Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 3



Ăn cơm xong, Dịch lão gia tử tuyên bố Cố An Hi sẽ tiến vào Thịnh Thế làm việc, dù sao cô cũng vừa về nước và chưa đi làm ở nơi nào.

Dịch lão gia tử nhìn về phía Dịch Cẩn Đình một mực không lên tiếng từ lúc về nhà: “Cẩn Đình, theo ta lên thư phòng.”

Hai người đi về thư phòng, Dịch lão gia tử ngồi xuống, thở dài nhìn Dịch Cẩn Đình nói: “Cẩn Đình, con không đồng ý ta cho An Hi đến công ty sao?”

“Ông nội, con có đồng ý hay không có quan trọng sao?” - Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt đáp, anh hiểu rõ ông nội của mình.

Dịch lão gia tử lắc đầu: “Ta biết trong lòng con có ý kiến, nhưng con là cháu của ta, ta luôn muốn tốt cho con.”

“Ông nội, con biết là ông luôn yêu thương con. Ông nội muốn con kết hôn, con cũng nghe lời ông nội cưới cô ta, chuyện này đối với con đã là nhượng bộ nhất rồi.” - Dịch Cẩn Đình mặc dù không sợ Cố An Hi vào công ty sẽ làm hại được Thịnh Thế, nhưng anh ta không muốn ở chỗ làm việc ngẩng đầu, cúi đầu nhìn thấy cô ta.

“Ta biết chuyện kết hôn này, trong lòng con có ý kiến, nhưng ta vẫn giữ câu nói kia, ta sẽ không hại con. Tóm lại, dù con không đồng ý, ta cũng đã quyết định như vậy.”

Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi, cố gắng chịu đựng sự bất mãn bên trong.

“Chuyện của Cố thị, ta nghe nói con không muốn quản?”

Dịch Cẩn Đình bật cười: “Ông nội, ông muốn nói cái gì?”

“Ba của An Hi trước đây là từng nói tới với ta chuyện này, sở dĩ ta bảo ông ấy đi tìm con bởi vì ta biết con và ông ấy ở giữa có vấn đề, ta muốn xoa dịu mối quan hệ này. Dù sao con và An Hi đã kết hôn, nhà vợ của con gặp khó khăn, con phải giúp đỡ, để sau này người khác biết, họ sẽ chỉ trích con.”

Dịch Cẩn Đình nhíu mày: “Là Cố An Hi nói với ông chuyện này.”

“Không phải là con bé nói.”

Dịch Cẩn Đình cười lạnh, hiển nhiên là không tin: “Ông nội, vậy hôm nay ông gọi con đến chính là muốn nói cho cô ta vào Thịnh Thế, tiện thể giúp Cố thị xoay chuyển cục diện rối rắm?”

“Không chỉ là như vậy.” - Dịch lão gia tử lắc đầu cười nói: “Ta muốn nói với con, có một số người nên ngừng nghĩ tới liền ngừng nghĩ, chuyện gì cần buông bỏ phải buông bỏ. Hiện tại con và An Hi đã kết hôn, hãy đối xử tốt với con bé, sớm sinh một đứa con cho ông lão như ta nhìn thấy.”

Cố An Hi vẫn ngồi ở phòng khách, Dịch Chính Hoàng đi ra ngoài nghe

thoại, chỉ còn cô đang đối diện với Diệp Minh Châu.

Bởi vì không còn cố kỵ, cho nên Diệp Châu liền nói: “An Hi, tôi và mẹ của cô trước kia cũng có quen biết, tôi cũng coi cô như con cái trong nhà. Dù cho mẹ cô nằm một chỗ nhiều năm, hai nhà cũng qua lại không tệ. Tôi cũng là nhìn thấy cô lớn lên, đối với Cẩn Đình cô cũng gọi nó là nhị ca, cô nói tại sao bây giờ lại ra sự tình này.”

Cố An Hi nắm tay thành quyền: “Mẹ…”

“Đừng, tôi vẫn thích nghe cô gọi là bác gái.”

Một câu nói đơn giản giống như một cái tát tát vào mặt cô.

Cố An Hi sắc mặt trắng bêch, cười khổ: “Vâng…” - Cô hít một hơi thật sâu: “Bác gái, con có thể hiểu được tâm trạng của bác, nhưng thật sự con cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.”

“Cô cho rằng tôi tin lời cô nói sao?” - Diệp Minh Châu cau mày nói: “Nếu không có cô, Mộ Tuyết sẽ cưới Cẩn Đình. Cho dù ông nội Cẩn Đình không có đồng ý cho bọn chúng thì Cẩn Đình cũng không cần phải đối diện với dạng hôn nhân này. Thằng bé kiêu ngạo như vậy, Cố gia các người làm như vậy thật quá đáng.”

Quả nhiên, mọi người đều không tin cô. Ngay cả Diêp Minh Châu trước kia rất tốt với cô, ngay cả Dịch Cẩn Đình hay ngay cả Cố gia cũng cho rằng chính cô không có liêm sỉ bò lên giường của Dịch Cẩn Đình.

Cố An Hi cô đã phạm phải tội gì? Nếu được lựa chọn, cô không bao giờ muốn tỉnh lại trên giường của một người đàn ông không có tình cảm với mình mà không biết lý do.

Cô sẽ không lâm vào khó xử như hiện tại.

Cố An Hi đè nén sự không cam lòng trong lòng, giọng nói đầy bình tĩnh: “Bác gái, con biết bác gái không tin, cả con cũng không tin được. Con biết bác gái bất mãn với con, nhưng nếu được lựa chọn con cũng không muốn dạng hôn nhân này. Cho nên, dù bác gái có bất mãn thế nào, trước kia bác gái cứ nhẫn nại một chút.”

Chỉ cần một năm thôi, tất cả mọi người sẽ tốt hơn.

“Cố An Hi.” - Diệp Minh Châu đột nhiên cao giọng, khuôn mặt hiện lên sự tức giận: “Cô đang lợi dụng Dịch gia, còn tự cho mình ủy khuất.”

“Con không có ý đó.”

“Vậy ý của cô là gì? Cô nói đi, cô ủy khuất chỗ nào? Cẩn Đình của tôi phải cưới một nữ nhân nó không yêu, chẳng lẽ nó không ủy khuất?”

Đúng lúc này, tiếng điện thoại di động rung lên trên bàn, là điện thoại của Dịch Cẩn Đình.

Cố An Hi không muốn cùng Diệp Minh Châu lời qua tiếng lại, dù sao cũng không có tác dụng gì.

Nhẹ nhàng nở nụ cười: “Điện thoại của Nhị ca, con mang lên cho anh ấy.”

Phòng của ông nội Dịch là ở tầng hai, trước kia cô đến nhà họ Dịch chơi thường xuyên nên biết rõ, nhưng lúc này cửa phòng vẫn đóng, có lẽ hai người vẫn đang nói chuyện.

Cố An Hi nhìn người gọi đến, cuộc gọi đã là cuộc gọi thứ hai, suy nghĩ một chút cô định gõ cửa thì có giọng nói phía sau vang lên.

“Cô ở đây nghe lén sao?”

Cố An Hi quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Đình Phong đứng phía sau, đứa bé này là con trai của chị gái Dịch Cẩn Đình, trước kia cô đã từng gặp qua, nhưng đó là chuyện của ba năm trước.

“Không phải.” - Cố An Hi lắc đầu.

Lục Đình Phong nhếch môi: “Vậy cô đứng đây làm gì?” - Vừa nói, cậu nhóc vừa nhìn điện thoại đang rung trên tay Cố An Hi, đưa bàn tay trắng nõn mũm mĩm móc lại về phía cô: “Đi theo tôi.”

“Làm gì?”

Lục Đình Phong không quay đầu lại, giọng nói cực kỳ oai phòng: “Theo tôi liền biết.”

Chị gái của Dịch Cẩn Đình trước kia khó sinh qua đời, chồng của cô ấy đau buồn đến mức bỏ lên chùa xuất gia. Có lẽ trong lòng cô có chút thương cảm, lại nghĩ đi vào phòng ông nội sẽ làm phiền hai người nói chuyện nên bước theo cậu nhóc.

Lục Đình Phong đi thẳng vào phòng của Dịch Cẩn Đình ở nhà họ Dịch, leo lên sô pha ngồi xuống, lại ngoắc Cố An Hi muốn cô ngồi bên cạnh.

Cố An Hi nhìn cậu bé ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, không khỏi buồn cười: “Sao con lại gọi thím vào đây?”

Lại nói, đây là phòng của Dịch Cẩn Đình.

Mà Dịch Cẩn Đình có bệnh thích sạch sẽ, cô vẫn luôn biết.

“Cô có thật sự là loại phụ nữ mưu mô như người ta nói không?”

Cố An Hi: “...”

Lục Đình Phong chớp mắt, lấy tay chóng cằm: “Tôi nghe bà ngoại nói với những người khác, tôi cũng không cố ý nghe.”

Cố An Hi thở dài: “Không phải.”

Cô định không trả lời, nhưng không hiểu vì sao cô lại muốn phủ nhận, dù sao đối phương chỉ là một đứa trẻ.

“A…” - Lục Đình Phong gật đầu, có vẻ yên tâm: “Tôi đã nói rồi, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ không xấu xa như vậy.”

“Nếu chỉ dựa vào vẻ bề ngoài mà đoán một người là xấu hay tốt thì có vẻ quá tùy tiện.” - Cố An Hi nói vậy, nhưng trong lòng lại trở nên ấm áp, không ai tin cô, vậy mà một đứa trẻ lại chọn tin tưởng cô.

Lục Đình Phong cau mày: “Này, cô đang coi thường tôi đấy à?”

“Không có.” - Cố An Hi lắc đầu, sau đó véo má cậu nhóc: “Dù sao vẫn cám ơn con, con là người duy nhất chịu tin thím.”

Lục Đình Phong nghe vậy cười rất hài lòng, sau đó lại thấy có gì đó không đúng, lại mím môi lại kiềm chế nụ cười, ánh mắt cũng nhìn Cố An Hi như trách móc tại sao nói những lời trước đó, nhưng lại không thể giấu được sự hạnh phúc và tự hào.

Cố An Hi cũng cười: “Con đã hỏi xong chưa? Nếu xong rồi chúng ta cùng đi ra ngoài được không? Cậu của con mắc bệnh thích sạch sẽ, nếu phát hiện sẽ nổi giận.”

“Tỷ tỷ rất sợ cậu sao?”

“Không phải sợ, chỉ là chúng ta không cần tạo ra sự giận dữ không cần có.”

Lục Đình Phong bĩu môi: “Vậy chính là sợ rồi? Nhưng cái người tên Mộ Tuyết không có sợ cậu của tôi, tôi còn nhìn thấy cô ta hôn mặt cậu Cẩn Đình. Tỷ tỷ là vợ của cậu ấy, bước vào phòng cũng không dám, tỷ tỷ quá hèn nhát.”

Cố An Hi kinh ngạc một chút, lại nói: “Tôi nói cho cậu nhóc biết, tôi không có sợ anh ta.”

“Vậy tỷ tỷ thích cậu Cẩn Đình không?”