Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 22: “Nhị ca, anh đủ tàn nhẫn…”



Dịch Cẩn Đình lái xe quay về Bạch Kim Thượng Uyển với sắc mặt vô cùng khó coi, trời mưa không dứt và càng ngày càng lớn hơn.

Xuống xe, anh không cần dù mà đi thẳng vào nhà với thân hình ướt sũng.

Bây giờ đã hơn 10 giờ tối, dì Hứa cũng đã quay về nhà, Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi đi thẳng lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong tối om, anh cau mày nhấn công tắc, giường trống trải, không thấy Cố An Hi ở đâu?

Trong lòng trở nên trào phúng, tố giác anh với ông nội, sau đó biết anh về hỏi tội nên trốn rồi, nhưng trốn có tác dụng gì?

Anh thản nhiên mỉm cười, muốn quay người bước ra ngoài, nhưng bàn chân chợt khựng lại.

Trên bàn đầu giường, anh nhớ cô thường đặt những thứ gì đó, nhưng bây giờ lại trống rỗng, nó sạch sẽ như cô chưa từng ở đây.

Ánh mắt anh tối sầm lại, anh nhanh chân bước chân vào phòng thay đồ, không do dự kéo cửa tủ ra, ngoại trừ một ít quần áo của anh ra, bên trong không có một bộ quần áo nào của người phụ nữ kia.

Dịch Cẩn Đình vội chạy đến nhà tắm mở cửa ra, toàn bộ chai lọ của cô đều biến mất.

Cô ta… chạy?

Khi nhận thức được điều này, Dịch Cẩn Đình không khống chế được hoảng hốt, tiếp đó chính là bực bội và phẫn nộ.

Chết tiệt… nhưng đêm hôm khuya khoắt cô ta lại bỏ đi đâu?

Thâm tâm tự an ủi rằng đợi khi anh tìm được cô, sẽ cho cô một trận.

Thay ra bộ quần áo đã ướt, Dịch Cẩn Đình đi ra tới cầu thang, nhưng khi đi ngang qua phòng ngủ bên cạnh, anh đột nhiên dừng lại.

Nghĩ một chút Dịch Cẩn Đình liền đi tới đẩy cửa mở cửa ra, gió đêm thổi nhẹ rèm cửa, xuyên qua ánh đèn đường ở hành lang, anh có thể nhìn thấy rõ người phụ nữ đang nằm trên giường, khiến anh tức giận đến muốn nổ phổi.

Trên bàn trên giường còn có mấy loại chai lọ như mỹ phẩm dưỡng da, trên ghế phía xa là một đống quần áo.

Quả nhiên cô ấy đang ngủ bên này.

Anh còn tưởng rằng…

Nhìn một chút, anh liền cảm thấy tức giận, còn nghĩ cô ấy chạy mất, anh giận đến muốn bốc khói, và còn có chút lo lắng, kết quả cô ta nằm ở đây ngáy o o.

“Cố An Hi.”

Cố An Hi bừng tỉnh lại, mơ màng nhìn thấy bóng đen trước mặt, bên ngoài trời mưa rít rất to và gió thổi rất mạnh.

Toàn thân cô run rẩy, nắm chặt chăn và hét lên: “A a a a… ma…”

Dịch Cẩn Đình không ngờ Cố An Hi lại phản ứng như vậy, anh sửng sốt một lát, sau đó tức giận trào lên.

Ma?

“A….đừng dọa tôi.”

Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Cố An Hi.” - anh đưa tay bịt miệng cô lại: “Là tôi, cô còn hét lên, có tin tôi ném cô ra ngoài hay không?”

Cố An Hi có chút bình tĩnh lại, giọng nghèn nghẹn: “Dịch… Cẩn Đình?”

“Thế nào, không phải cô rất lớn gan sao? Chỉ như vậy cũng khiến cô sợ hãi?” - Dịch Cẩn Đình cười lạnh.

Cố An Hi mím môi không trả lời câu hỏi của anh ta: “Sao anh lại ở đây?”

Cô đang thật hối hận vì sao lại không khóa cửa khi đi ngủ.

Dịch Cẩn Đình cười lạnh, nhìn cô với ánh mắt giễu cợt: “Không phải cô tố cáo với ông nội ép tôi về sao, bây giờ còn hỏi tôi?”

Cố An Hi nhíu mày: “Tôi không có.”

“Đừng giả bộ.” - Trong mắt Dịch Cẩn Đình đầy hung ác và không kiên nhẫn: “Đã có gan làm thì có gan nhận, tôi còn bớt khinh thường cô.”

Cố An Hi đột nhiên nhớ tới buổi chiều Dịch lão gia tử gọi điện đến hỏi thăm mấy câu, có lẽ vì vậy…

Hừ, dù có giải thích anh ta cũng không tin.

Cô không rõ bây giờ mấy giờ, nửa đêm ông nội gọi anh ta về, chắc có lẽ giờ này đang ở bên cạnh Mộ Tuyết nên anh ta mới tức giận như vậy.

Hừ, đang ôm người yêu trong lòng lại phải quay về gặp người anh ta ghét, ai mà không bất mãn.

“Cố An Hi, thủ đoạn của cô thật khiến tôi ghê tởm.” - Giọng nói đầy chế giễu: “Một mình cảm thấy đơn chiếc, không chịu nổi? Cho nên mới để ông nội gọi tôi về? Trở về để làm gì? Cô muốn ngủ với tôi?”

Hai tay Cố An Hi nắm chặt mép chăn, thân thể không khỏi run khẽ lên.

“Lần trước không phải đã mua dưa leo cho cô? Cô lúc đó nói không muốn? Bây giờ cô làm gì vậy? Là trong nhà bây giờ không còn dưa leo, hay là những cái đó không đủ thỏa mãn cô?”

Ánh sáng của bóng đèn đủ để anh nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cô, bộ dáng run rẩy khiến cô trở nên yếu đuối và đáng thương.

Anh đột nhiên có chút không đành lòng nói những lời ác tâm nữa, nhưng nhớ những lời của ông nội khiến anh tức giận đến cực điểm.

Anh càng tức giận, lời nói càng khó nghe hơn: “Nếu cô đã có suy nghĩ như vậy, không phải nên tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ sao? Sao lại chạy qua đây?”

“Câm miệng.” - Cố An Hi nhịn không được nữa liền hét vào mặt anh ta.

Anh đưa tay bắt lấy cằm cô, nheo mắt tàn nhẫn nói: “Thế nào, không muốn nghe? Cô là người bắt đầu, bây giờ khó chịu cũng phải chịu đựng cho tôi. Cố An Hi, cô bây giờ… thật sự càng ngày càng khiến người ta cảm thấy chán ghét.”

Cố An Hi căm hận trừng mắt nhìn Dịch Cẩn Đình, hất tay hắn ra, thậm chí còn dùng chân đá hắn.

Dịch Cẩn Đình nhanh nhẹn né tránh, nhưng mu bàn tay nóng rát có chút đau đớn.

Người phụ nữ chết tiệt này thật mạnh tay.

Cố An Hi không đợi Dịch Cẩn Đình phản ứng mà nói: “Anh định ngày nào cũng khiến tôi khó chịu à? Dịch Cẩn Đình, tôi không có nói gì với ông nội cả, tôi nói rồi anh tin hay không thì tùy. Anh ghét tôi, anh có thể không cần trở về, ai lấy dao dí vào cổ anh bắt anh phải về? Tôi đã dọn sang bên này, cho là anh bị ép về đi, thì anh cứ ở bên phòng chính nhắm mắt làm ngơ không được sao? Anh qua bên này tìm tôi làm gì?”

Dịch Cẩn Đình: “…”

Cô hất chăn ra đứng dậy trên giường, khinh thường người đàn ông ngồi bên giường: “Anh nói tôi ghê tởm, mẹ nó tôi đi trêu chọc anh à? Anh có phải nên đi gặp bác sĩ tâm lý không? Anh nói tôi ghê tởm nhưng lại thích đến tìm tôi, anh con mẹ nó có phải là khuynh hướng khổ dâm hay là anh thích nghe tôi gọi anh là tên khốn?”

Cố An Hi trừng mắt đầy tức giận: “Đừng coi mình quá quan trọng, làm như thể tôi không thể sống thiếu anh. Tôi hôm nay nói cho anh biết, cho dù tôi đói đến mức không nhịn được, tôi cũng không tìm anh. Anh ngủ với Mộ Tuyết, tôi còn ngại anh bẩn. Ha… dưa leo… dưa leo so với anh còn tốt hơn.”

Lần đầu tiên trong đời, Dịch Cẩn Đình bị tiếng hét của một người phụ nữ làm cho há hốc miệng, chết đứng tại chổ, tức giận nổ phổi, nhưng nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Hơn nữa, hôm nay Cố An Hi còn chửi bậy.

Còn chê anh bẩn?

Khổ dâm? Tên khốn?

Cô đứng đó như một người phụ nữ đanh đá, nhưng anh căn bản lại cảm thấy giống như… nữ vương…

Kinh ngạc một hồi, anh không thể tin được nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng trên giường: “Cố An Hi, cô chán sống rồi sao?”

Cố An Hi có chút rùng mình, định nói anh có giỏi thì đánh tôi đi bị nghẹn lại trong cổ họng.

Dịch Cẩn Đình khinh thường liếc nhìn cô, sự mỉa mai của anh càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Anh quay người bước ra ngoài, nếu còn ở đây lâu, chắc chắn sẽ nảy ra ý định giết chết cô ta.

Cố An Hi thấy vậy liền muốn đi ra cửa khóa trái lại.

Lúc này, bỗng nhiên bên ngoài cửa sổ lóe lên một tia điện, tiếng ầm ầm vang lên.

Cố An Hi nhìn thấy sét, một vài hình ảnh không tốt xẹt qua trong đầu, đầu óc hoảng loạn liền đưa tay kéo lấy Dịch Cẩn Đình.

Dịch Cẩn Đình toàn thân cứng đờ, hét lên: “Cô muốn làm gì?”

“Dịch…Dịch Cẩn Đình… đợi hết mưa rồi đi, có được không?”

Dịch Cẩn Đình nhìn bên ngoài lại vang lên tiếng sấm, toàn thân Cố An Hi co rúm lại.

“Cô sợ sấm?”

Cố An Hi cúi mặt gật đầu.

Dịch Cẩn Đình cười khinh: “Cô thật biết diễn kịch a, cô lớn gan như vậy, còn dám trèo lên giường của tôi, còn dám vừa rồi mắng tôi? Cô trước kia cũng không sợ sấm?”

“Nhưng bây giờ sợ.”

Cô muốn giải thích lý do nhưng Dịch Cẩn Đình liền chế nhạo: “Cố An Hi, cô sợ thì liên quan gì đến tôi? Cô nghĩ chúng ta thật sự là vợ chồng à?”

Cố An Hi nắm lấy tay áo của Dịch Cẩn Đình không buông, cô thật sự không muốn ở một mình khi có sấm sét, nhưng anh nói như vậy cô cũng không biết nên nói gì.

Hôm nay cô hơi mệt nên không xem tin tức thời tiết, nếu biết hôm nay mưa có sấm cô sẽ đến quán bar, nơi đó đông người, có nhạc, sẽ không phải sợ hãi.

“Nhị ca, đừng bỏ lại em.” - Cố An Hi dùng lực kéo tay áo Dịch Cẩn Đình.

Anh dừng một chút, lông mi nhíu chặt.

“Nhị ca, đừng đi… Tiểu Hi thật sự rất sợ.” - Giọng cô đầy nghẹn ngào.

“Buông ra.” - Dịch Cẩn Đình nhắm mắt lại, lạnh lùng nói.

Bên ngoài thêm một tiếng sét vang lên, Cố An Hi nhào tới ôm chầm lấy lưng Dịch Cẩn Đình, toàn thân run rẩy.

Dịch Cẩn Đình giật mình, Cố An Hi đang ôm anh?

“Cố…”

“Nhị ca, anh đừng đi, em sợ lắm.”

Dịch Cẩn Đình hít một hơi, dùng tay đẩy tay cô ra khỏi cơ thể: “Buông ra.”

Cô điên cuồng lắc đầu.

Anh không quan tâm cô có đau hay không, dùng sức kéo tay cô ra, rồi đi xuống lầu.

Hôm nay, đúng ra anh không nên đến nơi này.

Cố An Hi lảo đảo hai bước, nhìn theo bóng lưng của anh có chút thất vọng cũng như tuyệt vọng, quả nhiên anh vẫn là mặc kệ cô.

Cố An Hi nhìn ra cửa sổ, nghe tiếng bước chân của anh đang xuống lầu, cô sợ đến mức nhanh chân chạy theo: “ Nhị ca.”

Nghe giọng nói của cô, bước chân của Dịch Cẩn Đình ngày càng nhanh hơn.

Cố An Hi chạy theo, bên ngoài tiếng sấm nổ lên, cô hoảng sợ đến mức còn mấy bậc thang liền nhào xuống sàn.

Bên ngoài đã nghe thấy tiếng khởi động xe rời đi.

“Ầm…đùng…đùng…”

Một tiếng sấm rền vang, cả căn biệt thự đột nhiên chìm vào bóng tối… chỉ loe lắt ánh sáng từ vệt điện trên bầu trời.

“A…a…a….” - Cố An Hi ôm đầu hét lên.

Từng mảng ký ức ùa về trong tâm trí ngay tại cái đêm mưa gió đáng sợ đó.

Dịch Cẩn Đình lái xe ra khỏi biệt thự, một tiếng sấm lớn vang lên, bỗng nhiên mất điện.

Nghĩ đến gương mặt tái đi, thân hình co rúm của Cố An Hi, trong lòng Dịch Cẩn Đình siết lại, bàn tay nắm chặt vô lăng, nghiến răng nghiến lợi lao xe đi…

Rõ ràng là trước kia cô không hề sợ sấm sét, cô rất gan dạ và thành thật. Vì cái gì chỉ sau ba năm, cô lại thích diễn kịch như vậy.

Điện thoại di động của Dịch Cẩn Đình vang lên, là Cố An Hi gọi đến, trời xui đất khiến anh lại nghe máy… chỉ vì nhớ lần trước không nghe máy cô đã đi bệnh viện một mình.

“Nhị ca, anh đủ tàn nhẫn…”

Dịch Cẩn Đình cười lạnh: “Chưa đủ.”

Cố An Hi co ru cuộn người ngồi dưới cầu thang nói: “Dịch Cẩn Đình, anh không còn là nhị ca của tôi nữa… tôi… Cố An Hi… có chết cũng không cần anh thương tâm… tôi ước gì… mười năm trước… chúng ta đừng quen biết.”

Cố An Hi nói xong không đợi Dịch Cẩn Đình trả lời liền ngắt máy… sự thất vọng đến cực hạn.

Đã đến lúc… quên hết mọi chuyện ở quá khứ, anh ta là Dịch Cẩn Đình của Mộ Tuyết, không phải là Nhị ca của Tiểu Hi.

Sấm chớp bên ngoài đánh ầm ầm, Cố An Hi che hai tai lại, cuộn người cúi đầu nép vào góc cầu thang trong bóng tối.

Mạnh mẽ…phải mạnh mẽ… không sợ…không sợ…