Nhiên Đăng

Chương 18: Thi Đà Lâm 2



Edit by Mặc Hàm

Sáng sớm hôm sau, mặt trời mọc sau mây, gió tuyết đã dừng lại.

Tạ Phùng Thù tỉnh dậy sớm, Trào Khê không biết đi đâu, Giáng Trần vẫn nhắm mắt ngồi trước cột, Tạ Phùng Thù nhìn chằm chằm sườn mặt đối phương trong chốc lát, từ mí mắt nhìn thấy chóp mũi, lại nhìn thấy đôi môi nhạt màu.

Rõ ràng là một bộ dáng thanh thanh lạnh lùng, lại làm cho Tạ Phùng Thù nhìn đến vui vẻ, trong lòng đón gió xuân

Tạ Phùng Thù do dự có nên đánh thức đối phương hay không, còn chưa kịp suy nghĩ khéo, chợt nghe thấy tiếng hạc kêu ngoài miếu

Y ra cửa, thấy một con bạch hạc lướt qua tầng mây bay tới từ phía nam, cuối cùng đậu trước mặt Tạ Phùng Thù xoay hai vòng.

Tạ Phùng Thù càng nhìn càng cảm thấy tiên hạc này có chút quen thuộc, trong nháy mắt liền nghe thấy thứ trước mắt này mở miệng, một cỗ ngữ khí non nớt của tiểu hài tử.

“Tạ Phùng Thù, sao người còn không về nhà! Mấy ngày trước Phù Quang Quân cùng Ngọc Cơ Quân lại tới núi Vô Minh, ta nói người bế quan trong động phủ dưới Vô Minh Nhai, tạm thời không gặp mặt. Phù Quang Quân cũng mất hứng, lúc đi mặt dài ra —— đúng rồi, người ở nhân gian mua cho ta cái gì, nói trước, ta không cần người mua kẹo! Ai nha, trước mặc kệ, dù sao người nhớ mau trở về một chút, bằng không chờ Phù Quang Quân phát hiện sẽ cho người ăn quả đắng! ”

Tạ Phùng Thù: “…”

Một chuỗi lời nói này tốc độ cực nhanh, giống như pháo liên châu rót vào trong tai Tạ Phùng Thù, nghe cực kì ầm ĩ. Nhưng Tạ Phùng Thù đã lâu không nghe thấy thanh âm líu ríu của Minh Kha, nghe xong ngược lại mang theo ý cười.

Y kiên nhẫn hướng về phía tiên hạc nói: “Sợ cái gì,  Bùi Ngọc còn có thể ăn ta sao? Yên tâm đi, sắp về rồi, chờ trở về nhất định mang cho ngươi đồ chơi mới mẻ.”

Đợi nói xong, Tạ Phùng Thù nhẹ nhàng vuốt đầu tiên hạc, bạch hạc trước mắt y liền kêu một tiếng, xoay quanh nửa vòng hướng đông, nhanh chóng biến mất trong tầng mây.

Chờ hạc ảnh bay xa, Tạ Phùng Thù thu hồi ánh mắt vừa muốn xoay người, bất thình lình bên cạnh truyền đến một câu: “Bùi Ngọc là ai? ”

Thanh âm trầm thấp lại không hề có dấu hiệu, Tạ Phùng Thù thiếu chút nữa bị dọa đến giật mình một cái, quay đầu lại liền thấy Trào Khê đứng ở phía sau.

Người này bước đi sao không phát ra tiếng?

Tạ Phùng Thù hít sâu một hơi, đáp: “Phù Quang tiên quân Bùi Ngọc, thiên giới tư pháp chi thần. ”

“Vị trí cao hơn người?” Trào Khê nói, “Hay là chỉ ghim ngươi? Bằng không làm sao có thể nói sẽ để ngươi ăn quả đắng?”

…… Vị phân từ này dùng tốt thật, trong lúc hoảng hốt Tạ Phùng Thù đều cảm thấy mình không phải ở tiên ban, mà là hậu trạch của nhà giàu nào đó.

Dù sao cùng người trước mắt này nói cũng không có gì đáng ngại, huống chi một đường ở chung, Trào Khê tuy rằng tính tình không tốt, ngược lại cũng không phải là người thích nói chuyện phiếm —— hắn ngay cả nói chuyện cũng không vui.

Tạ Phùng Thù dứt khoát buông tay: “Ngược lại cũng không phải, hầy, chuyện vị trí, Bùi Ngọc là võ thần thiên giới, từ trước đến nay nghiêm khắc, ngược lại nói nhằm vào ta thì chưa chắc.”

Tạ Phùng Thù suy nghĩ một chút, đáp: “Dù sao, ta rất ít lui tới chỗ các tiên quân.”

Tạ Phùng Thù vừa mới phi thăng liền được phân đến núi Vô Minh, lúc mới bắt đầu ngay cả một tiên đồng y cũng không có, núi Vô Minh biển sâu, mây mù trăm năm không tan, bởi vì không thấy ánh mặt trời, cỏ cây khó sinh. Hồ sen trong viện y nuôi liền chết, chết lại nuôi, giày vò trăm năm mới sống sót.

Tính tình y nhàn rỗi, mỗi ngày liền mang đồ ăn vặt chạy tới chỗ ở của tiên quân khác lẩm bẩm. Chỉ là thần tiên trên trời hình như không rảnh rỗi. Tạ Phùng Thù cũng không thèm để ý, nhà này nói bận việc thì đổi sang nhà khác, nhà kia nói bế quan tu luyện liền đi một chỗ khác, tiên giới lớn như vậy, được Tạ Phùng Thù vui vẻ chạy một lần.

Một đoạn thời gian như vậy, Phù Quang Quân Bùi Ngọc liền cầm thiên chỉ đến Vô Minh, mặt lạnh  mắt lạnh khiển trách y một trận, nói Tạ Phùng Thù tùy ý chạy loạn, quấy nhiễu những tiên quân khác tu hành.

Tạ Phùng Thù còn tưởng rằng thật sự là mình quấy rầy người khác, còn khiêm tốn suy nghĩ lại một đoạn thời gian, cũng không chạy ra ngoài, ngoan ngoãn chờ sinh nhật Thiên Đế hoặc Vương Mẫu, hoặc là chư tiên mấy chục năm một lần tụ hội.

Mùng ba tháng ba sinh nhật Vương Mẫu, quảng phát thiệp mời, tất cả tiên quân thiên giới đều cần có mặt chúc mừng. Tạ Phùng Thù chọn một gốc hoa sen ngàn cánh sen duy nhất mình vừa mới trồng, trong viện sống tốt làm thọ lễ, ôm hoa ở trong viện chờ cả ngày, từ mặt trời đỏ mới thăng đến hạo nguyệt phù hải.

Không có ai đến đưa thiệp mời, cũng không có ai gọi y.

Tạ Phùng Thù thậm chí còn cho rằng mình nhớ nhầm thời gian, hoặc là yến tiệc xảy ra biến động gì, hàm súc hỏi một vị Tư Lễ tiên quân, đối phương kinh ngạc nói: “Sinh nhật Vương Mẫu? Làm rồi, tất cả tiên quân thiên giới đều tới, thật là náo nhiệt! ”

Tạ Phùng Thù mới biết, mình bị người ta quên mất.

Y lại nghĩ đến đủ loại thoái thác trước đây khi y đến thăm các tiên quân khác, dường như ngộ ra một điều—— thì ra chư vị tiên quân đều không quá muốn gặp ta.

Từ đó về sau, Tạ Phùng Thù rất ít khi ra ngoài. Mỗi ngày ở trong viện xem sách nhàn rỗi, trồng hoa sen. Thẳng đến sau này, y cảm thấy không còn ai cùng nói chuyện, mình phỏng chừng muốn trở thành tiên quân câm đầu tiên của Thiên giới, viết thư, hỏi Thiên Đình có thể cho y một tiên đồng hay không.

Cách hồi lâu, núi Vô Minh rốt cục lại có thêm Minh Kha

Tạ Phùng Thù chọn lựa nói một chút, cuối cùng nói: “Cho nên nói, mấy trăm năm không gặp mặt một lần, lấy đâu ra nhằm vào?”

Y vừa nói vừa nhìn Trào Khê, không ngờ sắc mặt đối phương đen kịt, cau mày mắng: “Cái này còn không gọi là nhằm vào sao?”

Nói xong tựa hồ bất quá nghiện, trừng mắt nhìn Tạ Phùng Thù nói: “Người khác nhằm vào ngươi còn nén giận, không dám đánh lại sao? Thành cái bộ dạng này!”

…… Được, yêu giới thật sự là thắng thắng, khoái ý giang hồ.

“Ngươi tức cái gì?” Tạ Phùng Thù có chút ủy khuất bắt tay, “Đó là thiên giới, tốt xấu gì tất cả mọi người đều xếp vào tiên ban, tùy tiện đánh người nhiều không tốt.”

Tạ Phùng Thù lại nói: “Hơn nữa, muốn nói nhằm vào, người khác cũng không có Trường Tứ Quân một đường luôn nhắm vào ta.”

Trào Khê nghe vậy lập tức lạnh mặt: “Ta nhằm vào ngươi?”

Tạ Phùng Thù không nói gì, chỉ mở to hai mắt nhìn Trào Khê, ý tứ kia vô cùng rõ ràng: Chẳng lẽ không có?

Một lúc lâu sau, Trào Khê cười lạnh một tiếng: “Vậy còn không phải bởi vì ngươi làm người ta chán ghét.”

Dứt lời, hắn xoay người đi vào trong miếu, chỉ lưu lại Tạ Phùng Thù bị hắn nghẹn đến một hơi thở không nổi, oán hận nói: Quả nhiên vẫn là muốn giới thiệu hắn làm quen với Bùi Ngọc.

*

Tạ Phùng Thù chỉ đọc được ghi chép về Thi Đà Lâm trong sách, cũng không biết vị trí cụ thể. Giáng Trần lại không chút do dự, trực tiếp mang theo bọn họ một đường đi tây bắc.

Dọc theo đường đi Tạ Phùng Thù nhịn lại nhịn, rốt cục vẫn không nhịn được, hỏi: “Ngươi có biết Thi Đà Lâm ở đâu không?”

Tạ Phùng Thù đọc vốn đã là điển tịch tiên gia, ghi chép về Thi Đà Lâm vẫn chỉ có vài câu, dù sao cũng không phải chỗ tốt gì, coi như là cơ yếu của Phật giới.

Đoạn đường này không thể so sánh với khi đi tây nam, đi ngang qua thành quách thôn xá nhộn nhịp, ba người không dám lỗ mãng, quy củ qua mua ba con ngựa ở trấn nọ, một đường đi về phía bắc.

Giáng Trần khẽ gật đầu nói: “Ở tây bắc vùng đất lạnh lẽo.”

“Nghe nói nơi đó giam giữ đều là Phật tu phạm nghiệp, thậm chí còn có Tam Thiên vẫn đọa Phật?”

Ba ngàn tự tại thiên, vô sắc thiên, đại phạm thiên, trong đó Đại Phạm Thiên là thiên cao nhất, vô sắc tự tại theo thứ tự. Trên đời người niệm Phật nhiều, có thể thành Phật tu cũng không nhiều, mà phàm là Phật tu có thể đăng tam thiên, đều đã thành thánh.

Hòa thượng này tuy rằng vào Phật tu, nhưng khổ tu bảy trăm năm còn ở nhân giới, lại biết nơi giam giữ Tam Thiên vẫn đọa Phật.

Trong lòng Tạ Phùng Thù nghi ngờ tầng tầng lớp lớp, nghĩ lại: Đối phương còn biết Vu Chử, hiểu rõ Yêu Ma tông, hiện tại có thêm Thi Đà Lâm cũng không hoàn toàn kỳ quái.

Y không muốn hỏi lại, cười ha ha nói: “Cũng không phải là ngươi đi qua chứ?”

Câu này của Tạ Phùng vốn là thuận miệng nói bậy—— làm sao có thể, không nói đến Thi Đà Lâm khó vào khó ra, Giáng Trần cũng không có khả năng giống như đã vào nơi đó.

Hắn không  phi thăng, lại hiểu biết rộng, cũng không cản trở một thân thiền ý thông suốt, chỉ là bộ dáng thần sắc lạnh hơn một chút, thoạt nhìn không dễ tiếp cận.

Đầu Tạ Phùng Thù còn đang mải suy nghĩ, Giáng Trần bên kia đã mở miệng.

“Vốn là vậy.”

Giáng Trần nhìn con đường bụi mù bốn phía, thản nhiên nói: “Xảy ra biến cố, sau ở lại Tu Di, do Ba Ngàn Thần Phật vấn tội.”

Tạ Phùng Thù cả kinh quên lời nói, thiếu chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống.

Y vội vàng ổn định thân hình, một lúc lâu sau mới tìm lại được thanh âm của mình.

“Thì ra thạch Phật mỗi đêm hỏi là chuyện như vậy…”

Y vừa nhìn thấy Giáng Trần đã đoán được đối phương có lẽ là phạm nghiệp, giờ phút này được chứng thực, Tạ Phùng Thù nhìn chằm chằm đối phương trong chốc lát, lại có chút thiên vị nghĩ, không chừng chỉ là do quy củ Phật tử nhiều, hạt vừng lớn hơn một chút cũng phải tính toán chi li.

Y có chút ngang ngược không lý lẽ, nếu đặt ở triều đình, sống lại là một quân vương mờ mịt vô đạo. May mà Tạ Phùng Thù còn không có quyền lợi chư hầu, y chỉ nhìn  lưng Giáng Trần phía trước, trong lòng dâng lên một chút tiếc hận.

Người như vậy, sao Phật Tổ lại không thích chứ?

Bổn tiên quân còn rất thích.