Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 50: Giả Say



Cố An Hi vì chuyện vừa rồi nên ngủ rất trễ, cô đang mơ mơ màng màng thì điện thoại đổ chuông inh ỏi, định mặc kệ nhưng người bên kia dường như không có ý định buông tha.

Cô bực bội mò lấy điện thoại, không mở mắt mà nhận cuộc gọi: “Ai vậy”?

“An Hi, em đã ngủ chưa?”

Nghe được giọng nói này, Cố An Hi hơi cau mày: “Lâm Tiêu ca.”

“Là tôi đây.”

Cố An Hi nhìn vào điện thoại, đã hai giờ sáng, anh ta gọi cô đã làm gì?

“Lâm Tiêu ca, có chuyện gì sao?”

“Ừm…” - Lâm Tiêu ho hai tiếng: “An Hi, Dịch lão nhị đang ở chỗ của tôi, cậu ấy say quá, em đến đón cậu ấy đi.”

Cố An Hi đang ngủ gật, nghe xong có chút tỉnh táo, nhưng không đáp.

“An Hi, chúng tôi đang ở Evils, Dịch lão nhị uống quá nhiều, tôi còn phải làm việc, em đến đón cậu ấy nhé.”

Nếu như trước kia, chắc chắn cô sẽ lao đến và đón anh ta, nhưng bây giờ…

“Lâm Tiêu ca, anh gọi cho Mộ Tuyết đi đón anh ta đi.” - Dịch Cẩn Đình hẳn sẽ rất vui khi Mộ Tuyết đến đón anh ta.

“An Hi, em đang nói gì vậy, Dịch lão nhị không phải là chồng em sao? Bây giờ chồng em quá say, em không đến đón cậu ta thì phải làm sao?”

“Tôi…”

Lâm Tiêu vội hét lên: “Này… không, Dịch Cẩn Đình, cậu không được nôn lên người tôi.” - nói xong liền nói với Cố An Hi một cách giận dữ: “An Hi, xem như Lâm Tiêu ca cầu xin em đi, đến đón cậu ấy về đi, Dịch Cẩn Đình say đến phát điên rồi, hôm nay cậu ta rất buồn và uống rất nhiều, cậu ta mà uống đến chết thì ai chịu trách nhiệm. Này… đừng uống nữa, An Hi, đến đây nhanh đi.”

Lâm Tiêu không cho An Hi trả lời, liền cúp điện thoại.

Cố An Hi ngơ ngác nhìn điện thoại rất lâu…<code> Dịch Cẩn Đình nhìn Lâm Tiêu bằng ánh mắt khinh bỉ. Lâm Tiêu cất điện thoại cau mày: “Sao lại nhìn tôi như vậy?” Dịch Cẩn Đình cười lạnh, liếc nhìn chổ khác mà không nói gì. “Cậu…” - Lâm Tiêu không vui: “Cậu khinh bỉ tôi?” Dịch Cẩn Đình nhíu mày lại: “Cậu nói cậu có chiêu, lại dùng cách này?” - cách thức quá lỗi thời, không phù hợp với anh ta. “Dùng cách này thì thế nào?” - Lâm Tiêh nghiến răng: “Mẹ nó Dịch lão nhị, cậu còn là con người không? Tôi đây vất vả mới nghĩ được cách cho cậu, cậu còn ở đó cười nhạo tôi? Cậu đầu có bệnh à?” “Chúng ta có thể đổi cách khác không?” - Dịch Cẩn Đình đau đầu, tên khốn Lâm Tiêu nói anh uống quá nhiều, Cố An Hi đến thì anh biết phải làm sao. “Cậu muốn đổi phương thức nào?” - Lâm Tiêu có chút bực mình: “Cậu tức giận bỏ nhà đi đúng không? An Hi có chút ý muốn giữ cậu lại không? Không có phải không? Cậu đi ra ngoài bao lâu rồi? An Hi có gọi điện hay nhắn tin quan tâm tới cậu chưa? Vẫn là không có phải không?” Dịch Cẩn Đình bị đâm một nhát, sắc mặt tối sầm, tâm tình càng trở nên tồi tệ. Nhìn thấy Dịch Cẩn Đình chán nản như vậy, Lâm Tiêu cũng dịu xuống mà tận tình khuyên: “Tôi biết cậu không thích dùng cách này, nhưng bây giờ An Hi vẫn còn tức giận chuyện kia, cậu phải dỗ dành vợ cậu vui vẻ. Theo kinh nghiệm của tôi, cậu phải thật tốn một chút tâm tư mới có thể truy thê thành công. Mặc kệ là mèo hoa hay mèo trắng, bắt được con chuột chính là mèo tốt, cậu nghĩ tôi nói đúng không?” Dịch Cẩn Đình: “...” Lâm Tiêu cười lạnh: “Truy thê chúng ta da mặt phải dày, không phải vậy, vợ cậu chạy mất, cậu giữ mặt mũi làm cái gì? Một khi bị vợ bỏ, mặt mũi cũng mất sạch.” Dịch Cẩn Đình gào lên: “Cậu mới bị vợ bỏ.” - Cố An Hi mà dám chạy trốn, anh sẽ dùng hết sức bắt cô lại. Lâm Tiêu nhún vai: “Nhưng mà vừa rồi An Hi nói tôi hãy gọi Mộ Tuyết đến đón cậu, có vẻ cô ấy không muốn tới, cậu nghĩ cô ấy sẽ đến không?” Dịch Cẩn Đình chán nản nói: “Có lẽ như ba năm trước, cô ấy không đến.” Lâm Tiêu bĩu môi: “Lão nhị, cậu lừa ai sao có thể lừa tôi. Từ ba năm trước cậu đã yêu An Hi rồi…” Dịch Cẩn Đình: “...” Lâm Tiêu bật cười: “Không phủ nhận nữa. Rất tốt.” “Chuyện tai nạn ba năm trước, với vị trí của cậu, cậu có thể điều tra và bắt bọn chúng, dù khó nhưng không phải là không thể, đúng không? Còn cậu thì cậu làm cái gì, cậu mặc kệ… chính là vì cậu sợ sự thật chính là An Hi làm, sợ cô ấy bị bắt, sợ hủy hoại tương lai của cô ấy. Vì vậy… cậu ôm hận, hận nhưng không thể làm được gì?” Dịch Cẩn Đình nhớ lại năm đó, mẹ anh muốn điều tra, anh lại một mực không cho phép, nhắm mắt làm lơ… “Đó chính là cậu muốn bao che cho An Hi, cũng hận cô ấy… nhưng cậu là kẻ ngốc… sao cậu không hỏi rõ cô ấy?” Dịch Cẩn Đình cười lạnh, lần thứ hai cô ấy hẹn anh ra giải thích, nhưng cuối cùng cô ấy không đến, anh đợi cô ấy cả ngày, trời mưa dính lên vết thương… khiến anh phát sốt… cuối cùng người đến là Mộ Tuyết. Nhưng anh đã không còn trách Cố An Hi nửa, hiện tại anh chỉ sợ cô ly hôn. Dịch Cẩn Đình không khỏi liếc nhìn cánh cửa phòng bao, trong lòng khẩn trương và bất an, xét biểu hiện tối nay của cô ấy, thật sự quá khó đoán. Nếu như cô ấy không đến… anh nên làm cái gì bây giờ? Hai người trầm mặc hơn 30 phút, chuông cửa phòng riêng vang lên, tim Dịch Cẩn Đình nhảy lên, hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Lâm Tiêu liếc nhìn Dịch Cẩn Đình một cái, ấn nút trên bàn rượu hỏi: “Chuyện gì?” “Ông chủ, có người đến tìm, nói là muốn đón người.” Lâm Tiêu đáp: “Được, tôi ra ngay.” Sau đó, Lam Tiêu đứng lên, nhìn Dịch Cẩn Đình hỏi: “Cậu nghĩ xem có phải An Hi đến đón cậu không?” Lâm Tiêu mở cửa đi ra ngoài, Dịch Cẩn Đình vẫn ngồi trên sô pha, trái tim đập loạn, trong lòng khẩn trương mong đợi, lại có chút lo lắng. Lâm Tiêu kéo cửa ra, nhìn thấy Cố An Hi đang đứng ở bên cạnh nhân viên của mình, trên mặt lập tức nở nụ cười, cố ý cao giọng: “An Hi, em đến rồi.”. Nghe được lời nói của Lâm Tiêu, tim Dịch Cẩn Đình đột nhiên đập nhanh một nhịp, khóe miệng nở một nụ cười không tự chủ, cô ấy đến rồi. Cô ấy quả nhiên chính là mạnh miệng nhưng mềm lòng, và cô ấy vẫn thích anh. Cố An Hi mím môi đứng ở cửa: “Lâm Tiêu ca.” Cố An Hi vốn không muốn tới, nhưng vẫn là chạy đến. Nhưng nhìn thấy bó hoa Tử Đinh Hương trong phòng, còn nghe nói Dịch Cẩn Đình uống đến nôn ra, cuối cùng cũng là không thể nào không quan tâm đến anh ta. “Tôi còn lo em sẽ không đến.” - Lâm Tiêu nói: “Em không biết cậu ta say rượu có bao nhiêu phiền phức, em mà không đến một lát tôi có thể ném cậu ta ra ngoài.” “Anh ta… ở bên trong à?” “Đúng đúng… em nhanh vào đưa cậu ấy đi.” Dịch Cẩn Đình vốn đang vui vẻ mở rộng tai nghe, lúc nhận ra bọn họ đang chuẩn bị bước vào liền nhận ta mình đã không uống rượu khá lâu, hơi men trên người không còn nhiều nữa. Thế là người nào đó vừa mới khinh bỉ Lâm Tiêu, cực nhanh cầm lấy chai rượu trên bàn ngửa đầu uống hai ngụm lớn, bởi vì uống quá nhanh trước khi Cố An Hi đi vào phải đặt xuống, rượu còn đổ ướt cả áo anh. Người mắc bệnh sạch sẽ kia, cơ hồ không hề nhíu mày vì rượu dính vào cơ thể. “An Hi, bên này.” Chưa kịp đặt chai rượu xuống đã nghe thấy tiếng bước chân sắp đến gần, bây giờ đặt xuống đã không kịp nữa, vả lại đặt xuống phát ra tiếng động thì hỏng bét. Không chút suy tính, Dịch Cẩn Đình ôm chầm lấy chai rượu trực tiếp ngã xuống ghế sô pha giả chết nhắm mắt lại, rượu trong chai chảy ra, tràn lên quần áo của anh. Lâm Tiêu đi vào không nhìn thấy Dịch Cẩn Đình đâu, đi gần hơn mới phát hiện người vừa rồi đang ngồi thẳng lưng đã nằm trên sô pha với tư thế lúng túng, trên người ôm lấy chai rượu. Khóe miệng Lâm Tiêu giật mấy cái, vì không để Cố An Hi sinh nghi, anh cố gắng hết sức nhịn cười: “An Hi, cậu ấy nằm ở đây, dù thế nào cũng không thể gọi được.” Cố An Hi nhìn Dịch Cẩn Đình nằm trên ghế sô pha, mi tâm chau lại: “Anh ấy uống bao nhiêu?” “Haiz…” - Lâm Tiêu nén cười, giả vờ lo lắng: “Uống rất nhiều.” - Sau đó nhìn thấy chai rượu trong tay Dịch Cẩn Đình liền nói: “Em thấy không, uống một chai, em cũng biết Whisky mạnh cỡ nào, uống nhiều như vậy sao có thể không say.” Cố An Hi không trực tiếp gọi Dịch Cẩn Đình mà nói: “Lâm Tiêu ca, sao anh không khuyên anh ấy một chút.” Lâm Tiêu nhún vai: “Anh có thể nói gì đây, cậu ta đến uống rất nhiều không nói một lời, sau khi say mới nói một chút…hôm nay cậu ấy rất buồn. Cố An Hi gật đầu: “Ừm, anh ấy và Mộ Tuyết yêu nhau, đến mức muốn công khai nhưng bị ông nội ép buộc như vậy, sao không buồn được.” Lâm Tiêu muốn giải thích: “An Hi, không phải…” “Lâm Tiêu ca, muộn rồi… để em đưa anh ấy về.” - Cố An Hi cười nhẹ, đi về phía Dịch Cẩn Đình. Lâm Tiêu biết Cố An Hi đang hiểu nhầm, muốn giải thích nhưng người kia không muốn nghe, có chút nóng lòng muốn nói thêm thì nghe giọng của Cố An Hi gọi: “Dịch Cẩn Đình, dậy đi.” Dịch Cẩn Đình “ngủ” thật sâu, không hề có dấu hiệu tỉnh lại. “Dịch Cẩn Đình?”- Cố An Hi cau mày, lại đẩy anh một cái, nhưng anh vẫn không tỉnh lại, còn như bị ai quấy rầy, lẩm bẩm hai tiếng, quay đầu sang một bên. Cố An Hi thở dài, cúi người cầm lấy bình rượu trong tay anh, Dịch Cẩn Đình ôm chặt không buông: “Đi ra… tôi còn muốn uống…” Lâm Tiêu sờ sờ cái mũi, trợn mắt nhìn Dịch Cẩn Đình đang nằm trên ghế sô pha. Vừa rồi là ai bày ra dáng vẻ khinh thường người khác? Bây giờ cậu ta đang làm gì đây? Hừ… nhìn hắn diễn kìa, không đi làm diễn viên chính là mai một nhân tài a…. Gọi mãi không được, cuối cùng Lâm Tiêu cho người khiêng Dịch Cẩn Đình ra xe, lúc này Cố An Hi đang ngồi ở ghế lái.. Cô không khỏi nhìn về phía anh, hai mắt nhắm nghiền lại, tóc hơi bù xù, trên người nồng nặc mùi rượu, trong tay vẫn ôm chặt chai rượu. “Cố An Hi.” Cố An Hi vừa định lái xe đi, giọng nói Dịch Cẩn Đình đã lọt vào tai cô. Có chút giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, có lẽ… anh đang nói nhảm, không phải anh nên gọi tên Mộ Tuyết sao? Lái xe về Bạch Kim Thượng Uyển, vất vả mới đỡ được Dịch Cẩn Đình đi vào phòng khách, đặt anh ta nằm dài trên ghế… “Nước…”. Nghe vậy, Cố An Hi đi bật công tắc đèn, sau đó rót một ly nước mang đến, có lẽ ánh sáng làm anh khó chịu, một bàn tay anh đa che lấy đôi mắt. “Dịch Cẩn Đình, uống nước đi.” Nhìn thấy anh bất động, thở hồng hộc, cô đành phải ngồi xuống, ôm đầu anh và cho anh uống nước. Cho uống nước xong, Cố An Hi nhìn Dịch Cẩn Đình nằm đó, muộn phiền muốn đi về phòng, mặc kệ anh ta. Nghe tiếng bước chân rời đi, trong lòng Dịch Cẩn Đình hoảng hốt, cô thật sự bỏ mặc anh sao? Một lát sau, nghe thấy tiếng bước chân đi xuống, đôi môi Dịch Cẩn Đình nhếch lên. Cố An Hi lấy chăn che trên người anh, cô hơi cúi người, gương mặt hơi gần mặt anh, cô lén nhìn gương mặt tuấn tú, gương mặt của anh là giấc mơ niên thiếu của cô. “Nhị ca.” - Giọng cô nhè nhẹ vang lên: “Chắc anh không biết phải không, anh chính là giấc mơ của em, em luôn mơ ước sẽ được gả cho anh. Em cuối cùng cũng là gả cho anh, nhưng hôn nhân của chúng ta, cuối cùng cũng chỉ là một sai lầm.” “Nhị ca, đã đến lúc chúng ta nói lời tạm biệt.” Nói xong, một giọt nước mắt rơi xuống cổ anh, tiếp đó từ cổ anh lăn xuống ghế sô pha. Cố An Hi ngồi dưới nền nhà, tựa vào ghế sô pha, nhìn Dịch Cẩn Đình, giống như muốn cật lực ngắm nhìn anh thật kỹ càng lần sau cuối: “Nhị ca, ba năm trước, tại sao anh không đến?” “Em đi tìm anh, nhìn thấy anh và Mộ Tuyết bên nhau. Lúc đó, em rất buồn, vì cái gì nhị ca lại không thích em, mà lại chọn Mộ Tuyết?’ Dịch Cẩn Đình có chút căng thẳng. “Em buồn lắm, nhưng không có lý do gì để trách anh, bởi trước kia chúng ta cũng không phải một đôi. Em ở nước ngoài, luôn nhớ đến anh, nhưng anh biết không, em lại muốn quên anh, cho nên em không dám liên lạc với anh.” “Còn anh thì sao? Anh bận rộn yêu Mộ Tuyết, hay vì cái gì, anh không tìm em?” Cố An Hi không khỏi bật khóc, cô thật sự quá mệt mỏi. “Nhị ca, anh đừng lo, ông nội sẽ nhanh chấp nhận Mộ Tuyết, lúc đó em không hứa sẽ có thể chúc phúc cho anh.” Cố An Hi đứng lên, muốn người rời đi, một bàn tay đưa ra kéo cô lại, ánh mắt người đàn ông nhìn cô chằm chằm. Toàn thân cô rung lên: “Anh không phải…say sao?” Dịch Cẩn Đình kéo mạnh cô, ngã xuống lòng ngực: “Đã say…” “Dịch Cẩn Đình, anh lừa tôi… buông ra.” Dịch Cẩn Đình ôm chặt lấy Cố An Hi: “Ba năm trước, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” </code>