Nhiễm Sương

Chương 55: Hạ ngày (Một)



__Nếu có sắc tối, bao trùm dưới lớp mặt nạ.

***

Sáng sớm tháng chạp, gió lạnh thổi qua.

Mạc đại phu luôn dậy sớm, trước giờ Thìn đã đứng trước cửa phòng Thương Chiết Sương.

Hắn không đoán được Tư Kính đang đợi ở đó.

Hắn khoác một áo choàng màu xanh thẫm, đứng cạnh cửa như một gốc cây mảnh khảnh, thẳng tắp mà tuấn mỹ, không phải là tư thái xa cách, ý vị như viên ngọc dưới làn nước.

"Tư công tử." Hắn bước nhanh tới, hành lễ với Tư Kính, chần chừ mới hỏi, "Hiện tại Thương cô nương như thế nào rồi?"

"Đêm qua đã uống thuốc, hiện giờ còn ngủ." Tư Kính cười dịu dàng, đẩy mở một khe cửa, ra hiệu Mạc đại phu đến gần.

Mạc đại phu tiến vào phòng Thương Chiết Sương, mới giật mình đúng là trong phòng này không có mùi thuốc, huân hương vừa mới đổi bay ra như làn khói mỏng, thanh nhã mộc mạc.

"Tư công tử đã một đêm không ngủ sao?"

Tư Kính gật đầu, đặt ngón trỏ lên môi.

Mạc đại phu hiểu ý tứ của hắn, không nói thêm, chỉ lấy hòm thuốc ra đặt lên bàn.

Thương Chiết Sương vẫn còn đang ngủ say, sắc đỏ trên mặt đã giảm bớt, hiện ra bộ dáng trắng trẻo như lúc trước.

Tư Kính đến bên cạnh giường của nàng, nhẹ giọng gọi: "Chiết Sương."

Mí mắt của nữ tử trên giường giật giật, nhưng vẫn còn mơ ngủ, không muốn tỉnh lại.

"Chiết Sương." Tư Kính lại gọi.

Hắn rất kiên nhẫn, âm lượng cũng vừa phải, có thể gọi tỉnh nhưng không quá ồn ào.

Cuối cùng Thương Chiết Sương hơi mở nửa mí mắt, mơ màng thấy bóng hình của Tư Kính, tiếp tục trở mình, kéo chăn lên che mặt.

Đầu của nàng còn chưa tỉnh táo, nhưng vẫn nhớ rõ giấc mộng đêm qua của mình.

Trong mộng, Tư Kính hôn nàng.

Sau khi mơ xong giấc mộng này, vừa mở mắt đã thấy Tư Kính, quả thực rất kinh hãi. Thương Chiết Sương hít sâu một hơi, hy vọng mình có thể không chút rung động như ngày thường.

Có lẽ là do mình vẫn còn sốt, cũng có lẽ là sợi tơ hồng trên cổ tay chưa ổn định, nàng cảm thấy trái tim mình tựa như treo lơ lửng giữa không trung, không nơi dựa vào, nhảy liên hồi.

"Cô không muốn uống thuốc, cũng nên để Mạc đại phu châm cứu chữa cho cô chứ."

Thanh âm Tư Kính xuyên qua chăn bông truyền tới tai Thương Chiết Sương, lúc này nàng mới hoàn toàn buông lỏng thần kinh.

Nàng kéo chăn, chống đỡ thân thể, ngồi dựa vào thành giường.

Tư Kính đứng bên cạnh, Mạc đại phu thì đứng cạnh bàn, dùng ngọn lửa nến để thanh trùng ngân châm.

Thấy Thương Chiết Sương đã dậy, hắn lấy ngân châm thu lại, đến bên cạnh nàng, vuốt cằm nói: "Thương cô nương, mạo phạm rồi."

"Là ta phiền đến các ngươi."

Thương Chiết Sương mơ hồ nhớ tới những chuyện mình đã làm trong lúc bệnh nặng, đáy mắt nổi lên tia ngượng ngùng, vươn tay kéo tay áo hướng về phía Mạc đại phu.

Chỉ một lát, mấy chục cây ngân châm dưới đường dẫn của Mạc đại phu xếp hàng châm lên cổ tay nàng, ngay tại huyệt vị không hề xê xích.

Một mùi tanh tưởi xốc lên cổ, Thương Chiết Sương vận khí, đè nhanh xuống, nhưng không nhịn được ho khan.

"Thương cô nương không cần cố gắng chống đỡ đâu."

Lúc Mạc đại phu nói câu này, đưa tay châm thêm, mấy ngân châm theo đó mà xâm nhập vào huyết mạch, kinh mạch phế phủ đều đau đến thấu xương.

Thương Chiết Sương nhắm mắt lại, không nhìn những ngân châm trên tay.

Trong phòng yên tĩnh, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nhọc của mình.

Mồ hôi ướt đầy trán, một hơi lạnh ngược máu đi lên từ tâm mạch, tuôn trào ngay chỗ ngân châm.

Sau đó Mạc đại phu đưa tay thu lại những ngân châm trên tay nàng, bay tới lòng bàn tay của hắn.

Rốt cuộc Thương Chiết Sương cũng không nhịn được, ho một tiếng, nôn ra một ngụm máu đỏ thắm. Nàng lấy tay lau vết máu bên môi.

Trên môi nàng đã nhuốm máu, khiến khuôn mặt càng thêm tái nhợt, Tư Kính đứng ở nơi xa hơn, nhẹ nhàng thở phào rồi gật đầu với Mạc đại phu.

Mạc đại phu hiểu được ý tứ của Tư Kính, nhất thời kinh ngạc.

Bình thường mà nói, để người bệnh biết mình bị gì là tối kỵ với đa số người, do sau khi biết được sẽ sầu lo, ảnh hưởng đến tim mạch. Mà ý tứ của Tư Kính rất rõ, hắn nên trực tiếp nói tình trạng của Thương Chiết Sương hiện tại, không sót một chữ.

Hắn trầm ngâm một lát mới chậm rãi mở miệng: "Thương cô nương bệnh không nặng, chỉ là sợi tơ hồng này nếu mang lâu sẽ ảnh hưởng tới tim mạch, khó tránh khỏi thương tổn."

"Ta biết." Thương Chiết Sương nhàn nhạt liếc qua sợi tơ hồng trên cổ tay, không mảy may kinh ngạc hay lo nghĩ, "Hoài Lưu làm lệ quỷ đã lâu, không chỉ thông minh mà vận khí cũng tốt. Nàng ta có thể dùng âm khí của mình để lợi dụng tơ hồng trên cổ tay ta, còn người khác sẽ không có vận khí tốt như vậy đâu."

"Vậy thì..."

"Phải... Ngoại lực không đáng sợ, Thương Từ Hàn không tổn thương ta, lần này là do ta xúc động."

Thấy nàng đã nói đến nước này, Mạc đại phu cũng không tiện khuyên.

Thân là một đại phu, hắn đã tận tâm tận lực, còn nhiều hơn thì không đến lượt hắn.

"Thương cô nương tính toán cẩn thận là được." Hắn thi lễ với Thương Chiết Sương, nói, "Hiện tại âm khí trong người Thương cô nương đã ra hết, phải cẩn thận tu dưỡng mấy ngày mới có thể phục hồi như trước. Vậy ta lui xuống trước."

"Đa tạ Mạc đại phu."

Thương Chiết Sương không giữ hắn lại, thậm chí không hỏi thăm thêm, chỉ gật đầu với hắn, biểu thị sự biết ơn.

Sau khi tiễn Mạc đại phu, nàng mới chuyển mắt tới Tư Kính, hỏi: "Ngày ấy... Ninh phủ, ngươi không sao chứ?"

Tư Kính còn chưa tỉnh hồn, hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ nhớ chuyện này đến bây giờ, đến bên cạnh giường nàng, ngồi xuống cười nói: "Chiết Sương cảm thấy thoạt nhìn ta có dáng vẻ có chuyện sao?"

"Vậy mạng ngươi vẫn còn lớn lắm." Thương Chiết Sương cười cười, đôi mắt chớp chớp đè cảm xúc dưới đáy mắt xuống.

Ngày đó sắc máu đỏ tươi, cùng mấy trăm cỗ thi thể không trọn vẹn lại hiện ra trước mắt nàng.

Ở cùng Tư Kính những ngày này, nàng cũng được xem là hiểu Tư Kính.

Nếu như hôm nay hắn ở trước mặt nàng dùng từ ngữ hoa mỹ, tận lực che khuất nguy hiểm hôm ấy rồi đêm chuyện đó ra trêu chọc nàng, thì đại khái thật sự không có việc gì... Nhưng hắn nói không có việc, nhất định đó là hắn đang cố gắng giấu diếm.

Nếu đã trộm nghĩ đến đây, Thương Chiết Sương cũng không muốn đào sâu nghiên cứu thêm, dẫn chủ đề tới thân mình.

"Ngươi không có gì muốn hỏi ta ư?"

"Có, rất nhiều." Tư Kính trả lời bình tĩnh, tiếp đó cười nhạt, "Bất quá điều ta muốn hỏi, đoán chừng Chiết Sương cũng không nhớ rõ."

"Vậy ngươi sẽ đi tìm Thương Từ Hàn sao?"

Lúc nói những lời này, Thương Chiết Sương có chút chần chừ, nàng không biết rằng mình phải chăng có thể chiếm một góc nhỏ trong lòng Tư Kính như vậy hay không? Chỉ là trực giác nói cho nàng, sợi dây liên kết giữa Thương Từ Hàn và Tư Kính tuyệt đối không có khả năng cắt đứt như vậy.

"Cớ sao Chiết Sương nói ra lời này?"

Thương Chiết Sương vốn muốn trả lời là "trực giác", nhưng ý niệm này khi nhìn thấy Tư Kính liền thay đổi trong nháy mắt.

"Tùy tiện nhắc đến thôi." Nàng cong môi, bình thản tựa như thật sự không quan tâm đến việc này.

Tư Kính ngẩng đầu, muốn nhìn thẳng vào mắt nàng, nhưng nàng bỗng rủ mắt xuống, thậm chí thân thể cũng vùi vào chăn nói: "Đêm hôm qua đã ngủ lâu như vậy, hiện tại vẫn còn buồn ngủ quá."

Sao Tư Kính không nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói của nàng, thời khắc Thương Chiết Sương vùi thân vào chăn, hắn cũng thấy được một cảnh tượng không khỏi ngạc nhiên.

Áo ngủ của Thương Chiết Sương vốn buộc lỏng, lúc vùi đầu lộ ra phần gáy trắng nõn, lấy góc độ của hắn nhìn, có thể thấy phần lưng mà áo ngủ không che hết.

Đây là chuyện vốn rất thất lễ, nếu là ngày trước hắn sẽ vô thức dời mắt.

Nhưng thời khắc hắn thấy, phần lưng lộ ra những vết thương chồng chất.

Những vết thương đó tựa như đã rất lâu, chỉ còn sẹo để lại, nhưng rất dày đặc, đan xen lộn xộn vào nhau khiến lòng người sợ hãi.

Tư Kính ngừng một chút, cuối cùng dời mắt, chậm rãi nói: "Vậy Chiết Sương nghỉ ngơi thật tốt đi."

Hắn đóng cửa phòng cho Thương Chiết Sương, nhưng cảnh vừa rồi vẫn còn trong đầu, không thể vứt đi được, đến khi đến một góc hành lang mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.

Lúc dùng cơm trưa, Thương Chiết Sương đã khôi phục bộ dạng khỏe mạnh như trước, dây áo choàng cũng không thắt lại.

Tư Kính nhìn nàng, nàng chỉ nói một câu: "Chậu than trong phòng đã nóng đến như vậy, ta sợ sẽ bị bốc cháy mất."

Tư Kính không đáp trả, nhàn nhạt đổi đề tài, hỏi: "Chiết Sương đến Không vực đã lâu như vậy, chưa từng bị thương sao?"

Thương Chiết Sương múc một muỗng canh, uống xong mới nói: "Khinh công của ta đâu phải ngươi chưa từng thấy qua, ai có thể làm ta bị thương ta chứ?"

"Nghĩ cũng phải." Tư Kính cười cười, không hỏi thêm, hắn thu mắt lại.

Thương Chiết Sương thấy thái độ ngập ngừng của Tư Kính, có một chút gì đó quái dị, nhưng nàng không đoán được ý nghĩ của hắn, cũng không nên đánh rắn động cỏ, chỉ có thể giả vờ như điều gì cũng không biết.

***

Giữa tháng chạp, Lan thành vẫn không có một trận tuyết nào.

Không khí khô lạnh, Thương Chiết Sương lười đi ra ngoài, ngày ngày trốn trong phòng.

Mấy ngày trước Tư Kính lại đến Tứ châu, đến nay vẫn chưa thấy về, Thích bá ở phủ xử lý những chuyện vụn vặt còn sót lại cuối năm, không đi cùng hắn.

Tư Kính rời khỏi Tư phủ cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng làm Thương Chiết Sương cảm thấy rất quạnh quẽ.

Dù ngày thường nàng và Tư Kính không nói đến mấy câu, nhưng không có Tư Kính trong Tư phủ, không khác gì vùng đồng nội lạnh lẽo, thậm chí cũng thiếu đi tiếng cánh chim đập bay qua.

Nàng gẩy nhẹ tàn hương trên bàn, mở cửa sổ ra một khe nhỏ.

Hàn khí băng lãnh tràn vào, nàng lại cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều.

Mây trời mỏng manh phía chân trời, lẻ loi trơ trọi giữa ngày đông.

Giữa thanh âm xào xạc của nhánh cây trong gió, đột nhiên có một thanh âm khác, Thương Chiết Sương tập trung nhìn tới, một con bồ câu đang bay thẳng về phía nàng.

Nó không do dự, phút chốc bay vào khe nhỏ như vực thẳm.

Sau khi vào, nó mổ lông trên người, chậm rãi nâng cái chân có một ống thư.

Thương Chiết Sương biết con bồ câu đưa tin này, nàng từng thiếu người kia một lời hứa, bồ câu này chính là chim của người đó.

Nàng gỡ tờ giấy trong ống thư, xem sơ qua hàng chữ nhỏ trên đó, ngáp một cái, thuận tay ngắt một sợi lông trên thân bồ câu, lười nhác nói: "Đã biết, trở về đi."

Bồ câu đưa tin lượn quanh nàng một vòng, tiếp đó đậu trên vai nàng, hót vài tiếng.

Thương Chiết Sương bật cười, thản nhiên nói: "Ta giống người không giữ lời sao? Yên tâm đi, trước tháng hai, ta chắc chắc sẽ mang vật đó đến cho hắn."