm sao?”

Bàn tay nhỏ của Cố An Hi siết lại, từ từ nở nụ cười: “Ừm, nếu đã vậy tôi cũng không còn gì để nói.”

“Cô còn chưa trả lời, hôm qua có phải cô cùng Hàn Minh Hiên ở một chỗ hay không? Buổi sáng tôi gọi dì Hứa, dì ấy nói cô đêm qua không về nhà.” - Đây chính là nguyên nhân khiến anh ta tức giận như vậy.

Cố An Hi mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như không có sức lực: “Từ giờ trở đi, tôi không nhờ vả anh làm cái gì nữa, cũng hy vọng anh đừng xía vào chuyện của tôi.”

Nói xong cô liền mang dụng cụ rời đi.

Dịch Cẩn Đình cực kỳ tức giận: “Cố An Hi, đây là thái độ của cô sao?”

Cố An Hi không đáp.

“Hôm nay nếu cô không nói sự thật, bộ phận vệ sinh của cô sẽ không thể sống dễ dàng.”

Cố An Hi không quay đầu lại: “Cứ làm những gì Dịch tổng thấy vui.”

“Cô…”- Dịch Cẩn Đình chỉ nói được một chữ, những từ còn lại đều bị nghẹn lại.

Vừa rồi anh không nhìn cô, bây giờ nhìn bóng lưng cô rời đi, lại thấy cô đi có chút khập khiễng, có vẻ rất khó khăn.

Anh cau mày lại, chợt nhớ lời cô nói trong tin nhắn rằng chân bị đau…

Anh ta ấn gọi Dương Hàn: “Đi thăm dò một chút, Cố An Hi hôm qua đã đi đâu?”