Nhiên Đăng

Chương 60: Tiền Trần 20



Edit by Mặc Hàm

Năm đó Phong Tịch thiếu chút nữa chết trong tay Ứng Long, nhưng giam giữ trấn ma tháp mấy vạn năm, sớm đã thức tỉnh, bất quá là ngại tầng tầng quản thúc trùng trùng điệp điệp điệp, thẳng đến mấy năm trước Diệu Hương có địa chấn, làm cho Trấn Ma tháp chôn sâu dưới đáy hồ lại có một chút buông lỏng, hắn lại cắn nuốt vô số ma tu gia tăng tu vi, rốt cục có cơ hội thấy ánh mặt trời.

Trấn Ma tháp trấn hôm nay mở rộng, Phong Tịch mang theo vô số yêu ma trút xuống, điểm dừng chân đầu tiên chính là núi Tu Di

Hắn nhất định phải báo mối thù thượng cổ.

Thanh âm ma tu càng ngày càng gần, Tuy Linh nhìn thoáng qua cửa động, bỗng nhiên nhẹ giọng niệm pháp quyết.

Theo thanh quyết ngắn này, thân hình của nàng cũng chậm rãi phát sinh biến hóa, quần áo trắng khói biến thành xiêm y thiếu niên đỏ rực, tóc đen buộc cao bằng đuôi ngựa, ngay cả một khuôn mặt cũng biến thành bộ dáng Tạ Phùng Thù, không sai chút nào.

Ảo giác chi thuật của Hồ tộc vô song, không thể giả được, Tạ Phùng Thù mở to hai mắt, phảng phất hiểu được cái gì, mắt đầy kinh hoàng nói: “Sư tỷ, không cần!”

“Đứa nhỏ ngốc.” Tuy Linh trong tay huyễn hóa ra một thanh trường đao, thấp giọng cùng Tạ Phùng Thù nói, “Ta đi dẫn bọn họ đi trước, đệ ở đây, đừng bị phát hiện.”

“Tỷ đừng đi! Trong lòng Tạ Phùng Thù bị bất an cực lớn bao phủ, y nhìn Tuy Linh, đột nhiên nói, “Sư tỷ, không bằng nói cho sư phụ, đem đệ cho bọn họ đi.”

Trong bóng tối, toàn thân y đều là vết máu, chỉ có một đôi mắt có một chút ánh sáng sáng ngời, giống như hai điểm đèn đuốc trong Pháp Đường của Giáng Trần, bị gió thổi đến hấp hối, lại thủy chung không muốn dập tắt.

“Dù sao cũng là nhằm vào ta, đem ta cho cái tên Phong Tịch kia, hắn có lẽ sẽ buông tha cho các ngươi…”

“Nói sảng gì vậy!”

Tạ Phùng Thù không hề bị lay đậy, tiếp tục nói: “Đều nói một ngày làm sư phụ, cả đời làm cha, đệ vẫn coi tỷ là tỷ tỷ ruột của ta, Trào Khê tuy rằng chỉ sớm hơn ta hóa hình một canh giờ, ngoài miệng ta không thừa nhận, cũng là coi hắn là huynh trưởng.”

Vành mắt Tạ Phùng Thù đột nhiên đỏ lên, y cảm thấy trong lòng mình đè cả một tòa núi Tu Di, đè ép tâm khí thiếu niên cao ngạo của y, biến thành một ngọn đèn tàn trong mưa gió.

Y cắn răng và nói, “Van tỷ, đệ không thể để cho gia đình vì đệ mà gặp nạn.”

Ba ——!

Lời còn chưa dứt, Tuy Linh liền nặng nề cho Tạ Phùng Thù một cái tát!

Tạ Phùng Thù khi còn bé nghịch ngợm gây sự, sắp phá nửa đỉnh núi; lớn hơn một chút thì luyện đao, đi ra ngoài trêu chọc thị phi, bị yêu quái khác đuổi tới Minh Kính Đài; hoặc là về sau, nhất định phải ở cùng một chỗ với Giáng Trần, Tuy Linh cũng chưa từng động tay với y.

Đây là lần đầu tiên Tạ Phùng Thù sinh ra đến nay, Tuy Linh đánh y.

Một cái tát này không tính là nặng, nàng luyến tiếc hạ khí lực, chỉ nhìn Tạ Phùng Thù, gằn từng chữ hỏi: “Tạ Phùng Thù, ngươi hồ đồ sao? Ngươi coi ta là trưởng tỷ, ta liền không xem ngươi như ấu đệ sao? Sư phụ, Trào Khê không coi ngươi là người nhà sao?”

“Ngươi không muốn chúng ta vì ngươi làm khó dễ, liền muốn chúng ta đưa ngươi đi chết sao?”

Trong mắt nàng rưng rưng, lại không còn ôn nhu như trước nữa, ngữ khí có chút nghẹn ngào, ngược lại có vẻ kiên nghị thong dong.

“Ngươi cho rằng ngươi không có ở đây, đám người điên kia sẽ buông tha cho chúng ta sao?

“Năm đó sư phụ vẫn nói cho chúng ta biết, ngoại trừ thiên địa đại đạo ra, trong lòng phải có tính tình cương trực. Làm sai chuyện liền nhận phạt biết sửa, không làm sai, liền tuyệt đối không thể cúi đầu, hiện giờ ngươi vội vã đi chết sao?”

Cô nương từ trước đến nay ôn nhu như hồ nước Minh Kính Đài, cho tới bây giờ đều có một bộ dáng can đảm chịu đựng được phong sương đao kiếm. Tạ Phùng Thù bị hỏi một chữ cũng không trả lời được, y nhìn Tuy Linh, hốc mắt đã đỏ như máu, lại sống chết không chịu rơi một giọt nước mắt, khàn giọng nói: “Sư tỷ, thực xin lỗi.”

Vì tai họa vô vọng này, cũng vì một lời vừa rồi của Tuy Linh.

Thanh âm ma tu đã rõ ràng có thể nghe thấy, Tuy Linh đứng lên đi về phía cửa động: “Mặc kệ đợi lát nữa là hoàn cảnh gì, đều không được đi ra.”

Nàng đi vài bước, lại quay đầu lại nhìn Tạ Phùng Thù, thanh âm chậm lại, giống như đang an ủi một đứa bé.

“Là sư tỷ sai rồi, không nên đánh đệ.”

Bên ngoài sơn động có vô số ánh mắt đỏ như máu đến gần, nghiến răng mút máu, Phong Tịch đã phát hiện đột nhiên không thấy Tuy Linh, để cho Lang Tẫn mang theo một đám yêu ma đến.

Còn chưa tới gần sơn động, Lang Tẫn đã nhìn thấy hồng y thiếu niên đứng trước sơn động, hắn đầu tiên là cả kinh, sau đó hóa thành một tiếng cười lạnh.

“Cư nhiên chạy thoát?”

Tuy Linh không nói gì, đột nhiên rút đao lướt chân, chém hai ma từ phía trước!

Tà ma cấp thấp không có linh thức, chưa bao giờ sợ chết, đặc biệt là đám quái vật này đã khóa trong tháp mấy vạn năm. Một lần giết xong, luôn có một con đường khác xông lên. Phần lớn Tuy Linh tu là pháp thuật, cũng không phải võ học, trận chiến này đã là liều chết đánh nhau, thầm nghĩ xé mở một cái lỗ giả vờ chạy trốn, dẫn đám đồ vật này rời đi.

Tạ Phùng Thù chỉ có thể nghe thấy tiếng đao kiếm bên ngoài, còn có tiếng kêu thảm thiết thê lương. Y gấp đến độ gân xanh trên cổ nổi lên, rõ ràng quanh thân đã đau đến kiệt sức, lại không biết lấy khí lực từ đâu ra, cư nhiên chống đỡ y đứng lên, từng bước một đi ra ngoài.

Xích sắt cũng chỉ có chút chiều dài kia, rất nhanh liền bị kéo thẳng, không thể di chuyển mảy may, Tạ Phùng Thù lại như không thấy, theo tiếng đao kiếm mà đi.

Còng sắt trong cổ tay cắt da thịt Tạ Phùng Thù, một mảnh huyết nhục mơ hồ, chỗ sâu hơn đã lộ ra xương trắng âm u. Máu tươi theo cánh tay chảy xuống, thấm ướt ống tay áo Tạ Phùng Thù.

Y lại phảng phất không phát hiện, cũng không phát hiện được đau, cố chấp dịch chuyển về phía cửa động, trong lòng lại trống rỗng giống như một mảnh sương trắng.

Ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, Tạ Phùng Thù lần đầu tiên sinh ra cảm giác vô lực nặng nề như vậy, giống như mình đột nhiên không còn gì nữa, biến thành một phế nhân tay không tấc sắt. Y nghĩ: Mình rốt cuộc đã làm cái gì, nên đến tình cảnh vạn kiếp bất phục như vậy?

Có lẽ sai ở lúc trước Giáng Trần để cho mình thắp một ngọn đèn cầu cái gì đó, chính mình không có điểm đi.

Chẳng lẽ mình rốt cuộc vẫn phải quỳ một cái với thiên địa này, chỉ cầu một chút bình an của người bên cạnh?

Nhưng sư phụ nói tu hành không thể có tà niệm, đám súc sinh kia sao có thể giết người lấy đan, hoành hành tàn sát bừa bãi, cũng bởi vì bọn chúng thành ma sao?

Ánh mắt Tạ Phùng Thù đã có vẻ không bình thường, đỏ như máu, y từng bước từng bước đi ra ngoài, nghe ma âm thê lương, mang theo máu tươi đầm đìa, bỗng nhiên liền nghĩ —— vì sao ta không thể giết chúng nó, cũng mổ xẻ thân thể chúng nó —— lấy kim đan, hoặc là dứt khoát moi trái tim chúng nó, lột da tróc thịt từng thứ một?

Không biết từ khi nào, chân trời mây đen dày đặc, trăng khuyết đã biến mất, trong thiên địa một mảnh u ám, dường như có giông bão sắp tới.

Lang Tẫn nhạy bén nhìn thoáng qua chân trời.

Tông chủ bên kia Minh Kính Đài không biết như thế nào, Lang Tẫn nhìn “Tạ Phùng Thù” cùng chúng ma triền đấu, trong mắt tàn nhẫn chợt lóe qua, trong tay huyễn hóa ra một thanh trường kiếm.

Ứng Long không có kim đan đã là phế vật, tông chủ bi thương, không bằng để mình giết chấm dứt hậu hoạn.

Tuy Linh vừa chém ra một tà ma nhào tới, nhưng cũng bởi vì linh lực suy kiệt, vội vàng lui vài bước, một thanh kiếm giống như quỷ mị chợt đến phía sau, xuyên qua ngực Tuy Linh.

Tạ Phùng Thù mang theo máu đầy người đi tới sơn động, nhìn thấy chính là tràng diện này.

Kiếm phong đi vào phía sau, từ trước người đi ra, mang theo máu tươi đỏ thẫm, Tuy Linh lảo đảo đi hai bước, đột nhiên ngã xuống đất. Linh lực trên người nàng giống như đom đóm tiêu tán trong thiên địa, ngay cả ảo thuật cũng ngụy trang không được, biến thành bộ dáng nguyên bản của nàng.

Quần áo nhuộm đỏ, huyết sắc trên mặt cực nhanh biến mất, khóe môi không ngừng chảy máu, nhưng không có một chút sợ hãi, chỉ ngước mắt nhìn về phía Tạ Phùng Thù.

Nàng không còn khí lực nói chuyện, vì thế chỉ hướng về phía tiểu sư đệ của mình rất nhẹ nhàng nhếch khóe môi, nở nụ cười một chút, liền không còn động tác nào khác, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không khép lại.

Đây là sư tỷ trước nay ôn nhu thiện lương của mình, mỗi năm sinh nhật đều nói với mình: “Tiểu Thù sau này nhất định bình an hỷ lạc, tuổi tác không lo.” Trước khi chết nói với chính mình câu cuối cùng là: “Sư tỷ sai rồi, không nên đánh đệ.”

Cứ như vậy chết ở trước mặt mình, giống như khói bụi khiêm tốn nhất thế gian này, ngay cả hai mắt cũng không nhắm lại.

Lang Tẫn sửng sốt, mặt đầy kinh ngạc, đang muốn tiến lên xem kĩ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ngâm, giống như cơn sóng dữ cuồn cuộn, chấn động cả ngọn núi đều chấn động nhẹ, xen lẫn tiếng xích sắt nhẹ không thể nghe thấy rơi xuống đất.

Đây là tiếng rồng ngâm

Chân trời một đạo sấm sét rơi xuống, Lang Tẫn quay đầu lại, ở trong tia chớp nhìn thấy một đôi mắt đỏ tươi.

Trong sấm chớp, một thanh trường đao cắt qua bóng tối mang theo tiếng ong ong bén nhọn mà tới, chạy tới trong tay Tạ Phùng Thù. Tạ Phùng Thù tay cầm trường đao, đao liên hoa màu bạc cổ dính đầy máu của mình, Tạ Phùng Thù lại hồn nhiên bất giác.

Ngọn lửa sắp tắt như ngọn nến trong mắt y rốt cuộc vẫn bị dập tắt, chỉ còn lại hai con ngươi đỏ như máu, ảm đạm không có ánh sáng.

Cách vạn năm, Ứng Long lại đọa ma.