Nhiễm Sương

Chương 52: Giữa trưa (Chín)



Lúc này sắc mặt Thương Từ Hàn trở nên tái mét.

Hắn biết hàm ý của Thương Chiết Sương.

Nàng không cần tên thích giam cầm như hắn, càng không cần kẻ giấu diếm như hắn.

Căn bản nàng không cần hắn!

Thế nhưng... Hắn chỉ muốn bảo hộ tỷ tỷ của mình.

Ghen tức cùng không cam lòng cuồn cuộn dân lên, gần như bao phủ toàn bộ người hắn.

"Tỷ tỷ, người huyết nhục chí thân đối với tỷ còn không quan trọng bằng người ngoài như Tư Kính sao! Tại sao tỷ muốn ở bên cạnh hắn, tại sao phải làm việc cho hắn!"

"Bởi vì ta thích, cũng nguyện ý." Thương Chiết Sương cười khẽ, ngón tay mơn trớn lưỡi kiếm sắc bén, chậm rãi giương đôi mắt, "Thương Từ Hàn, đệ biết không? Chỉ có lúc ở cùng đệ, ta mới biến thành bộ dạng như thế này. Chính là bộ dạng ngay cả chính ta cũng căm ghét."

Gió rất nhẹ, vì thế lời nói này của Thương Chiết Sương như phóng đại cực lớn, vang vọng trong đầu Thương Từ Hàn.

Hắn nắm chặt vỏ kiếm rỗng bên hông, gân xanh nổi lên, hỏi: "Tỷ tỷ... Rốt cuộc đệ phải làm thế nào?"

"Đệ sao?" Thương Chiết Sương đâm mũi kiếm vào cổ tay, bình thản nhìn sợi tơ hồng dần chịu khống chế, nàng chậm rãi mở miệng, "Tỷ tỷ không muốn đệ làm gì, chỉ muốn đệ từ nay về sau sẽ sống vì chính mình."

Lúc máu tươi tuôn ra, thiếu chút nữa Thương Từ Hàn đã cho rằng Thương Chiết Sương đã biết được hết thảy quá khứ của mình.

Nhưng, nàng không hề biết.

Ý trong lời nói "vì chính mình mà sống" của nàng chính là bảo hắn đừng tiếp tục can thiệp vào cuộc sống của nàng.

Thế nhưng, hắn chỉ muốn đền bù cho nàng, thật tâm trân quý, muốn bảo vệ cho tỷ tỷ duy nhất của mình.

__Người tỷ tỷ luôn dỗ hắn chìm vào giấc ngủ, dù cho hắn làm chuyện gì hoang đường cũng sẽ không trách tội.

Hắn sẽ đem tất cả những thứ nàng thích dâng lên trước mặt nàng, chỉ cần là chuyện nàng muốn làm, hắn đều sẽ thay nàng hoàn thành, quá khứ khiến nàng đau xót, hắn cũng phải để nàng quên đi, chỉ cần nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn.

Như vậy, đều không được sao?

Cổ tay truyền ra đau đớn tận cốt tủy, nhưng Thương Chiết Sương vẫn rất bình tĩnh.

Nàng biết mình không phải quá vô tình, ngay cả huyết mạch chí thân cũng vứt như giày rách, nhưng quả thực nàng không muốn tiếp tục trải qua cuộc sống như vậy.

Hết thảy quá khứ, Thương Từ Hàn không muốn để nàng nhớ lại, cũng không sao.

Dù sao nàng chưa từng là người sống vì quá khứ.

Máu của nàng nhiễm lên kiếm của Thương Từ Hàn, tơ hồng trên cổ tay đã điên cuồng phát tán âm khí cùng linh lực, nhưng Thương Chiết Sương vẫn vuốt ve đầu ngón tay, không lên tiếng.

Nàng biết giữa mình và Thương Từ Hàn, người buông tay trước vĩnh viễn là Thương Từ Hàn.

Quả nhiên, Thương Từ Hàn không thể kiềm chế.

"Tỷ tỷ, thu tay lại đi, đệ thả tỷ đi."

Thương Từ Hàn ngưng tụ mắt trên sợi tơ hồng của Thương Chiết Sương, lông mày nhíu chặt. Hắn biết tỷ tỷ luôn không thích hành động của hắn đối với nàng, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày tỷ tỷ sẽ muốn chặt đứt tất cả liên hệ với Thương gia.

__Mặc dù hắn cảm thấy, Thương này nọ căn bản không xứng với tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ, là đệ sai, tỷ tha thứ cho đệ đi." Đôi mắt hắn nhuốm một màu buồn, âm điệu cũng gần như biến thành khẩn cầu, "Tỷ tỷ có thể hận Thương gia, cũng có thể có được tự do mà mình muốn, nhưng tỷ không thể bỏ đệ lại chứ..."

Trong chớp mắt, trái tim Thương Chiết Sương tựa như bị một tay vặn vẹo giày vò, cảm giác ngột ngạt bao bọc xung quanh khiến nàng không thở nổi.

Vì sao tình cảnh này có chút giống như đã từng biết nhỉ?

Nàng ngẩng đầu đối mắt với Thương Từ Hàn, muốn tìm trong đó một chút gì đó liên quan đến quá khứ.

Nhưng trí nhớ của nàng vẫn là một mảnh hư vô như trước.

Tiếng gió ngừng lại, thanh âm máu rơi cùng ngừng lại.

Phút chốc Thương Chiết Sương cảm thấy hoảng loạn, có lẽ chỉ là do mất máu nhiều quá dẫn đến mê sảng.

Từ đầu đến cuối nàng chỉ nhớ đến một người khác.

Nàng thấp giọng, cố gắng khắc chế hơi thở hồng hộc sắp đứt quãng của mình, thả lỏng thanh âm: "Từ Hàn, buông tha cho tỷ, cũng buông tha cho mình đi."

Thương Từ Hàn vẫn ngơ ngác đứng yên một chỗ, không tiến đến chặn nàng.

Nàng ném thanh kiếm của Thương Từ Hàn xuống chân, sau đó ngoái đầu nhìn hắn, cười nhẹ.

Câu nói sau cùng của Thương Chiết Sương gần như bị gió thổi tan, nhưng Thương Từ Hàn lại nghe được rõ ràng.

Tỷ tỷ của hắn, người mà hắn vẫn luôn khát vọng có thể giữ lại và bảo hộ nàng, nói với hắn hai từ "Tạ ơn".

Thế nhưng nàng cảm tạ hắn vì điều gì chứ?

Tạ ơn hắn không dây dưa, cũng tạ ơn hắn nguyện ý buông tha nàng.

Thương Từ Hàn chậm rãi tiến lên nhạt thanh kiếm Thương Chiết Sương vứt dưới chân, máu tươi trước đó đã nhuộm đỏ thắm thân kiếm.

Hắn vươn tay lau vết máu trên đó, đưa đến bên môi.

Hương vị tanh tưởi, cùng linh khí và âm khí tràn ra từ sợi tơ hồng bám trên đầu lưỡi của hắn.

Ánh mắt của hắn phút chốc trở nên âm trầm, cũng muốn nhanh chóng đổi ý định vừa rồi đã thả Thương Chiết Sương ra.

Không nên như vậy, cho dù tỷ tỷ mất máu nhiều đến ngất đi, hắn cũng có thể mang nàng về Thương fia, để tỷ tỷ mãi mãi chỉ ở bên cạnh hắn mà thôi.

Nhưng đáy lòng có một thanh âm nho nhỏ đang nhắc nhở hắn, chỉ khi hắn thỏa mãn nguyện vọng của tỷ tỷ, thì tỷ ấy mới có thể đối với hắn như trước.

Vậy hắn phải lựa chọn thế nào đây?

Lần đầu tiên Thương Từ Hàn cảm thấy có chút buồn khổ, hắn là người tâm ngoan thủ lạt, chưa từng có tình cảm với bất kỳ người nào, thậm chí cả phụ thân và nương.

__Chỉ có tỷ tỷ, là biến số lớn nhất trong số mạng của hắn.

Hắn chán ghét Tư Kính, nhưng không dám động đến hắn. Bởi vì hắn biết, nếu tỷ tỷ đã quyết tâm vì Tư Kính mà đoạn tuyệt với Thương gia, cũng có thể vì nam nhân này mà triệt để trở mặt thành thù với hắn.

Đây là cảnh tượng dù có thế nào hắn cũng không muốn nhìn thấy nhất.

***

Thương Chiết Sương hiểu rõ tính cách của Thương Từ Hàn, đây cũng không phải lần đầu nàng thấy hắn tâm tình bất định, thay đổi thất thường như vậy. Nàng biết nếu Thương Từ Hàn dao động, bản thân nhất định phải lập tức thoát thân, nên nàng nhún nhẹ mũi chân chạy như bay.

Vết máu khiến nàng càng thêm hỗn loạn, dù vết thương nằm ngay cổ tay nhưng do nàng không hạ thủ quá năng, chỉ một lát máu liền ngừng chảy ra.

Nàng mơ hồ nhớ trong đầu phương hướng đến Ninh phủ, dựa vào cảm giác lần theo.

Trên đường, nàng lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

Người đó mặc áo bào đen, mảnh tơ lụa choàng trên nón che xuống cực thấp, dưới sắc trời còn chưa tối hẳn, hắn tựa như một cái bóng đột ngột lẳng lặng ở mảng tối.

Thương Chiết Sương nhớ lại ngày đẫm máu ấy, tròng mắt đỏ như máu, trong lòng không khỏi căng thẳng, người kia từ đầu đến cuối đều đưa lưng về phía nàng, tựa hồ không biết nàng phát hiện ra tung tích của hắn.

Tiếng gió lớn hơn, đem mùi máu tươi trên người kia đến chóp mũi Thương Chiết Sương.

Mỗi lần nàng phải nhanh nhanh đi tìm Tư Kính, luôn đụng phải người này.

Người trước mắt luôn đem đến cho nàng một cảm giác cổ quái, khiến nàng muốn xốc áo choàng của hắn lên, nhìn lén khuôn mặt ẩn đằng sau đó.

Nàng đứng yên hồi lâu, đến khi thấy rõ đồ vật trên tay người đó.

Là một thanh dao tựa như trăng khuyết, lưỡi đao mỏng như cánh ve, trong suốt như gương.

Thương Chiết Sương thậm chí có thể nhìn thấy rõ thân ảnh của chính mình trên mặt đao.

Nàng phút chốc mất tự nhiên, muốn buông người rời đi, đã thấy thanh dao bị người kia đưa lên từ lúc nào, mặt đao trơn bóng lúc này đang phản chiếu đôi mắt đỏ thắm của người đó.

Phương hướng của đôi mắt đó, thế nhưng là nàng!

Cảnh giác trước nay chưa từng có trong đáy lòng dâng lên, trước đó đã mất máu quá nhiều khiến người bủn rủn, nàng chậm rãi căng thẳng.

Dáng người này quỷ dị, không lộ mặt thật, có lẽ là sát thủ, nhất định là kẻ có bí mật không muốn người khác thấy, hiện tại bị nàng bắt gặp hai lần mới cổ quái như vậy.

Thương Chiết Sương thông qua mặt đao nhìn đôi mắt đó.

Đôi mắt hẹp dài, nếu không phải trong mắt đỏ như máu thì nó tựa như tinh quang rực rỡ, ý vị ôn nhu trầm tĩnh.

Nàng cho là mình đã nhìn lầm, nhìn lại đã thấy đôi mắt đó chậm rãi chớp hai lần.

Sau một khắc, dường như thân ảnh đó trốn tránh nàng, không chút do dự, hắn rất nhanh biến mất giữa trùng trùng điệp điệp lầu các.

Thân hình vốn muốn rời đi của Thương Chiết Sương bỗng ngưng lại tại chỗ.

Tất cả mọi thứ đều quá quỷ dị, nói thế nào cũng không thông.

Nếu như nói người này đi theo nàng, mỗi lần nhìn thấy hắn đều chồng chất vết thương, rõ ràng không hợp với lẽ thường; còn nếu nói hắn không đi theo nàng, qua mấy lần gặp gỡ, không khỏi quá trùng hợp.

Cảm giác chóng mặt khi mất máu đã tốt hơn nhiều, Thương Chiết Sương chỉ nghi hoặc một lần rồi bỏ qua, không nghĩ nhiều nữa, dù sao hiện tại nàng cũng có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Lúc nàng đuổi đến thiết yến của Ninh phủ, chân trời đã hằn một mảnh đen kịt.

Mấy đốm sáng nhỏ trên bầu trời cùng ánh trăng non cơ hồ không có cảm giác tồn tại, nhạt nhẽo, gần như thê lương.

Ở bên ngoài, đại khái Thương Chiết Sương có thể ngửi thấy mùi khói lửa cùng máu tươi theo gió đưa tới.

Nàng nhíu máy, linh hoạt nhẹ nhàng phóng qua tường cao, nhảy vào nội viện đã thấy mọi chỗ đập vào mắt đều có máu tươi sặc sỡ. Máu bắn ra khắp nơi, mảnh máu vụn thẩm thấm vào gạch đá xếp trên mặt đất, nơi thì tụ lên trên mặt lá, nhỏ giọt xuống.

Đôi mắt nàng hơi trầm xuống, nghĩ đến đi tiếp về trước, đến nơi thiết yến chính. Một cánh tay lạnh lẽo từ nơi tối nắm chặt lấy cánh tay nàng.

Là của một người sắp chết.

Chân của hắn tựa như bị lưỡi đao chặt đứt, máu thịt be bét thành một khối dưới ánh trăng mơ hồ.

Môi của nam tử đã tím xanh, tay run rẩy nắm chặt cánh tay của Thương Chiết Sương cũng phải dùng lực rất lớn, tựa hồ như gọng sắt kìm nàng lại.

"Ninh phủ hèn hạ... Tư Kính... Khụ... Tư Kính... Không phải...Đỏ... Một mảng đỏ..."

Câu chữ hắn nói toàn bộ đứt quãng, lẻ tẻ, cho dù nhắc đến Tư Kính, Thương Chiết Sương cũng phí chút tâm tư để nghe, nhưng một chữ cũng không hiểu.

Nàng không biết hiện tại Tư Kính ở nơi nào, chỉ có thể dựa vào hiểu biết ngày thường đi theo hắn để đoán, nói chung hắn cũng không có chuyện gì.

Chỉ là... Ninh phủ.

Nàng nghe họ Ninh này không chỉ một lần, dù là xuất phát từ miệng của ai nàng vẫn có thể nhớ kỹ, đại tiểu thư Ninh gia Ninh Triều Mộ, dường như có chút sâu xa với Tư Kính.

Nhưng dựa vào thái độ của Tư Kính cùng Thích bá đối với Ninh phủ, cùng với "Hồng Môn Yến" mà Ninh phủ bày ra hôm nay, tựa hồ tầng quan hệ này cũng không phải là chuyện gì tốt.

Lúc Thương Chiết Sương đang suy nghĩ, người nắm chặt tay nàng đã tắt thở, Thương Chiết Sương vất vả lắm mới vứt được cánh tay đang bẻ cổ tay mình ra, nghĩ đến đi tìm manh mối ở nơi khác còn hay không, bỗng một cái tay bất ngờ kéo tay áo của nàng giữa hư không.

Thương Chiết Sương hít một hơi sâu, định nhìn xem lại là kẻ nào sắp chết đang nắm chặt tay áo mình đây.

Nhưng lúc nàng xoay người thì chờ đợi nàng, là một thanh kiếm lạnh lẽo.