Nhiên Đăng

Chương 55: Tiền Trần 15 (tu)



Edit by Mặc Hàm

Mưa đêm rả rích, bên ngoài là hàn ý nồng đậm, trong phòng lại ấm áp. Tạ Phùng Thù nằm trên giường, nhìn Giáng Trần dùng một cành trúc nhỏ đi chọn bấc đèn cho Trường Minh Đăng trên bàn.

Ngọn nến đang cháy sắp thấm vào dầu đèn lúc sáng lúc tối bị Giáng Trần nhấc lên, lại một lần nữa nhen lên. Giáng Trần buông cành trúc trên tay xuống, quay đầu đối mặt với ánh mắt Tạ Phùng Thù trên giường.

Tạ Phùng Thù đã cởi ngoại bào, mặc áo lót màu trắng, cả người đều quấn vào trong chăn, chỉ ngửa mặt lên. Giáng Trần nói, “Sao còn không ngủ?”

Tạ Phùng Thù đương nhiên trả lời: “Chờ ngươi.”

Y vươn tay vỗ vỗ một nửa giường trống rỗng bên cạnh mình, giống như tranh công nói: “Mau đến đây.”

Y nói chuyện hợp tình hợp lý, giống như không có ý nào khác, nhưng chờ Giáng Trần lên giường, Tạ Phùng Thù lập tức lăn vào trong ngực đối phương, trán chống lên ngực Giáng Trần, buồn bực cười rộ lên.

Cách chiếc áo lót mỏng manh, Giáng Trần có thể cảm nhận được một chút ấm áp trên trán Tạ Phùng Thù truyền đến. Hắn không lùi lại, chỉ nói: “Mau ngủ đi.”

Tạ Phùng Thù ngủ một buổi chiều, lúc này ngược lại ngủ không được, hắn ngẩng đầu lên, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Mị ma kia ——”

Giáng Trần im lặng một chút, vẫn trực tiếp nói với đối phương: “Ta giết nàng.”

Tạ Phùng Thù cũng không sợ hãi, chỉ có chút lo lắng nhìn Giáng Trần: “A, sư phụ nói hòa thượng không thể làm ác, không thể sát sinh, ngươi sẽ bị phạt sao?”

“Không, không phải tất cả hòa thượng đều không sát sinh.” Giáng Trần Đáp, “Cũng không phải chỉ có sát sinh mới gọi ác.”

Tạ Phùng Thù hỏi: “Còn có cái gì nữa?”

“Trong miệng nói làm thiện, vì thế đánh cờ hiệu thiện, đem lỗi lầm đẩy cho người khác, còn cảm thấy mình bi thương.”

Giáng Trần nói xong một thồi, cúi đầu nhìn Tạ Phùng Thù vẻ mặt mờ mịt, vì thế cười cười, không nói nữa, chỉ nói: “Ngủ đi.”

Hắn khó có được cười, lúc cười rộ lên trong mắt giống như ẩn chứa một chút ánh trăng. Tạ Phùng Thù lập tức quên Giáng Trần vừa rồi nói cái gì, chỉ có thể nhìn thấy đối phương mang theo một chút huyết sắc nhàn nhạt trên môi mỏng, ngay trên trán hắn mấy tấc, trên môi có một chút vết thương nho nhỏ, là vừa rồi ở Phật Đường bị Tạ Phùng Thù dập trúng.

Tạ Phùng Thù đến gần một chút, vươn đầu lưỡi liếm liếm trên đó.

Giáng Trần cúi đầu nhìn y, ngữ khí ôn hòa: “Làm cái gì?”

Bọn họ dựa vào quá gần, khi nói chuyện hô hấp đan xen, Tạ Phùng Thù lại kề sát một chút, hôn lên hai cánh môi mỏng kia.

Tay y đặt ở bên hông Giáng Trần, nóng như một ngọn lửa, ánh mắt nhắm lại, lông mi run lên, Giáng Trần tùy y hôn, ôm lưng Tạ Phùng Thù cùng hắn môi răng giao triền. Qua không biết bao lâu, Tạ Phùng Thù rốt cục có chút chịu không nổi lui ra, ở trong chăn có chút dồn dập thở dốc, tay nắm lấy Giáng Trần, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, làm cho quần áo ẩm ướt lại nhăn nhúm.

Y phục của y có chút mở, lộ ra một tấc xương quai xanh, Giáng Trần thay y chậm rãi kéo lại, thấy ánh mắt Tạ Phùng Thù cũng không chớp nhìn mình, Giáng Trần cúi đầu hôn lên trán y, thanh âm hơi có chút khàn khàn: “Mau ngủ.”

Tạ Phùng Thù ngoan ngoãn nằm trong lòng Giáng Trần, giống như một con vật nhỏ dán vào ngực đối phương, y nghe thấy tiếng tim Giáng Trần truyền tới, từng chút từng chút, trầm ổn hữu lực. Tạ Phùng Thù nhắm mắt lại, lúc nói chuyện còn mang theo một chút thở hổn hển: “Ta nghe thấy nhịp tim của ngươi ”

Giáng Trần lau mồ hôi giữa trán y và trả lời: “Nó là của ngươi.”

Hắn nói một nửa là tình cảm ấm áp của hai người hiện tại, còn có một nửa là lời thề moi tim lúc trước, Tạ Phùng Thù không rõ, chỉ thỏa mãn cười hai tiếng, nằm sấp trên ngực đối phương ngủ thiếp đi.

Đến đêm khuya, vạn vật tịch mịch, Giáng Trần đột nhiên mở mắt ngồi dậy.

Đèn trong phòng còn đang cháy, đèn đuốc mờ nhạt, Giáng Trần cầm tay Tạ Phùng Thù lộ ra ngoài chăn, mặt không chút thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa bên ngoài còn chưa ngừng, ngoài trăm dặm, cửa sơn động Giáng Trần tru sát mị ma kia bị nước mưa rửa sạch đến đất ẩm ướt mềm mại, một luồng ma khí màu đen như sương quanh nơi mị ma chết quanh quẩn mấy vòng, lại nhanh chóng tản đi.

Cỗ ma khí kia nhạt đến mức không đáng kể, tán loạn lại quá nhanh, bất quá trong nháy mắt Giáng Trần đã không cảm giác được, hắn khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn Tạ Phùng Thù. Đối phương dán vào ngực mình ngủ rất say, hô hấp đều dài.

Giáng Trần nhìn một lát, cúi đầu dùng khóe môi nhẹ nhàng chạm vào mí mắt Tạ Phùng Thù.

Có một đêm này bắt đầu, Tạ Phùng Thù liền bắt đầu không kiêng nể gì, quả thực đem nơi này của Giáng Trần trở thành một nhà khác của mình. Theo lời Trào Khê nói, “cũng không biết cả ngày lăn lộn với một hòa thượng cái gì.”

Tạ Phùng Thù ngoài miệng không nói, trong lòng còn phải phẫn nộ bất bình phản bác: Ngươi thì biết cái gì, thú vị hơn nhiều.

Thời gian trôi qua, lá gan Tạ Phùng Thù càng lúc càng lớn, lúc trước trong sư môn quy định không được ở bên ngoài qua đêm, không được chạy xa, không được vụng trộm xuống núi liền thành luật bất thành văn. Tạ Phùng Thù được sư môn chiều chuộng, lại gặp phải Giáng Trần, đầy giương oai đầy trời đầy đất, mình chạy loạn còn chưa tính, nhất định phải mang theo Giáng Trần cùng. Đôi khi lẻn vào rừng sâu, hoặc đối diện với đỉnh ngọn lượn núi một vòng, đôi khi chạy đến nhân gian.

Vừa xuống núi, Tạ Phùng Thù tất nhiên phải đi quán trà lâu nghe sách, tài tử giai nhân, hiệp khách giang hồ, quỷ quái kỳ văn… Người tới không cự tuyệt, trong tay cầm cái miệng lẻ vừa mới mua ngồi lên ghế trà lâu, tất nhiên phải đợi đến khi trời tối, tiên sinh nói sách vỗ kinh đường mộc, nói một câu “Lại nghe lần sau phân giải”, thu sạp đóng cửa.

Sau đó Tạ Phùng Thù liền cảm thấy mỹ mãn, cùng Giáng Trần thừa dịp bóng đêm trở về Tu Di.

Lúc trở về trời đã tối đen, trên đường phố tối đen, Tạ Phùng Thù liền có thể yên tâm lớn mật nắm tay Giáng Trần, chậm rãi trở về.

Thời gian bọn họ đi cũng không nhiều, hai ba tháng mới xuống núi một lần, nhưng quá mức chú ý, thời gian dài, người thường xuyên đi uống trà cũng biết cứ cách vài tháng lại có một vị bạch y hòa thượng mang theo một vị thiếu niên hồng y đến nghe sách, ngồi ở trong trà lâu cả một buổi chiều.

Bóng đêm mờ mờ, sao chiếu ảm đạm, trong trời đất hình như chỉ còn lại hai người bọn họ. Tạ Phùng Thù nắm tay Giáng Trần, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên cùng đối phương xuống núi, mặt mày đối phương lạnh lùng, thuận miệng nói ra kiếp trước kiếp này của hai phàm nhân.

Tạ Phùng Thù trước kia chưa từng hỏi lai lịch của Giáng Trần, hiện tại ngẫu nhiên nhớ tới, đột nhiên có chút tò mò, vì thế quay đầu tinh tế đánh giá đối phương.

Giáng Trần nhận ra ánh mắt của y, quay đầu nói: “Làm sao vậy?”

Tạ Phùng Thù do dự một chút, vẫn thành thật nói: “Lâu như vậy, ta còn không biết ngươi đến từ đâu?”

Ánh mắt Giáng Trần nhu hòa, đáp: “Từ Đại Phạm Thiên.”

“Đại Phạm Thiên, là trên trời sao?”

“Ừm.” Giáng Trần giống như đang đối mặt với một đứa trẻ không biết thế sự, kiên nhẫn đáp, “Tiên giới chín tầng, Phật gia Tam thiên, Đại Phạm Thiên ở chỗ cao nhất.”

Tạ Phùng Thù nghe liền cảm thấy Giáng Trần rất lợi hại, nhưng y thấy thần sắc Giáng Trần lạnh nhạt, cũng không phải là bộ dáng rất vui mừng.

Tạ Phùng Thù nghĩ: Sư phụ từng nói chỗ cao lạnh lẽo vô cùng, trên trời cao như vậy, đại khái là rất lạnh.

Vì vậy, y không hỏi nữa, mắt đảo ngược, và nói: “Cuốn sách ngày hôm nay chỉ nói một nửa, ngày mai chúng ta trở lại nghe tiếp?”

Giáng Trần chỉ nhớ hôm nay kể chuyện của một giai nhân tài tử, vì thế hỏi: “Dễ nghe không?”

“Dễ nghe, nhưng có chút nghe không hiểu.” Tạ Phùng Thù nói: “Trong câu chuyện hôm nay có một câu ‘Buông rèm gối thấp, màn gấm đêm xuân’, ngươi có biết có ý gì không?”

Giáng Trần dừng bước, siết chặt tay Tạ Phùng Thù, trong giọng nói có chút ý cảnh cáo: “Tạ Phùng Thù.”

Tạ Phùng Thù cười ha ha.

Hắn lớn như vậy, làm sao có thể thật sự không hiểu chứ. Tạ Phùng Thù càng cười thanh âm càng nhỏ, cuối cùng trong ánh mắt Giáng Trần chậm rãi dừng lại.

Mặt y có chút đỏ lên, nắm tay Giáng Trần, giống như đang làm chuyện xấu hạ thấp thanh âm, nhỏ giọng nói: “Tối nay ta không trở lại Minh Kính Đài, được không?”

Lúc Tạ Phùng Thù làm nũng thanh âm vừa dính vừa mềm, giống như ngậm một viên kẹo thông. Y đã cao hơn rất nhiều, giống như trúc mới sinh trong chùa đầu xuân, đôi mắt ẩm ướt sáng ngời.

Giáng Trần không trả lời, nhưng cuối cùng cũng không buông tay Tạ Phùng Thù ra.

Về sau lại qua rất nhiều năm, nghe lão đầu đọc sách thay người, tiểu hài tử bên cạnh dùng khay đòi tiền lớn lên thành thiếu niên, thay thế vị trí người nói chuyện, hai người liền không đi nữa.

Cũng không phải bởi vì kể không hay, chẳng qua nhoáng một cái nhiều năm, hai người vẫn là bộ dáng này, sẽ có người nghi ngờ.

Đương nhiên, ngoại trừ những thời gian giương oai này, còn có càng nhiều thời gian Tạ Phùng Thù đều dùng để tu hành.

Trước kia lúc y tu luyện còn có thời điểm lười biếng đùa giỡn, hiện giờ lại cần cù khắc khổ không chịu nổi, hận không thể sáng sớm hôm sau tỉnh lại, liền phát hiện mình kết đan.

Tuy Rằng Lữ Tê Ngô nói qua rất nhiều lần tu hành không thể nóng lòng cầu thành, nhưng Tạ Phùng Thù quá muốn sớm kết đan, y muốn sớm ngày trưởng thành đại yêu, sau đó hợp tình hợp lý nói với Lữ Tê Ngô: “Con muốn thành thân.”

Có yêu quái tu hành vì phi thăng thành tiên, có người vì hô phong hoán vũ, đại khái Tạ Phùng Thù là yêu quái đầu tiên trên đời này vì sớm ngày thành thân mà khắc khổ tu hành.

Mỗi ngày sau khi kết thúc luyện công, Tạ Phùng Thù chỉ cần không mệt đến mức không đứng dậy nổi, nhất định là muốn chạy sau núi một chuyến. Có khi thời gian còn sớm, cửa chùa sẽ không đóng, nửa mở nửa khép, chờ Tạ Phùng Thù trực tiếp đẩy cửa đi vào, có khi thời gian muộn, trời tối mây thấp, trước miếu sẽ có một ngọn đèn lồng, ở trong gió núi lắc lư, chiếu sáng một bóng đêm.

Có đôi khi sáng sớm Tạ Phùng Thù từ chỗ Giáng Trần trở về, vận khí không tốt bắt gặp Lữ Tê Ngô dậy sớm, ở trong sân đi dạo, liền gặp đối phương vẻ mặt buồn bã nhìn mình, vuốt râu thở dài: “Con lớn rồi, không giữ được nữa.”

Làm cho Tạ Phùng Thù mỗi lần đều kinh hồn bạt vía, y luôn cảm thấy Lữ Tê Ngô nhìn ra cái gì, nhưng Lữ Tê Ngô mỗi lần chỉ nói xong một câu này, sẽ không kiên nhẫn phất tay, để cho tiểu đồ đệ của mình đi tu luyện.

Tuy Linh và Trào Khê liền không có tốt như vậy đuổi đi, mấy năm đầu còn tốt, về sau cũng bắt đầu nổi lên nghi ngờ, truy hỏi Tạ Phùng Thù cả ngày chạy đi tìm Giáng Trần làm cái gì.

Dù sao vừa mới bắt đầu bọn họ chỉ cho rằng núi Tu Di ít người qua lại, Tạ Phùng Thù thật vất vả mới có được bạn bè, thân cận cũng là chuyện nên làm. Nhưng nhiều năm liên tiếp vẫn không mệt mỏi, thậm chí ngay cả nhà cũng không về, liền nói không được.

Tạ Phùng Thù vừa mới bắt đầu còn giả điếc giả câm, rốt cục có một ngày bị hai người liên hợp chặn ở trong phòng.

Tuy Linh một thân quần áo màu khói, mặt mày hơi nhíu lại, dùng ngón tay thon dài điểm trán Tạ Phùng Thù: “Lại chạy, ghế cũng chưa ngồi nóng, lại nghĩ đến đi đâu?”

Bây giờ nàng càng ngày càng xinh đẹp, tính tình cũng có chút nóng, Tạ Phùng Thù ôm trán kêu oan: “Nào có, rõ ràng đệ ở nhà hai ngày. ”

“Đúng vậy, đợi một hai ngày, lại chạy một hai ngày, ngươi cũng không nhàn rỗi đến hoảng loạn” Trào Khê ôm tay dựa vào trước cửa, liếc mắt nhìn Tạ Phùng Thù, “Nếu không phải đã đi sau núi là một hòa thượng, ta còn tưởng rằng là một yêu quái mê hoặc tâm trí người ta đấy.”

Tạ Phùng Thù không dám cãi lại, chỉ hỏi: “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”

Tuy Linh thở dài, nhìn Tạ Phùng Thù ý vị sâu xa: “Tiểu Thù, ở chung với người khác vừa phải tâm thành, cũng phải nói chừng mực, tuyệt đối không thể dễ dàng gửi gắm chân tâm.”

“…… Đệ biết. “Tạ Phùng Thù nghiêm túc đáp, “Nhưng Giáng Trần thì khác.”

Trào Khê hừ lạnh một tiếng: “Khác chỗ nào?”

Tạ Phùng Thù đỏ mặt, miệng cứng rắn nói: “Dù sao cũng không giống, sau này các ngươi sẽ biết.”

Lời này vừa nói ra, Tuy Linh cùng Trào Khê liếc nhau, sắc mặt cổ quái, nhưng không nói gì nữa.

Thật vất vả lăn qua, trên đường đi tìm Giáng Trần, trong lòng lại vạn phần buồn bã —— rốt cuộc khi nào có thể kết đan đây.

Gió xuân đông tuyết, hoa cỏ lúc nở lúc tàn, nhân gian sáu mươi năm, chỉ trong một cái búng tay.

Vạn Cổ Xuân trước miếu Giáng Trần miếu đã tàn một chút, lại bắt đầu nở hoa mới, lúc Tạ Phùng Thù nhàm chán đếm một lần, cư nhiên vẫn là một vạn chín ngàn bảy trăm mười bảy đóa. Y có chút ghét bỏ nói với Giáng Trần: “Cây này cũng quá lười biếng, một đóa cũng không muốn nở thêm. ”

Trong mắt Giáng Trần mang theo ý cười mơ hồ, tùy y nói hươu nói vượn.

Lúc đó Tạ Phùng Thù và Trào Khê đã hơn hai trăm tám mươi tuổi, cởi bỏ sự ngây thơ của thiếu niên, đã xem như yêu quái thành thục rồi. Tuy Linh đã sớm tu luyện ra kim đan, mà một ngày nào đó Trào Khê cũng bỗng nhiên kết đan.

Yêu quái toàn sư môn còn chưa kết đan cũng chỉ còn lại Tạ Phùng Thù.

Lữ Tê Ngô, Tuy Linh và Trào Khê đều biết Tạ Phùng Thù muốn tu ra kim đan, không ai nói nhiều, cuối cùng vẫn là Tạ Phùng Thù tự mình phát hiện.

Ngày đó Giáng Trần ở Pháp Đường chờ thật lâu, Tạ Phùng Thù vẫn không đến, hắn đứng dậy ra cửa, mới phát hiện Tạ Phùng Thù ngồi dưới Vạn Cổ Xuân, cúi đầu không biết đang làm gì.

Tạ Phùng Thù nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu, nhìn thấy Giáng Trần trước mặt, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, cũng không phải là bộ dáng rất vui vẻ.

Giáng Trần nhìn y, cũng ngồi dưới tàng cây, Tạ Phùng Thù thuận thế nghiêng một cái, tựa vào chân Giáng Trần.

Giáng Trần hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Cách một lát, thanh âm rầu rĩ không vui của Tạ Phùng Thù truyền tới.

“Hôm nay Trào Khê cũng kết đan.”

“Sư tỷ năm mươi năm trước đã kết đan, sư phụ càng không cần phải nói, cuộc kết đan so với tuổi của ta còn lâu hơn, hiện tại Trào Khê cũng kết đan chỉ còn lại ta.”

Giáng Trần không nói gì, Tạ Phùng Thù có chút chán nản trở mình, ngửa mặt lên trời nói: “Có lẽ ta tương đối ngốc. ”

Giáng Trần trầm mặc, đưa tay sờ sờ đầu Tạ Phùng Thù, Tạ Phùng Thù ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của hắn, cư nhiên cảm thấy dưới hoa nở rộ, đối phương hình như so với mình còn khổ sở hơn.

Vì thế y lại có chút ngượng ngùng, vội vàng sửa miệng: “Ta nói bậy, có thể là ta tu luyện còn chưa đủ, có lẽ qua vài năm nữa cũng có thể kết đan.”

Hắn nửa là đùa nửa thật nghiêm túc nói: “Ta còn muốn tu ra Kim Đan, sau đó cưới ngươi.”

Giáng Trần thấp giọng hỏi: “Bây giờ chúng ta như vậy không phải là vợ chồng sao? ”

Tạ Phùng Thù không biết nghĩ tới cái gì, mặt lập tức đỏ lên: “Xem như là tính —— nhưng chúng ta như vậy, giống như là cô nương khuê các cùng tình lang lén lút gặp mặt.”

…… Tạ Phùng Thù mấy chục năm nay động một chút liền chạy xuống núi, đi nhân gian nghe sách xem kịch, đối với màn kịch lộn xộn quả thực hiểu rõ như lòng bàn tay.

Giáng Trần cười cười, vỗ vỗ Tạ Phùng Thù, ý bảo y đứng lên.

Chờ Tạ Phùng Thù ngồi xuống, Giáng Trần nhìn đối phương nhẹ giọng mở miệng.

“Tạ Phùng Thù, ta muốn trở về một chuyến.”

Tạ Phùng Thù lập tức khẩn trương, túm lấy tay Giáng Trần, trợn to hai mắt hỏi: “Ngươi muốn đi đâu? ”

Giáng Trần nắm lấy y, đáp: “Ta nói với ngươi, ta trước kia ở trên trời, ngoại trừ ta còn có rất nhiều người, chờ ta trở về.”

Ngữ khí hắn bình tĩnh như nước, nói: “Lần này ta trở về nói cho bọn họ biết, ta muốn ở lại Tu Di, không bao giờ trở về Đại Phạm Thiên nữa.”

Tâm Tạ Phùng Thù hạ xuống hơn phân nửa, nhìn Giáng Trần cười rộ lên, y không biết Giáng Trần nói “Những người khác trên trời” là bộ dáng gì, lo lắng Giáng Trần chọc bọn họ mất hứng, rộng lượng nói: “Đừng nói như vậy, kỳ thật sau này ngươi đi thăm bọn họ cũng có thể, hoặc là sau này ta đi cùng ngươi.”

Nói giống như về nhà mẹ đẻ vậy.

Giáng Trần cười một chút, nói: “Trên trời là một nơi lạnh lùng vô tình, không nên đi.”

Tạ Phùng Thù ngẩn ra: “Không bằng núi Tu Di sao?”

Giáng Trần đáp: “Không bằng ngươi. ”

Trong lòng Tạ Phùng Thù vểnh đuôi lên, có chút đắc ý cười: “Vậy thì không đi.”

Y ngẩng đầu, thần sắc trên mặt vô cùng nghiêm túc: “Ngươi đi đi, ta ở núi Tu Di chờ ngươi, không chừng chờ ngươi trở về ta liền có kim đan.”

Giáng Trần nhìn Tạ Phùng Thù, chậm rãi nói: “Sẽ. Khi ta quay lại, ngươi sẽ có kim đan.”

Tạ Phùng Thù cười ha ha, khi dừng nụ cười ánh mắt vẫn sáng lấp lánh, y nhìn Giáng Trần, lại nói một lần nữa: “Vậy ngươi mau trở về.”

Giáng Trần vẫn nhớ rõ bộ dáng tạ ơn Phùng Thù đêm đó.

Trong bóng đêm, đèn lồng trước miếu chiếu sáng một góc trời đất, chiếu sáng y bào màu đỏ như máu của Tạ Phùng Thù, có cánh hoa Vạn Cổ Xuân rơi vào vạt áo trên vai, Tạ Phùng Thù lười phất, chỉ nghiêng đầu nhìn mình. Hắn đã cởi bỏ đi sự ngây ngô của thiếu niên, gương mặt vẫn tràn ngập khí phách như trước, không nhiễm bụi trần.

Bọn họ còn không biết tương lai nhân gian lật tàu, sinh tử chìm nổi, quang cảnh trong trời đất thảm thiết như thế nào.

Nhưng Giáng Trần vẫn nhớ rõ bộ dáng Tạ Phùng Thù lúc này, trong mắt sáng ngời như trăng sáng, hơn ngàn vạn ngọn đèn trường minh độ thế.

Độ hắn lần này bảy trăm năm, Vô Gian mênh mông, bể khổ vô biên.

Tác giả có lời: Bắt đầu trải dao!!!