Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 20: Không thuộc về cô, cô từ bỏ



Cố An Hi rời khỏi bệnh viện, có lẽ cô đã ngộ ra nhiều chuyện và nói chuyện với mẹ nên tâm trạng u ám của cô cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Đón xe về Bạch Kin Thượng Uyển, cô nhìn ra bầu trời đầy sao khi xe rẽ vào bên trong biệt khu, Cố An Hi muốn xuống xe tản bộ một chút.

Vừa đi vừa ngắm bầu trời đêm đầy sao, điện thoại của cô reo lên, là Du Uyển gọi đến.

“Du Uyển.”

Du Uyển cười khúc khích: “Mặc dù hôm nay tớ có việc không đến bữa tiệc của nhị ca được, nhưng nghe giọng điệu này, hắn là rất tốt phải không? Thế nào, cậu và nhị ca hôm nay có tiến một bước hay không?”

Cố An Hi nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không có.”

“Buổi chiều cậu chụp ảnh cậu mặc lễ phục cho tớ, cậu quá xinh đẹp, Dịch Cẩn Đình chẳng lẽ không động tâm chút nào sao?” - Du Uyển chặc chấc hai tiếng, cảm thán nói: “Dịch lão nhị là luyện thành tinh rồi sao?”

“Du Uyển, hôm nay anh ta… không đến.”

“Cái gì?” - Du Uyển kinh ngạc nói: “Hắn không đến?”

“Ừm, bời vì, Mộ Tuyết đã quay về.”

“Ý cậu là anh ta không đến vì muốn đi cùng Mộ Tuyết?”

Cố An Hi nhếch môi: “Đúng vậy.”

Du Uyển im lặng một lúc, sau đó bắt đầu mắng chửi không kiêng dè, một lúc sau mới nói: “Vậy cậu còn cười được? Đừng nói đến chuyện cậu có yêu Dịch lão nhị, bây giờ cậu chính là vợ của anh ta, anh ta đang làm cái quái gì vậy.”

Cố An Hi liếc nhìn ghế dài ở ven đường, thản nhiên ngồi xuống: “Tớ không biết anh ta làm cái gì, cũng không muốn nghĩ nữa.” - Cô ngẩng đầu lên nhìn ngôi sao, nhẹ giọng nói: “Này, Du Uyển, cậu nói tớ cố chấp nhiều năm như vậy, trước kia tớ xấu hổ không nói ra, bây giờ lại không dám nói, nhưng dù thế nào cũng chính là bỏ lỡ cả rồi. Lần này kết hôn, cũng chính là nguyệt lão se sai duyên, thay vì cứ buồn bã, sao tớ không tự thoát ra sớm hơn.”

“Ý cậu là…”

Cố An Hi khẽ cười: “Dù sao anh ấy cũng nói hôn nhân này là một năm. Anh ấy dù sao đã giúp Cố thị cho nên tớ cũng sẽ kiên trì một năm. Nhưng mà, từ nay về sau, tớ sẽ khống chế trái tim của mình thật tốt, nhị ca… anh ấy rất tốt, nhưng anh ấy không thuộc về tớ.”

Không thuộc về cô, cô từ bỏ.

“Cậu có muốn tớ đến với cậu không, An Hi.” - Du Uyển hỏi.

“Không sao đâu, ngày mai tớ còn đi làm.”

“Vậy tối mai tớ sẽ đón cậu, chúng ta đập phá một phen.”

Cúp máy, Cố An Hi ngồi trên ghế một lúc, khi đứng dậy, chiếc túi xách cô mang theo bên cạnh khiến cô sửng sốt một chút.

Bên trong là chiếc khăn cổ mà cô đan cho Dịch Cẩn Đình, cô đã vội vã cẩn thận mấy ngày qua.

Cô cầm chiếc khăn quàng cổ trong tay, không khỏi mỉm cười. Cô không biết mình sao lại ngốc như vậy mà đi nghe lời một đứa trẻ như Lục Đình Phong, lại còn nghĩ khăn quàng cổ ngụ ý không tệ.

Chỉ là thành quả cuối cùng chính là biến thành trò cười. Xét thấy biểu hiện của Dịch Cẩn Đình hôm nay, có thể cho dù cô muốn đưa cho anh, anh có thể sẽ không nhận, thậm chí còn chế giễu cô.

Vậy nên, không cần nữa.

Cô đứng dậy đi về hướng nhà, bước chân trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, phía sau lưng cô, trên chiếc ghế dài nơi cô vừa ngồi, một chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm dường như bị ai đó bỏ quên, nằm một mình ở đó.

Sau khi vào nhà, cô không bật đèn, buổi tối dì Hứa sẽ về nhà, nên nơi này chỉ còn một mình cô.

Cô đá giày cao gót ra khỏi chân, trực tiếp đi lên lầu.

Đi vào phòng, vì đi bộ lâu nên khá nóng, cô liền cởi bỏ áo khoác ra, không mở đèn, nương theo ánh sáng của đèn đường mà đi về phía nhà tắm.

“Đi đâu?”

Trong không gian yên tĩnh, một giọng nam trầm đột nhiên vang lên.

Cố An Hi cả kinh xoay người lại.

Trong phòng không bật đèn, cô đã thích ứng với bóng tối, nhìn người đàn ông ngồi trên sô pha đơn trong phòng ngủ, cô sửng sốt một lát nhưng vẫn không nói gì.

Nếu như trước ngày hôm nay, cô có thể biểu lộ hoặc cao hứng mà nói với anh mấy lời. Nhưng bây giờ, cô đã rõ ràng hơn rất nhiều, ít trêu chọc anh ta một chút sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.

“Tôi hỏi cô đi đâu?” - Giong Dịch Cẩn Đình trầm hơn một chút: “Bây giờ là mấy giờ? Hả?”

Cố An Hi nhếch khóe môi: “Mấy giờ rồi thì sao? Tôi cũng không phải là không có quay về.”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng mềm mại, có chút lạnh lùng, Dịch Cẩn Đình cau mày, xoay người bật đèn lên.

Mặc dù anh đã nhìn thấy bộ dáng cô mặc lễ phục này bằng ánh đèn đường, nhưng bây giờ anh càng nhìn thấy rõ ràng hơn, bộ váy đỏ hở lưng tôn lên làn da trắng nõn nà.

Ánh sáng đột ngột khiến Cố An Hi nheo mắt lại, cau mày liếc nhìn Dịch Cẩn Đình: “Nếu không có chuyện gì thì mời anh về nhanh đi, ở đây lâu không tốt.”

Nghe vậy, Dịch Cẩn Đình bỗng dưng bật cười: “Ở đây lâu không tốt? Có cái gì không tốt?”

Cố An Hi cũng cười nói: “Mộ Tuyết không phải đã trở về rồi sao? Anh không đi với cô ta, đến đây làm gì? Bây giờ cũng rất muộn rồi.”

“Cô ghen à?”

“Dịch tổng, nói đùa cái gì? Tôi chắc chắn với anh một điều, tôi có ăn giấm của ai cũng không ăn giấm của anh.”

Ý cười trên mặt Dịch Cẩn Đình nhạt hẳn đi: “Vậy cô muốn ăn giấm của ai? Hàn Minh Hiên?”

Hàn Minh Hiên thì có liên quan gì đến cô? Nhưng cô nhớ đã giải thích rồi, lúc này cũng không cần thiết nữa.

“Liên quan gì đến anh? Dịch tổng?” - Cô mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp cong lại thành hình cong như trăng khuyết.

“Cho nên bây giờ cô mới trở về là đi gặp Hàn Minh Hiên sao?”

Cố An Hi vén lọn tóc bên tai nói: “Tôi đã nói với anh rồi, chuyện này không liên quan đến anh. Đừng quên, chúng ta chỉ kết hôn một năm thôi. Bất quá anh không cần phải lo lắng, thỏa thuận vẫn ở đó, anh cũng đã cảnh cáo tôi mấy lần, cho dù tôi có muốn đi gặp Minh Hiên ca, tôi cũng sẽ nhịn.”

Dịch Cẩn Đình: “...”

Hôm nay nhìn thấy gương mặt lạnh lùng và bóng lưng cô đơn của cô ở bên ngoài khách sạn, trong lòng anh cảm thấy cực kỳ tệ hại. Nhanh chóng đưa Mộ Tuyết quay về và trở về nhà chính… Khi nghe Lục Đình Phong nói những lời kia, trong lòng anh càng bực bội, vội vàng rất muốn gặp cô ấy.

Kết quả quay về nhà chờ một giờ đồng hồ, mới nhìn thấy cô chậm rãi đi bộ quay về, ngồi trên chiếc ghế trên đường rất lâu, cái ghế ở dưới cái cây, cho nên anh không nhìn được cô đang làm gì.

Hôm nay chắc chắn cô đã rất tức giận, anh cũng không quan tâm lắm nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng lạnh nhạt và luôn miệng gọi anh là “Dịch tổng”, anh thật không nhịn được tức giận.

Một lúc sau, Dịch Cẩn Đình như không kìm chế được cảm xúc của mình: “Cố An Hi, cô muốn tự tìm chết phải không?”

Cố An Hi nhíu mày, thay vì hoảng sợ và sợ hãi, nụ cười trên môi cô càng tươi đẹp hơn: “Dịch tổng, làm gì có ai ngu mà muốn tự tìm chết? Tôi còn chưa sống đủ, sao lại muốn chết?” - cô chớp mắt mấy cái: “Đúng rồi, hôm nay sinh nhật của anh, nói những cái này có vẻ không tốt lắm.”

Dịch Cẩn Đình cười nhẹ, tựa hồ tâm tình cũng tốt hơn một chút: “Cô cũng biết hôm nay là sinh nhật tôi.”

“Biết chứ?” - Cố An Hi nhún vai: “Tôi tự mình tổ chức sinh nhật cho anh, đáng tiếc anh không đến.”

“Cho nên vì vậy mà tức giận?”

Cố An Hi nhìn người đàn ông đối diện đang bình tĩnh hỏi cô, mặc dù khả năng kiềm chế của cô không tệ, nhưng lúc này cô thật muốn đấm vào mặt anh ta.

“Dịch tổng hôm nay xem ra đã uống rất nhiều rượu. Anh đang nói chuyện cười gì vậy? Tôi có tư cách gì tức giận? Hôn nhân của chúng ta chỉ là trên tờ giấy, chính anh cũng hiểu rõ. Anh có người phụ nữ mà anh yêu, tôi chỉ là vợ trên danh nghĩa, nói thẳng ra, tôi chỉ là anh bỏ nhiều tiền một chút mua được. Ngày đó anh nói tôi nên tự mình hiểu lấy, vậy nên hai ngày nay tôi đặc biệt nghiên cứu kỹ là ý gì, rút ra tôi không có tư cách tức giận, không phải sao? Hơn nữa, tôi cũng không tức giận.”

Dịch Cẩn Đình cong cong khóe môi, vẻ mặt không hề tức giận: “Tôi mới từ Dịch gia quay về, Lục Đình Phong đã kể cho tôi nghe mọi chuyện. Cố An Hi, lúc nói dối cô thật sự không dễ nhìn.”

Cố An Hi sửng sốt, giống như mỗi lời cô nói giống như cái tát, tát vào mặt mình.

“Cô nói cô không gặp Hàn Minh Hiên, ừm.” - Anh gật đầu: “Tôi tin, mặc dù cô tính tình bướng bỉnh một chút nhưng không phải là không hiểu chuyện. Truyện của Cố thị còn đó, cô không nhất thiết phải chọc giận tôi.”

Cố An Hi không đáp.

“Hôm nay…” - Dịch Cẩn Đình ho nhẹ một cái: “Mộ Tuyết bởi vì cô mà ngã xuống, chân của cô ấy vốn đang bị thương, cũng bởi vì cô mà bị thương nặng hơn.”

“Cho nên?” - Cố An Hi cười cười: “Anh muốn quay về đây tìm tôi tính sổ?”

Dịch Cẩn Đình cau mày, liếc nhìn cô, vẫn ôn hòa: “Đúng là ở Thịnh Thế tôi chính là muốn bóp chết cô. Nhưng bây giờ, tâm tình tốt sẽ không tính toán với cô. Nhưng, Cố An Hi, cô biết mối quan hệ giữa tôi và cô ấy, cô đẩy cô ấy, không phải là không tốt lắm sao?”

“Anh nói anh sẽ không tính toán với tôi nữa, vậy thì Dịch tổng đang nói như vậy là có ý gì?”

Nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của cô, ánh mắt Dịch Cẩn Đình tối sầm: “Cố An Hi, đang ở nhà, không phải ở công ty.”

Cố An Hi sửng sốt vài giây mới nhận ra anh ta đang ám chỉ cái gì, cô mím môi: “Tôi biết. Tuy nhiên đã đề cập đến chuyện này, tôi nghĩ vẫn là nên nói rõ ràng một lần. Cô ta ngã xuống có thể là do tôi, nhưng tôi không đẩy cô ta.”

Ánh mắt Dịch Cẩn Đình sâu xuống: “Giảo biện.”

Cố An Hi nở nụ cười mỉa mai: “Tôi và anh quen nhau không phải một hai ngày, anh cảm thấy tôi là loại người đó sao? Tôi nói tôi không đẩy, chính là không đẩy.” - Ánh mắt cô nhìn chằm chằm người đối diện: “Hôm nay anh không phải dành cả ngày cho Mộ Tuyết à? Cô ta không kể toàn bộ sự việc cho anh nghe sao?”

Vẻ mặt cao quý và lạnh lùng của anh trở nên cứng đờ trong giây lát.

Quả thật Mộ Tuyết chỉ nói một câu: “Cẩn Đình, đừng trách An Hi.”

Lúc đó anh chỉ quan tâm đến vết thương của cô ấy nên rất tức giận Cố An Hi, cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra… nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt của Cố An Hi, anh lại cảm giác Cố An Hi không nói dối.

“Vậy cô nói đi, chuyện gì đã xảy ra?”

Cố An Hi bỗng nhiên bật cười, nhưng trong mắt không có ý cười, ánh mắt của cô nhàn nhạt nhìn Dịch Cẩn Đình, một lúc sau thờ ơ hất tóc: “Sự việc chính là những gì anh nghe và thấy, thế thôi.”

“Cố An Hi, bây giờ tôi đang nói chuyện với cô.”

“Tôi cũng đang nói chuyện với anh đây.” - Cô phát hiện giọng nói của mình có chút kích động liền thở dài, lại nhẹ giọng: “Tôi mệt, nếu anh không có việc gì thì đi về đi, không phải Mộ Tuyết của anh đang bị thương sao, đi nhanh đi, tôi cần phải nghỉ ngơi.”

“Cô quên đây là nhà của tôi sao?” - Dịch Cẩn Đình hừ lạnh: “Dù sao cô cũng là Dịch phu nhân, cô thật hào phóng khi đẩy tôi cho người phụ nữ khác.”

Cố An Hi không đáp. Dịch phu nhân? Trong mắt của anh ta cô chẳng là cái thá gì cả, bây giờ anh ta nói như vậy, không thể hiểu nổi.

“Nói giống như nếu tôi không đuổi anh thì anh sẽ không đi.” - Cô nhếch môi: “Nếu anh không đi, thì tùy ý.”

Nói xong, cô cũng không để ý đến anh ta, xoay người đi lấy bộ đồ ngủ và đi thẳng vào phòng tắm.

Chiếc váy hôm nay cô mặc trong rất đẹp nhưng phía sau không có một mảnh vải nào che lưng.

Dịch Cẩn Đình nhìn thân hình cô uyển chuyển đi khắp căn phòng, cho đến khi đi vào phòng tắm.

Rất lâu sau, anh mới hồi phục tinh thần, nhịn không được âm thầm nguyền rủa hai câu.

Không lâu sau, trong phòng tắm có tiếng nước vang lên. Cổ họng anh lăn lên lăn xuống, nhớ tới bộ váy đỏ cô mặc, trong đầu không tự chủ được tưởng tượng cô đang tắm với tư thế gì…

Trong lúc nhất thời nhiệt độ trong cơ thể của Dịch Cẩn Đình đột nhiên bùng lên, thậm chí ngày càng nóng hơn, tim đập mạnh hơn.