Nhiễm Sương

Chương 68: Giờ chiều (Năm)



Vẻ mặt Thương Chiết Sương trì trệ, cơ hồ vô thức hỏi ra miệng: "Không lẽ người Hà Giang Dẫn yêu là đệ giết..."

"Tất nhiên không phải." Thương Từ Hàn nhíu mày, thần sắc trên mặc càng chán ghét hơn, "Khi đó ai cũng nói Hà Giang Dẫn lạnh lùng vô tình, trời mới biết hắn từ đâu có được người yêu đấy."

"Nói cách khác, đệ không biết người hắn ta muốn cưới là ai?"

"Cũng không phải..." Thương Từ Hàn hơi trầm ngâm, dường như có chút chần chừ, "Người này tên là Ôn Chiếu, là sư muội của Hà Giang Dẫn, còn về phần Ôn Chiếu chết thế nào, đệ cũng chưa đi tìm hiểu, chỉ có ấn tượng lờ mờ. Khi đó đệ cùng Hà Giang Dẫn đánh đến chết đi sống lại, ngày nào Ôn Chiếu cũng ở phía sau hắn."

"Sư muội à..."

Thương Chiết Sương nghĩ ngợi, vẫn không thể nghĩ ra.

Nếu đúng như Thương Từ Hàn nói, Hà Giang Dẫn là người lạnh lùng vô tình, cưới một người chết hiển nhiên không hợp với lẽ thường, trừ phi đây là ủy thác của sư môn.

Nàng vô thức nghiêng đầu nhìn Tư Kính, muốn hỏi một chút suy nghĩ của Tư Kính, nhưng Thương Chiết Sương bất giác âm thầm ngăn ở giữa hai người.

Huyệt Thái Dương của Thương Chiết Sương giật vài cái, nhất định tên Thương Từ Hàn này sẽ gây cho bọn họ không ít phiền phức, mạnh dạn mở miệng nói: "Tư Kính, huynh thấy thế nào?"

"Hà Giang Dẫn có thích Ôn Chiếu hay không, chỉ sợ phải sau khi gặp hắn mới có thể kết luận. Nếu không còn chuyện khác, chúng ta nên thu dọn một chút, mau chóng lên đường."

"Không ổn."

Lời Tư Kính còn chưa dứt, Thương Từ Hàn đã nói tiếp.

Thương Chiết Sương biết tính cách của Thương Từ Hàn, dù có không chỗ nào không ổn, hắn cũng sẽ dựa vào bản năng, nhất định phải đối nghịch với Tư Kính. Thương Chiết Sương hít một hơi sâu, vừa định bác bỏ lời của Thương Từ Hàn, lại nghe thấy Tư Kính nhàn nhạt từ tốn nói một câu.

"Thương công tử còn có cao kiến gì, xin lắng tai nghe."

Thương Từ Hàn nhíu mày, không nghĩ rằng Tư Kính sẽ nói thế này, hắn vuốt vạt áo chẳng để tâm nói: "Người này đã chết, có gì tốt mà thành thân. Nếu hợp tác, hai người đã nói điều kiện, vậy ta cũng nói một câu. Ngày Hà Giang Dẫn thành thân, phải để hắn không thể thành với Ôn Chiếu."

Thương Chiết Sương nhàn nhã đảo qua khuôn mặt của Thương Từ Hàn, cười khẽ: "Đệ nói có lý, người chết không có gì tốt mà lấy."

Nàng biết Thương Từ Hàn rõ ràng đang muốn làm khó bọn họ, điều kiện này không chừng cũng là nói mò, nàng cùng Tư Kính chỉ có thể tạm thời nghe theo hắn, bớt dẫn đến nhiều phiền phức.

Muốn để Hà Giang Dẫn trung thành với Ninh gia, cũng không chắc muốn hắn thành thân với Ôn Chiếu.

Huống hồ người chết không thể sống lại, Hà Giang Dẫn làm như vậy, nhất định phải dùng đến một phương pháp tà môn gì đó, mới có thể lưu lại hồn phách của Ôn Chiếu, để thành thân với một người chết.

"Vẫn là tỷ tỷ thương đệ." Trong lòng Thương Từ Hàn hiểu được vì sao Thương Chiết Sương nói như vậy, mượn câu văn vẻ nà để 'nói hươu nói vượn' một cách đường hoàng.

"Chiết Sương là tỷ tỷ của ngươi, tất nhiên sẽ thương ngươi."

Thương Chiết Sương không nghĩ tới Tư Kính càng am hiểu 'nói hươu nói vượn' hơn Thương Từ Hàn, mấy lời này của hắn sao lại tựa như đang dỗ dành Thương Từ Hàn thế?

Quả nhiên, Thương Từ Hàn liếc mắt nhìn Tư Kính, lần đầu tiên không đáp trả hay phản bác, chỉ cười khẽ, bỏ chuyện này sang một bên.

Tính tình Thương Từ Hàn âm tình bất định, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Sau khi chọc cho hắn vui vẻ, không chậm trễ, đám người bọn họ đi thu dọn một chút tay nải, đi đến Kỳ Sơn mà Thương Từ Hàn nói.

Kỳ Sơn ở phía Bắc Không vực, so với Hành Khánh càng gần cực bắc hơn, bốn mùa trong năm đều là mùa đông giá rét, thực vật đã ít lại càng thêm ít.

Thương Từ Hàn đã sắp xếp tai mắt bên cạnh Hà Giang Dẫn, phí một chút công phu liền biết ngày thành thân của Hà Giang Dẫn.

Trước đó Kỳ Sơn có trận tuyết không nhỏ, tuyết đọng dày, mỗi một bước đi đều giẫm rất sâu.

Thương Từ Hàn đi trước, ngăn gió tuyết thay cho Thương Chiết Sương, không quên quay đầu căn dặn nàng: "Tỷ tỷ, Hà Giang Dẫn này bái sư một Thần côn, hiểu không ít thuật pháp, hiện tại muốn lấy Ôn Chiếu đã chết, cái gọi là 'hỉ đường' cũng nhất định đã bày không ít trận pháp trong đó, đến lúc đó tỷ phải cẩn thận một chút."

Thương Chiết Sương gật nhẹ, hạ mắt xuống, dựa vào dư quang lén nhìn Tư Kính.

Dọc theo con đường này, Thương Từ Hàn luôn vô tình hoặc cố ý cản trở giao tiếp giữa nàng và Tư Kính, mà Tư Kính vẫn luôn giữ bộ dạng phong khinh vân đạm, thậm chí đang cố ý tạo cơ hội cho nàng và Thương Từ Hàn chung đụng.

Nàng hiểu tâm ý của Tư Kính.

Dù Thương Từ Hàn hung ác nham hiểm đối với người ngoài, nhưng nói trắng ra vẫn còn có tính trẻ con, đối với nàng lại tựa như đồ vật yêu thương âu yếm không muốn buông tay, không có chút ác ý.

Trong một tích tắc, nàng đã nghĩ nếu Thương Từ Hàn có thể tiếp nhận Tư Kính thì tốt rồi.

***

Trong hỉ đường u ám chỉ có hai ngọn nến đỏ rực rỡ bập bùng, xung quanh không có nguồn sáng khác.

Thương Chiết Sương quả thực không nghĩ tới, một ngọn núi hoang vu như Kỳ Sơn lại có một đường trang kim điêu ngọc trác.

Bọn họ vào từ cửa sổ bên cạnh, tiến vào gian đầu tiên lại chính là hỉ đường.

Khắp bốn phía đều có lụa đỏ, ngăn ánh nến chập chờn giữa màn tơ tựa sóng nước trong hỉ đường lộng lẫy.

Không một ai, nhưng cũng không thể coi là yên tĩnh.

Tiếng nhạc quanh quẩn giữa hỉ đường thanh tĩnh, nếu như tỉ mỉ nghe, chính xác là nhạc khúc tấu khi thành thân, chỉ là âm điệu hạ thấp chậm chạp, bỏ đi những giai điệu vui vẻ từ những nhạc khí.

Những tân nương mặc váy đỏ đứng giữa trung tâm hỉ đường.

Bởi vì các nàng đều mặc y phục giống nhau, lại được che kín bởi khăn đỏ, không ai thấy được khuôn mặt của họ.

Các nàng không chút động tĩnh đứng ở đó, tựa như người gỗ không có sinh mệnh.

Sau khi âm thầm vào hỉ đường này, thần kinh Thương Chiết Sương vẫn duy trì trạng thái khẩn trương cao độ.

Theo lời của Thương Từ Hàn, sư phụ của Hà Giang Dẫn là giang hồ thuật sĩ vô danh vô phái, nhưng dựa vào thiên phú dị bẩm của mình, lợi hại hơn sư phụ, vì biết được nỗi sợ của mọi người. Hắn bày ra trận pháp, nếu người khác xâm nhập nhất định rất hiểm nguy khó sống.

"Đệ nói... người Hà Giang Dẫn muốn thành thân là Ôn Chiếu, vì sao trong hỉ đường lại không chỉ có một tân nương?"

"Ôn Chiếu là một người chết, Hà Giang Dẫn muốn lấy người chết thì lễ thành thân phải khác người thường. Nói không chừng, hắn đúng thật là có thể dùng tà môn để khiến người chết sống lại." Lúc Thương Từ Hàn nói đến tên của Hà Giang Dẫn tràn đầy sự ghét bỏ, "Ôn Chiếu cũng thật đáng thương, khi còn sống làm trâu làm ngựa cho Hà Giang Dẫn, sau khi chết Hà Giang Dẫn còn không buông tha nàng ta."

"Làm trâu làm ngựa?"

"Khi Ôn Chiếu còn sống, ngày nào cũng đi theo Hà Giang Dẫn, mọi thứ đều cúc cung tận tụy, nhưng Hà Giang Dẫn không xem nàng ta là người, tựa như không khí. Nếu không thì đệ đã có thể đánh cược đi uy hiếp hắn."

"..."

Thương Chiết Sương nhất thời không lên tiếng, trầm mặc, định thần nhìn chằm chằm vào nén hương đốt trong hỉ đường.

Nén nhang này có mùi hương khác với vật thường, đại khái tựa như có hai ngón tay dấy sương mù bay về phía sau, màu đỏ tươi như máu.

"Nén nhang này có lẽ cùng một giuộc với trận pháp Hà Giang Dẫn bày ra, nói không chừng cũng có thể mắt trận trong trận pháp của Hà Giang Dẫn." Tư Kính quét một vòng, thản nhiên nói.

"Không sai, còn có mấy nữ tử này..." Thương Chiết Sương hơi chần chừ, đưa ra một suy đoán đến chính mình còn nghi ngờ, "Trong đó sẽ có Ôn Chiếu hay không đây?"

Thương Từ Hàn khẽ giật mình, cười khẽ: "Muốn xác minh ý nghĩ của tỷ tỷ rất đơn giản."

"Đệ..."

Chưa đợi Thương Chiết Sương nói lời ngăn cản, thanh kiếm của Thương Từ Hàn đã ra khỏi vỏ, kiếm khí chấn động, hất sau khăn trùm đầu của sáu tân nương, lộ ra khuôn mặt ẩn giấu.

Trừ vẻ hồng hào của một mỹ nahan đang nhắm mắt ở giữa, năm người còn lại thật sự chính là người gỗ!

Ngũ quan của các nàng tựa như đúc từ một khuôn, mỗi một người gỗ đều có chỗ tương tự với mỹ nhân ở giữa, nhưng ánh mắt của chúng đều không ngoại lệ, đều mở to.

Đôi mắt lớn hơn trái hạnh trợn trừng nhìn chằm chằm vào ba người, khiến người khác sinh ra sợ hãi.

Thương Chiết Sương híp mắt lại, nhìn nến đỏ đang tỏa hương, nói khẽ: "Dường như hỉ đường đã bố trí xong, hẳn là Hà Giang Dẫn sẽ lập tức đến."

"Loại trận pháp này coi trọng nhất là thời gian, nếu cái gọi là 'giờ lành' đã đến, Hà Giang Dẫn chắc chắn sẽ hiện thân."

"Muốn để Hà Giang Dẫn không thành thân được với Ôn Chiếu rất đơn giản."

Thương Chiết Sương nhìn Thương Từ Hàn nói, "Đánh tráo Ôn Chiếu."

Đôi mắt Thương Từ Hàn lướt qua một tia nghiền ngẫm: "Tuy là chúng ta không biết những người gỗ này có sắp xếp theo trình tự hay không, nhưng mà cũng có thể thử một lần."

Thương Chiết Sương nghe hắn nói, cười nhạt: "Nếu như không ngại trình tự, chẳng phải uống phí công sức sao, ý của ta là, ta sẽ đổi chỗ với Ôn Chiếu."

"Tỷ tỷ..." Thương Từ Hàn sững sờ, vô thức định ngăn cản.

"Đây không phải là điều kiện của đệ sao, hiện tại mới bắt đầu đã bó tay bó chân, không phải là tác phong của Thương Từ Hàn đệ."

Tư Kính biết phong cách hành sự của Thương Chiết Sương luôn như thế, mà nếu nàng đã nói ra, tất sẽ nắm chắc có thể toàn thân trở ra, nàng không phải là kẻ hữu dũng vô mưu.

Thế nên hắn liền gật đầu với nàng: "Vậy muội cẩn thận."

Nhưng lời của hắn bên đây chưa dứt, bỗng cảm giác bên trái có một ánh mắt hung ác nhìn tới.

Quả nhiên là Thương Từ Hàn.

Đôi mắt Thương Từ Hàn băng lãnh, nhìn Tư Kính tựa như muốn ăn tươi nuốt sống, tiếp đó lúc chuyển tới hướng của Thương Chiết Sương lại đổi sang cách nhìn khác.

"Vậy thì tỷ tỷ cẩn thận một chút, nếu trận pháp có bất thường, đệ sẽ trực tiếp giết Hà Giang Dẫn."

Thương Chiết Sương hơi sững sờ, nàng biết ý của Thương Từ Hàn là đang uy hiếp.

Mục đích nàng cùng Tư Kính tới đây vốn là để Hà Giang Dẫn tận lực vì Ninh gia, nếu Hà Giang Dẫn chết, bọn họ sẽ thất bại trong gang tấc. Thương Từ Hàn khác bọn họ, mục đích hắn ở lại là vì nàng, Hà Giang Dẫn sống hay chết đều không liên quan.

Thậm chí, đáy lòng của hắn còn hận không thể để kẻ thù xưa hồn phi phách tán.

"Ta biết rồi." nàng nhàn nhạt trả lời, trong lòng có tính toán.

Hương đã đốt hơn phân nửa, ánh sáng nơi đây ảm đạm, nếu không chú ý, rất khó nhìn thấy sự khác biệt giữa bộ váy đỏ của nàng và của tân nương. Mà nàng cũng chỉ cần tranh thủ thời gian phá được trận của Hà Giang Dẫn là được.

Thương Chiết Sương bay lên, nhặt lên khăm trùm của tân nương đắp lên cho những người gỗ kia, sau đó xoay người dựng lên thân thể của Ôn Chiếu.

Nàng không chạm vào thân thể Ôn Chiếu còn được, chạm vào, dù không sợ hãi thì toàn thân cũng nổi lên một lớp da gà.

Theo lý thuyết, Ôn Chiếu chết đã nhiều ngày.

Nhưng da thịt của nàng ta lại cực kỳ mềm mại, có nhiệt độ chỉ thuộc về người sống, trên thân cũng không có mùi thối rữa, chỉ có một hương thơm nhàn nhạt. Nếu không phải đã sớm biết Ôn Chiếu đã qua đời, e là nàng cũng coi là chẳng qua Ôn Chiếu chỉ bị ngất đi.

Tàn hương trên nhang đỏ đã lung lay sắp đổ, Thương Chiết Sương biết thời gian không còn nhiều, mà tựa hồ phía xa đã có tiếng bước chân.

Nàng đưa thi thể của Ôn Chiếu cho Thương Từ Hàn và Tư Kính, nhanh chóng lách mình đứng về vị trí lúc trước Ôn Chiếu đứng, trùm khăn tân nương lên đầu.

***

Tác giả:

Thương Từ Hàn: Thật sự ta rất không hài lòng với tỷ phu.