Nhiễm Sương

Chương 65: Giờ chiều (Hai)



"Người như ngươi làm gì xứng đi yêu người khác?"

Lời nói oán độc theo bản năng thốt ra, đôi mắt đen nhánh của Ninh Triều Mộ giống như một hồ nham thạch, một khắc trở nên có chút nóng rực.

Tư Kính cười nhạt, dường như không nghe thấy, đứng lên tiễn khách: "Chuyện của ta không phiền đến Ninh cô nương hao tâm tổn trí, nếu Ninh cô nương không có chuyện gì thì về trước đi."

"Ngươi..."

Ninh Triều Mộ biết Tư Kính đang rối loạn trận tuyến.

Bất cứ lúc nào hắn đều vân đạm phong khinh. Dù không phong quang tễ nguyệt như vẻ bề ngoài, nhưng ít ra hắn vẫn giữ được dáng vẻ ôn hòa, chưa từng gấp gáp nóng nảy đến thế.

Nàng cũng từng như hôm nay thăm dò đến những nguyên nhân, chạm đến ranh giới cuối cùng của Tư Kính, thậm chí hành động lúc trước còn hơn chứ không kém, nhưng hắn đều chỉ lẳng lặng dung túng nàng.

Nàng xem như vậy đã đủ rồi.

Tra tấn hắn, thao túng hắn, bất luận thế nào, cũng đều là của mình mà.

Nhưng hiện thực trần trụi giáng cho nàng một cái tát, tất cả đều không như nàng nghĩ.

Tư Kính vẫn đứng ở chỗ cũ, lạnh lẽo nhìn Ninh Triều Mộ khiến nàng dâng lên một tia lùi bước.

Mòng tay đâm vào da thịt, hiện tại nàng chỉ thấy một tiếng nổ vang, cảm giác được nhục nhã chưa từng có.

Thì ra lúc trước nàng tự cho là đúng, hắn không có ranh giới cuối cùng.

Nhưng ranh giới cuối cùng chân chính, lại là Chiết Sương quen biết chưa tới nửa năm.

"Ninh cô nương, tại hạ khuyên một câu, nếu muốn Ninh phủ khôi phục như trước, không nên chấp nhất nữ nhi tình trường. Bộ dạng hiện tại này của cô, cho dù ta có chắp tay nhường Tư gia, cô cũng chỉ phá hỏng tất cả.:

Thân thể đơn bạc của Ninh Triều Mộ run mạnh, nhất thời không thể đứng vững.

Vì phục hưng Ninh gia, vì trả hết nợ.

Nàng cảm thấy tầng khí lạnh dâng lên, một sợ hãi rằng chẳng mấy chốc hắn sẽ rời đi càn quét khắp thân thể.

Kế hoạch đã gần đến bước cuối cùng, chẳng lẽ nàng phải như hắn nói, vì nữ nhi tình trường buồn cười của mình mà từ bỏ hết thảy tính toán hắn giúp nàng hay sao?

Không thể nào.

Bỏ đi, dù sao đối với nàng, từ trước đến nay Tư Kính chính là người tàn nhẫn như vậy.

***

Chiết Sương chỉ mất vẻn vẹn ba ngày để làm xong chuyện viết trong thư.

Không muốn về Tư phủ, tiền bạc trên thân lại không nhiều, thế nên ma xui quỷ khiến, nàng trở về trấn Lĩnh Giang.

Liên tục mấy ngày tuyết rơi, trấn Lĩnh Giang khó có được một ngày trong xanh, ánh nắng theo tuyết trắng chiếu lên mặt, sáng rực một mảng.

Chiết Sương híp mắt, đưa tay chặn ánh sáng chói mắt, suy nghĩ có nên đi thăm nhà của Vân Nương hay không.

Nhưng nàng còn chưa đến nhà của Vân Nương, từ đầu ngõ gần đó đã nghe thấy một tiếng mắng.

"Đạo trưởng còn ở đây à? Bố cáo này hôm trước đã dán lên, nói ngươi lừa lương dân, hại rất nhiều đứa trẻ vô tội, còn gian dâm với nữ tử. Ngay cả Thanh Nguyên cũng đã đuổi ngươi, ngươi còn dám ở đây giảo biện?"

Chiết Sương giương mắt lên nhìn, trong đám người tạp nham có một người y phục tả tơi, từ xa nàng đã nhận ra khuôn mặt của Nguyên Hư.

Chỉ là hiện tại hắn đâu còn nửa phần bộ dáng của đạo trưởng, đầu tóc rối bời, quanh thân ô uế, tựa như mới vừa lôi ra từ vũng bùn.

"Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!"

Nguyên Hư một bên che mặt giãy dụa, một bên bất lực giải thích, nhưng những người kia sao có thể nghe lọt lời hắn nói, càng tăng thêm mấy cước.

Chiết Sương không cần nghĩ cũng biết kiệt tác này là của ai.

Lúc trước Tư Kính chỉ yêu cầu Nguyên Chân trục xuất Nguyên Hư ra khỏi Thanh Nguyên, thì ra là có ý này.

Trên mặt nàng vô thức hiện ra ý cười, một lúc sau bỗng bị đông cứng lại.

Tư Kính...

Nàng lại nhớ đến hắn, làm sao bây giờ đây?

Nếu là lúc trước, nàng còn có thể tự lừa mình dối người, có thể nhàn nhã nghĩ tới, trong đầu nàng đều là đôi mắt chứa ý cười của Tư Kính, cùng cặp lông mày tựa như núi xa.

"Tư Kính..." Nàng chậm rãi gọi cái tên này, đột nhiên phát hiện, hai chữ bình thường như thế dường như nàng đã gọi qua trăm ngàn lần, rất quen thuộc.

Tình cảm đột nhiên mạnh liệt khiến nàng nhất thời không biết làm sao?

Đây chính là thích, phải không?

Nàng có thể trầm ổn nói thích hắn, còn hắn có thể không?

Mấy ngày ở cùng với Tư Kính, nàng có thể mò ra được tính tình của hắn. Lấy tính cách của hắn, tuyệt đối không có khả năng để mình cuốn vào vận mệnh của hắn.

__Đây cũng là lý do vì sao ngày đó hắn để nàng đi.

Nàng thích hắn, làm thế nào để hắn giữ mình lại đây?

Chiết Sương khổ não một lúc, cuối cùng dở khóc dở cười phát hiện, mình nên khổ não chính là làm thế nào để hắn không khúc mắc, tiếp nhận mình.

__Về Tư phủ.

Chiết Sương xoa xoa ngón tay, giương mắt về phía xa.

Trời trong tuyết bao phủ, núi xa trắng xóa, tựa như khung cảnh bên trong bức họa ngày ấy Tư Kính vẩy mực họa ra.

Tại sao nơi đâu cũng là dấu vết của hắn?

Chiết Sương trầm mặc, phút chốc cảm thấy mình hơi buồn cười?

Khi nào bản thân cũng biến thành dạng người này chứ? Bó chân bó tay, không dám đi chẳng phải chính là tư thái nàng ghét nhất đó sao?

__Cũng là tư thái nàng ghét nhất ở Tư Kính.

Nàng khẽ lắc đầu, không hề xoắn xuýt, xoay người đi về phía Tư phủ.

Trên đường đi nàng suy nghĩ rất nhiều, tỉ như gặp được Tư Kính thì sẽ giải thích như thế nào với hắn, hay nếu như hắn không lưu nàng lại, nàng sẽ tôn trọng quyết định của hắn, cứ như vậy nhất đao lưỡng đoạn với hắn, hay là thuận theo tâm ý của mình, dứt khoát đánh cho hắn bất tỉnh mang đi.

Ý nghĩ kỳ quái của mình khiến tâm tình nàng tốt lên rất nhiều, không còn nặng nề ủ dột.

Tóm lại vạn sự đều có cách giải quyết, nàng không tin số mệnh, chỉ tin tưởng nhân định thắng thiên, chỉ cần Tư Kính không cự tuyệt nàng ở ngoài cửa, nàng sẽ nguyện ý kéo hắn lên từ thâm uyên cùng cốc.

Mang theo ý nghĩ như thế, nàng xuyên qua một mảnh rừng hoang sơ.

Do mấy ngày tuyết rơi liên tục ở Lan thành, một mảng rừng rậm xanh ngắt đã bị bao phủ một tầng trắng dày, chỉ còn chút sắc xanh lơ lửng trên đầu cành.

Trong rừng tĩnh lặng, chỉ có thanh âm tuyết đọng rơi xuống trên cành, đến tiếng chim bay cũng không có.

Hoàn cảnh yên lặng như vậy khiến mọi giác quan đều nhạy bén hơn, Chiết Sương còn chưa lướt qua hai đầu cành đã ngửi thấy mùi máu tươi lưu trong không khí băng lãnh.

Hiện tại nàng cực kỳ mẫn cảm với mùi này, không kém gì với hương thảo dược.

Nàng ghét mùi máu tươi trên người Tư Kính, thậm chí ngửi thấy mùi như thế liền không thể khống chế mà nghĩ tới hắn.

Quả nhiên như nàng đoán, một vùng đỏ rực trải rộng trước mắt.

Mặt tuyết trắng muốt, bùn đất đen hòa lẫn cùng máu đỏ thắm, phá lệ chói mắt.

Chiết Sương đi chậm lại, trì trệ.

Vốn dĩ nàng không nên quản chuyện rảnh hơi như vậy.

Trong cõi u minh, nàng nghe thấy một tiếng thở dốc như một con thú bị thương, tiếng thở dốc trầm thấp ở trong rừng cây an tĩnh tựa như được phóng đại gấp mấy lần.

Ánh mắt của nàng thoáng chuyển hướng đến nơi phát ra tiếng.

Nơi đó có một người đang nằm, từ chỗ nàng nhìn qua có thể nhìn thấy máu tươi đỏ rực chảy ra từ vết thương sâu tận xương của hắn, phảng phất như thuốc nhuộm bị đổ vào.

Chiết Sương ngừng thở, lặng im tới gần người đó.

Động tác của nàng rất nhẹ, người bị trọng thương không có khả năng phát hiện, nhưng một thanh kiếm lại bỗng chốc bay tới từ người đó.

Chiết Sương nhảy lên dẫm lên thanh kiếm, nhảy một cái nắm lấy nó trong tay.

Vốn nàng chỉ hiếu kỳ, nhưng khi nàng thật sự giữ thanh kiếm trong tay, tựa như bị sét đánh, nhất thời ngón tay như có ma lực, giật mình đứng sững.

Thanh kiếm này nàng chỉ gặp qua hai lần, tuyệt đối không thể nhớ lầm.

Chiết Sương không nói lời nào, cầm lấy chuôi kiếm, đột nhiên hơi bối rối.

Thế nhưng rõ ràng nàng đã quyết định xong rồi mà, chỉ là chưa chuẩn bị kỹ càng.

Chuyện thế này cũng chẳng cần phải chuẩn bị nữa?

Chưa nhìn thấy khuôn mặt của người kia, nàng đã bắt đầu trấn an bản thân, sợ hãi bất lực sinh ra trong lòng.

Người như nàng, từ trước đến nay chưa từng sợ hãi một người nào, gặp phải hắn đã mất đi thói ngông nghênh, thu lại khinh cuồng, rõ ràng chưa phân thắng bại, nhưng trong lòng tựa như chỉ có một chữ "Thua".

"Chiết Sương."

Cuối cùng lại là hắn gọi nàng trước.

Lần đầu tiên Chiết Sương cảm thấy bản thân mình vô dụng, nhu nhược đến thế.

Nàng ổn định tinh thần, ánh mắt tụ lại một chỗ, dùng hờ hững bao trùm sự sợ hãi.

"Tư công tử, biệt lai vô dạng."

Ánh mắt Tư Kính ấm áp, nhu hòa như lúc nhìn nàng lúc xưa.

"Mới mấy ngày không thấy, Chiết Sương đã xa lạ với ta như thế sao?"

"Rõ ràng là huynh..."

Chiết Sương hạ mắt, nói chỉ một nửa, dừng lại nơi đó vừa trào phúng vừa thấp thỏm, sợ rằng nói thêm câu nữa, người trước mắt sẽ tựa như tia nắng ban mai trước sương sớm, thoáng qua đã tiêu tán.

"Làm sao Chiết Sương biến thành như vậy."

Ánh mắt Tư Kính vẫn mềm mại, ý cười mang theo trấn tĩnh độc hữu. Tựa như giờ phút này người nằm trên mặt tuyết băng lãnh, người chảy máu đầm đìa không phải là hắn.

"Tại sao ngươi có bộ dạng như thế!"

Chiết Sương thực sự không nhịn được nữa, tiến lên mấy bước, cúi người nắm vạt áo trước của hắn, cúi đầu nhìn, lông mi chỉ cách hắn một tấc.

Một tình cảm chưa từng có càn quét qua đầu não của nàng, đến mức hành động của nàng chỉ xuất phát từ vô thức, chưa từng qua đầu óc.

Đôi mắt của Tư Kính rất đen, tựa như vực sâu đã lâu không thấy ánh sáng, chôn giấu quá nhiều bí mật, mọi khúc mắc mọc thanh gai trên bụi hoa. .

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Nhưng con mắt như vậy, dưới ánh mắt chăm chú của nàng dần nổi lên gợn sóng nhàn nhạt.

Chiết Sương cơ hồ thoáng đọc được cảm xúc của hắn vừa nổi lên.

Nàng có chút kinh ngạc, bỗng gáy bị một lực đạo đè xuống.

Nàng cứ như vậy mở to mắt, dán lên đôi môi tựa tuyết lạnh buốt của Tư Kính.

Thân thể Chiết Sương run lên, Tư Kính liền mượn sức lúc này ngây người một khắc, đổi vị trí với nàng.

Thấy mắt nàng vẫn mở, trợn tròn, Tư Kính khẽ cười, rời khỏi môi nàng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, chậm rãi nói: "Sương nhi, chuyên tâm một chút."

Ngay sau đó, tay của hắn che kín lại.

Chỉ là lần này thứ mà hắn che kín lại là mắt của Chiết Sương.

Trong bóng tối, mọi giác quan đều trở nên cực kỳ nhạy cảm, lại thêm khu rừng vắng lặng, Chiết Sương chỉ cảm thấy thế giới của mình dần dần hướng tới một cõi hư vô trắng xóa.

Thế giới của nàng, chỉ còn lại nụ hôn mềm mại, xen lẫn mùi máu tươi.

Tư Kính hôn tựa như hắn lúc bình thường, không hề cường thế, nhưng lộ ra lực hút vô hình, trầm tĩnh ô nhu, triền miên lưu luyến khiến Chiết Sương tê dại từ đầu đến chân.

Cũng không biết đã qua bao lâu, tay của hắn mới dời khỏi đôi mắt của nàng. Nàng cũng mượn ánh sáng có chút chói mắt này, chậm rãi lấy lại tinh thần.

Sắc trời cùng ánh tuyết dung hòa thành một mảnh, trước mắt hỗn loạn, trong đầu rối bời.

Trong một tích tắc, Chiết Sương chỉ cảm thấy bản thân đã đánh mất tất cả năng lực ngôn ngữ.