Nhiễm Sương

Chương 26: Tảng sáng (Chín)



Gió trong Kiêm Gia uyển tựa như đang đàn sáo trúc, tản mát nhẹ nhàng du dương.

Sau khi Cù Tiểu Đào rời đi, nơi này tựa hồi cũng trở nên quang đãng hơn, tử khí cũng gần như tan hết.

Đêm qua Thương Chiết Sương ở trong sương phòng của Kiêm Gia uyển.

Không có Cù Tiểu Đào mang oán khí, nơi đây chỉ là một cái sân bình thường nhất, ở đâu cũng không quan trọng.

Nguyên nhân chủ yếu việc ở Kiêm Gia uyển đối với nàng chính là không muốn đối mặt với khuôn mặt oán hận của Lý Nghiên Tuyết kia.

__ Huống hồ nàng đang cực kỳ đói bụng.

Tư Kính đang ở trong gian khác của sương phòng.

Đêm qua vì đoạn đối thoại đó, giữa hai người phảng phất dựng lên một tầng hàng rào khó hiểu. Nhưng Thương Chiết Sương không phải là người câu nệ tiểu tiết, mà Tư Kính có tâm tư phóng khoáng. Chuyện sáng sớm nghe thấy Thương Chiết Sương trêu chọc hắn cũng không mấy kinh ngạc.

Thương Chiết Sương dậy từ rất sớm, lúc Tư Kính ra khỏi sương phòng liền nghe một câu nói nhẹ nhàng.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn nữ tử đang khoác ánh bình minh ngồi trên nóc nhà, tóc dài xõa tán loạn, trên mép váy còn dính sương sớm. Đôi mắt nàng có chút rủ xuống, cả người lười biếng tùy ý nhưng rất đẹp.

"Tư công tử có nhiều phù chú như vậy, không biết thật sự cho là ngươi là đạo sĩ đấy."

Tư Kính nhìn nữ tử chìm đắm trong ánh ban mai, cười đáp: "Thương cô nương hiểu lầm rồi, dựa vào gia nghiệp của Tư gia, biết một vài năng lực kỳ bí cũng rất bình thường. Nếu như không ứng phó được quỷ quái, sao có thể kiếm sống được tiếp đây?"

"Cách nói này, đêm qua ngươi nói gương đồng là ranh giới giữa hiện thực và hư ảo... Còn có giờ phút đầu thai của Cù Tiểu Đào..."

"Cũng chỉ là bịa chút chuyện, nếu như Cù Tiểu Đào chuyển sang ý niệm khác, không muốn đầu thai, chẳng phải lại chuốc thêm phiền phức sao?"

"..."

Thương Chiết Sương không nói gì một lúc, sau đó bày ra dáng vẻ tươi cười xinh đẹp sáng sủa.

"Như thế... Cũng tốt."

Giờ Thìn vừa đến, bọn Tề Tiểu Oanh vẫn như thường cùng nhau chạy đến Kiêm Gia uyển.

Chuyện này đối với bọn hắn đã trở thành một thói quen.

Dù sợ hãi trói buộc dưới đáy lòng, hay sự áy náy khiến bọn hắn phải chờ đợi ở đây là nguyên nhân lớn nhất, hay là chuộc tội.

Lúc nhỏ không rõ thị phi, nghe lời xúi giục mà làm việc đó, chính bọn họ cũng biết rơi vào thế hôm nay cũng là gieo gió gặt bão.

Tuy đã nhận mệnh rồi, vẫn còn sợ cái chết.

Bọn họ còn chưa đến tuổi trưởng thành, dù là người thì chuyện tiếp xúc cũng quá ít, thế giới này bọn họ còn chưa xem hết, sao có thể tình nguyện bỏ mạng.

Sắc mặt mọi người còn trắng hơn hôm qua, nhất là A Đỗ.

Đêm qua, hắn vốn cho người chết đáng lẽ là mình, ai biết Cù Tiểu Đào cắt ra người giấy lại để Lý Nghiên Tuyết biến mất một ngày, mà trên mặt của nàng còn có một vết thương bị cắt rất dài xuyên qua dung mạo tuyệt mỹ.

Thế nhưng đến cùng Lý Nghiên Tuyết ở cùng với ai, vì duyên cớ nào mà có vết dao đó, bọn họ hoàn toàn không biết.

Sợ hãi mang trong lòng hành hạ bọn họ suốt cả đêm.

Có đôi khi, sợ hãi vì không biết còn dày vò hơn việc biết trước cái chết.

Lúc bọn họ vào Kiêm Gia uyển, chỉ nhìn thấy một mình Tư Kính, chưa thấy được thân ảnh Thương Chiết Sương đang ngồi trên nóc nhà.

Thẩm Phi dù không tin Tư Kính, nhưng thấy đêm qua không có chuyện phát sinh, hắn cũng đem ánh mắt lộn xộn có phần chờ mong lặng lẽ đặt lên thân Tư Kính.

Tư Kính trong nắng sớm, dáng người thẳng tắp như trúc xanh, nhưng không rõ ràng thẳng đuột mà có chút nhu hòa của nước.

Đám người do dự một chút mới tiến đến.

Thẩm Phi còn ngại lúc trước nói năng lỗ mãng với hắn, không tiện mở miệng. Còn thần sắc A Đỗ hoảng hốt, cuối cùng vẫn là khuôn mặt đã ửng đỏ của Tề Tiểu Oanh trầm giọng hỏi: "Tư công tử, nữ quỷ kia..."

"Cù Tiểu Đào sao?" Tư Kính giương mắt, Thương Chiết Sương kinh ngạc thấy được tia giảo hoạt trong đôi mắt đó, "Ta đã thả nàng đi."

"Cái gì chứ!"

Lúc này Thẩm Phi thật sự tin tưởng Tư Kính có chút năng lực, vì dù sao bọn họ vì sợ hãi mà chưa từng đề cập qua tên của Cù Tiểu Đào, một mực lấy cách gọi khác là "nữ quỷ" thay thế. Theo lý mà nói, Tư Kính không thể biết được tên của Cù Tiểu Đào.

Cù Tiểu Đào biến thành ác quỷ, trước khi Tư Kính đến cũng giết không ít người. Hắn là người tu hành, sao có thể vô duyên vô cớ thả loại ác quỷ này ra thế!

Xem như bọn họ làm sai trước, nhưng chuyện độ hóa ác quỷ để chúng không hại nhân gian chính là bổn phận của Tư Kính đó!

Hắn ta kích động đến thanh âm cũng thay đổi, nhưng còn ngại thân phận của Tư Kính, đè nén giọng điệu phẫn nộ xuống.

Tề Tiểu Oanh cũng không hiểu cùng sợ hãi, lúc đối mặt với Tư Kính tim nàng càng đập nhanh hơn, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu thay cho sự lo lắng tức giận, lộ ra vẻ thuộc về thiếu nữ thẹn thùng: "Tư công tử thả Cù Tiểu Đào đi, có giải thích của mình không?"

"Không có, do học nghệ không tinh thông thôi."

"..."

Đám người này vì câu nói của Tư Kính mà triệt để trầm mặc.

Tư Kính nói chuyện đường hoàng chững chặc, nhìn không chớp mắt, giọng điệu trầm ổn mà trấn tĩnh, tựa như chuyện này đối với hắn chỉ là chuyện không may mắn, mà trong ngữ điệu cũng chẳng có chút áy náy nào.

Thương Chiết Sương ngồi trên nóc nhà suýt nữa cười thành tiếng, giữa mi tâm tràn ngập sự châm biếm, nhìn sang ánh mắt của Tư Kính có mấy phần nghiền ngẫm.

"Nhưng mà, tại hạ có một biện pháp, không biết có nên nói không."

"Tư công tử, nếu ngươi có phương pháp nào có thể bảo vệ được tính mạng, ngươi cứ nói thẳng. Ta nghĩ còn hơn ở dưới tình cảnh ngày càng hỏng bét này."

Lời nói Thẩm Phi rất vội vàng, trong đó còn ẩn chứa sự nghẹn ngào, nhớ đến mấy ngày này đều bị giày vò quá sức.

"Cù Tiểu Đào mang oan khuất chạy mất, lệ khí trên người rất nặng, nhưng nếu nơi dương khí nặng như Phật đường sẽ không dám vào đâu."

Lời nói Tư Kính chầm chậm, nghe qua rất chân thành tha thiết, khiến cả đám người đều thấy được một tia hy vọng.

"Cửa Phật? Nếu vậy chẳng phải chúng ta phải xuất gia..." Tề Tiểu Oanh có chút do dự, ánh mắt tham luyến ngưng trên góc áo của Tư Kính.

"Tề cô nương không tình nguyện sao?" Tư Kính cười nhạt một tiếng, giọng điệu mang mấy phần lý giải, "Cũng đúng, Tề cô nương còn chưa tròn đôi mười, còn chưa thưởng thức được mùi vị nhân gian. Nhưng mà, nếu Cù Tiểu Đào trở về, tại hạ không dám cam đoan Tề cô nương có thiếu tay hay cụt chân nào hay không..."

"Tư công tử, có thể..."

Câu khẩn cầu của Tề Tiểu Oanh còn chưa nói ra, đã thấy một ánh sáng đỏ nhẹ tiến đến, linh hoạt hạ xuống giữa nàng và Tư Kính.

"Tư công tử thật đúng là người tốt, cấm chế nơi đây đã phá, cần gì phải nói nhảm với bọn họ nhiều như thế?"

Lời của Tề Tiểu Oanh cứ như vậy miễn cưỡng nghẹn ở cổ họng, nói cũng không được, mà không nói cũng không được, gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay kìm nén đến đỏ bừng.

"Sống chết có số, giàu có nhờ trời. Đạo lý đơn giản như vậy sao các người không hiểu?" Thương Chiết Sương quay đầu lại nhìn chằm chằm vào ba người tâm tư khác biệt, thần sắc có chút khinh miệt, "Cửa sống của các ngươi vốn đã đóng, bây giờ có một chút hy vọng sống còn cò kè mặc cả sao?"

Tư Kính đứng im lặng tại chỗ, vui vẻ vẫn treo trên mặt. Chỉ là sự vui vẻ tản mạn giả vờ đó lúc này như hòa lẫn cùng chân tình của hắn.

Ba người bị Thương Chiết Sương nói một trận đến á khẩu, đoán chừng trong lòng bắt đầu tính toán nên đến cửa Phật nào, ánh mắt càng thêm nặng nề.

Nhưng sự nặng nề này về sau, chính là thoải mái.

Dù sao đã phạm tội, cũng nên hoàn lại.

Sau khi Thương Chiết Sương nói mấy câu này, nàng quay sang Tư Kính cười với hắn, xem như biệt ly rồi đi về hướng cửa thôn An Ninh.

Nàng rất khó nói cho rõ tình cảm của mình hiện giờ đối với Tư Kính là dạng gì, chí ít đã không còn ghét, thậm chí có chút hiếu kỳ.

Mà chuyện sau khi mệt mỏi nên làm nhất là chỉnh đốn bản thân thật tốt, khao thưởng bản thân.

Nàng được xem là người trân thức thời hưởng lạc.

Nàng là người không bị ràng buộc, cũng không có chỗ ở cố định. Cho dù chết cũng không ai nhặt xác, không bằng mỗi giờ mỗi khắc trôi qua đều không có tiếc nuối.

***

Xem ra đã đến đầu thu, cây đại thụ trước cửa thôn vẫn tươi tốt, chỉ là dưới tán cây thiếu mất con ngựa Hãn Huyết một hoàng kim của nàng rồi.

Thương Chiết Sương nhíu mày, quét mắt một vòng xung quanh, không phát hiện dấu vết khác. Lúc này nàng mới phát hiện, lúc trước khi nàng buộc ngựa có hơi xúc động, nên không buộc chặt chốt dây cương, khiến con ngựa của mình chạy mất.

Sau đó nàng sờ vào tay áo, giật mình. Hình như túi dạ minh châu nhỏ để trong y phục cũ ở Phong Lộ Lâu, mà lúc nàng thay ra cũng không quá chú ý.

Thương Chiết Sương khó mà tiếp nhận bây giờ mình là kẻ cả người không một xu dính túi.

Tựa như làm việc mấy ngày nay đều uổng phí.

__còn tựa như làm việc thiện.

Nàng cười khổ, thấy xa xa một người đang đi trên đường lát đá.

Tư Kính giao phó chuyện Lý Nghiên Tuyết với mọi người xong, chậm rãi ra khỏi thôn An Ninh, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Thương Chiết Sương chỉ liếc hắn một cái rồi đối mặt với hắn.

Nàng mấp máy môi, chỉ trong chớp mắt đã đánh chủ ý lên thân Tư Kính.

__dù sao dạ minh châu của nàng còn để ở Phong Lộ Lâu.

Tư Kính chỉ cần liếc mắt nhìn Thương Chiết Sương một cái cũng đã nhìn thấu ý định quỷ quái của nàng. Trong cuộc sống của nàng ấy cũng chỉ xoay quanh chữ "tiền" mà thôi.

Hiện nay thứ mà bọn họ khinh thường lẫn nhau nhất cũng chính là thứ xa xăm nhất không thể chạm tới.

Ví dụ tiền tài của nàng, tự do của hắn.

Tư Kính không nói, ngược lại Thương Chiết Sương mở miệng trước.

Nàng hơi do dự cọ đến bên người Tư Kính, ánh mắt lay chuyển, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Sự nghiệp Tư gia rất lớn, hình như thiếu một kiểu người nhỉ?"

Ánh mắt Tư Kính trong vắt, bình tĩnh lạnh nhạt: "Xin rửa tai lắng nghe."

"Kiểu người có thể giúp ngươi cản vận đào hoa?"

Thương Chiết Sương nói xong câu này liền cảm thấy mình như quẳng đi mặt mũi, lập tức hơi dao động, phân vân giữa phải nói tiếp hay xem như đang đùa một chút.

Tư Kính hơi kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ Thương Chiết Sương thiếu tiền còn có thể kéo thêm lý do "củ chuối" như thế. Thoáng chốc đáy lòng nổi lên một tầng mỏng vui vẻ, bất quá khi Thương Chiết Sương ngẩng đầu, hắn đã giấu đi.

Hắn liếc mắt nhìn nữ tử đang bứt rứt trước mắt, theo thói quen, hắn không muốn tạo áp lực cho nàng hoặc khiến nàng bất an.

__đây là thói quen đối nhân xử thế đã nhiều năm của hắn.

Nữ tử trước mắt tựa hồ chưa từng kiêng dè ý nghĩ chân thực của mình, cũng ít khi giấu bản thân trước mặt người khác, sống tự do phóng khoáng, không bị trói buộc.

__Giữ nàng lại đi.

Ý nghĩ này toát ra từ trong đầu hắn, đồng thời chiếm cứ một góc khó mà tiêu tán.

Tựa như chỉ cần có nàng ở bên, dù cho mình có bị nhốt trong lồng cũng có thể thấy được một tia sáng.

Mà cho dù tia sáng đó xa đến mức không thể chạm, cuộc sống âm u tàn tạ này của hắn cũng không khó khăn như thế.

Huống hồ nàng lạnh nhạt với tình người, thật sự hắn cũng không có lý do gì để lo lắng mình sẽ liên lụy nàng. Nếu thật sự có chuyện gì, dựa vào năng lực của nàng, nhất định có thể lập tức không đếm xỉa mình, chớ nói chi là người đứng sau lưng nàng, căn bản sẽ không đặt nàng vào hiểm cảnh.

Tâm tư không muốn trêu chọc vào nàng, lúc này đã bị hắn tận lực giấu đi.

Hắn đúng là có mất một ít thời gian rơi vào trầm tư.

Trong tích tắc, hắn đột nhiên hiểu được, loại tình cảm này là cực kỳ cực kỳ hâm mộ. Bỗng hắn cảm thấy hơi buồn cười, Tư gia chủ phong quang tễ nguyệt trước mặt người khác lại ghen tỵ với một tiểu cô nương không có gì cả.

Lời nói thốt ra một cách tự nhiên.

"Nếu Thương cô nương không ngại, có thể cùng ta về Tư gia."

Phía bên Tư Kính thì tâm tư ồ ạt tràn vào như sóng dữ, còn bên Thương Chiết Sương không có nhiều khúc mắc như vậy.

Hắn nhìn đôi mắt tràn ngập vui vẻ của nàng, vẫn xa cách, vẫn lạnh nhạt như cũ. Nhưng trong đó không hề có ác ý, thậm chí lần đầu tiên Thương Chiết Sương nhìn thấy đôi mắt âm u đầy tử khí đó có một thứ gọi là chờ mong.

Rõ ràng là nàng thuận miệng đưa ra thỉnh cầu vô lý, nhưng hắn lại cho là thật.

Mà cách nói chuyện này của hắn, hình như đang giữ nàng lại.

Cứ như vậy, nàng càng không có lý do cự tuyệt, nàng cũng không muốn cự tuyệt.

Nàng luôn không có chỗ ở cố định, phiêu bạt không nơi nương tựa, không phải bắt mình làm gì hay vì điều gì, bất quá đó là một phần tự do. Nhưng trong thời gian ngắn sẽ có kết cục, cũng không thể coi là mất đi bản tính. Dù sao nàng vẫn tự do, suy nghĩ lúc nào sẽ đi, đều có thể đi.

Nữ tử đứng ngược sáng, giữa lông mày chứa sự vui vẻ sáng sủa, tựa như một con đường bên sông mùa xuân trồng đầy hoa đào.

Tư Kính không nhìn rõ khuôn mặt nàng, nhưng nghe thấy tiếng nàng đáp lại.

Nàng nói: "Được."

***

Tác giả:

Tư Kính: Giữa rừng hoa, ta muốn mang nàng về nhà.

Sương Sương:?

Sương Sương: Đã có tuổi rồi, không cần làm như thế, nếu không ta sẽ hát đơn khúc bài hát này liên tục trong rừng đó.